Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 1007: Phản Kiếm Minh



Dịch: Hoangtruc

Bên ngoài đại sảnh, nguyên thần lão giả lông mày trắng lại lần nữa điên cuồng đánh sâu vào.

Lão đã không trốn thoát được, còn ở ngoài đó sớm muộn gì cũng bị người ta luyện hóa đạo nguyên thần này. Đến lúc đó đừng nói là đoạt xá mà không khéo còn không có không có cơ hội luân hồi. Bởi kết cục của luyện hồn chỉ có thể hồn phi phách tán mà thôi.

Chỉ có nhảy vào Tử Phủ, lão mới có một đường sinh cơ.

Đối mặt với cái chết, trước mắt chỉ còn một đường sinh cơ cũng đủ để người ta dốc sức liều mạng.

Lão giả lông mày trắng thật sự đang liều mạng. Lão không nghe được âm thanh cổ vũ mình bởi nguyên thần đã trở nên rất suy yếu.

Trời không phụ lòng người, đến lúc lão giả lông mày trắng vừa tiêu hao hết lực lượng Kim Đan thì vết rách trước mắt cũng lắc lư một cái.

Tiếng rắc vang lên rất nhỏ, vết rạn trên Tử Phủ đã mở rộng gấp đôi!

Nguyên Thần đang suy yếu như nhìn thấy được hy vọng. Nếu lúc này lão giả lông mày trắng còn bản thể, có lẽ sẽ vui đến đổ lệ.

"Mệnh của lão phu không tới tuyệt lộ rồi, không đến tuyệt lộ rồi! Tử Phủ của ngươi, thuộc về ta!!!"

Nguyên thần suy yếu đến mức chỉ còn lại trình độ Trúc Cơ thành công chen vào trong vết rách trên Tử Phủ. Lão giả lông mày trắng như một đứa bé nhỏ mang đầy vui vẻ và dữ tợn, gào thét đánh về phía sâu trong Tử Phủ.

Vui vẻ xuất hiện quá nhanh.

Nhanh đến mức lão giả lông mày trắng không kịp điều chỉnh tâm tình mình. Khi lão nhìn thấy bóng người đang ngồi xếp bằng trong Tử Phủ, tâm tình vui vẻ kia chỉ còn lại kinh sợ, không còn nửa điểm vui mừng nào.

"Nguyên... Nguyên... Nguyên Anh!!!"

Nguyên thần lão giả lông mày trắng lắc lư kịch liệt, không cần người khác động thủ, tự lão đã suýt bị hù chết.

Lúc ban đầu lão còn cho người ta chỉ có bối phận Trúc Cơ, sau đấy nhìn thấy Tử Phủ mới kết luận là Kim Đan cùng giai. Mãi đến khi xông vào Tử Phủ, nhìn thấy Nguyên Anh, lão giả lông mày trắng mới giật mình.

Đối thủ của mình không phải là Trúc Cơ, không phải là Kim Đan mà là cường giả người Nguyên Anh!

"Chúc mừng chúc mừng, các hạ thành công phá vỡ Tử Phủ của ta vào được đến đây. Ngươi nên đoạt xá rồi." Nguyên Anh của Từ Ngôn cười khẩy nhìn nhìn chằm chằm vào nguyên thần suy yếu của đối phương.

"Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng!" Lão giả lông mày trắng kêu thảm, hóa thành hình người quỳ xuống đập đầu không ngừng.

"Đến đây đều là khách, đừng khách sáo!"

Từ Ngôn khách khí nói vậy, nhưng ánh mắt Nguyên Anh không có nửa tình cảm khách khí, ngược lại còn hỏi: "Nếu như đã biết hành tung của chúng ta, có phải Kim Ngọc phái sẽ động thủ hay không? Nếu như động thủ sẽ phái ra người nào? Nói cho rõ ràng một chút, tốt nhất nói hết những gì ngươi biết ra đi."

"Chỉ có một mình ta biết hành tung của các ngươi, Kim Ngọc phái sẽ không ra tay với các người. Tiền bối yên tâm."

Lão giả lông mày trắng nhìn thấy mặt mày đối phương trầm xuống, vội vàng nói: "Đảo Lâm Uyên chỉ có mười tám môn nhân Trúc Cơ, cho nên Kim Ngọc phái chắc sẽ không nhúng tay vào. Có ta ra mặt đã đủ rồi, cũng chỉ có Liễu Thiến lưu lại tin tức các người, các đệ tử khác không ai phát hiện ra bởi có phát hiện cũng sẽ bẩm báo lại cho ta rồi. Nếu diệt trừ mấy tên Trúc Cơ mà còn cần Kim Ngọc phái hỗ trợ, chẳng phải thể diện đảo Bát Lan chúng ta chẳng còn gì hay sao. Tiền bối, ta nói thật đấy, không có nửa điểm nói láo!"

"Đảo Bát Lan các ngươi có bao nhiêu Kim Đan ở Kim Ngọc phái này? Có Nguyên Anh hay không?" Từ Ngôn tiếp tục hỏi.

"Tính cả ta chỉ có tổng cộng có ba Kim Đan, đều là Kim Đan sơ kỳ, không có Nguyên Anh ở trong Kim Ngọc phái. Đảo Bát Lan cũng chỉ có vài Nguyên Anh, chúng ta bị phái đến Kim Ngọc phái đã gần như trở thành môn nhân Kim Ngọc phái, chịu trách nhiệm truyền tin qua lại hoặc giải quyết vài phiền toái, còn lại nhiệm vụ trọng yếu nhất vẫn là leo cao lên tầng trên của Kim Ngọc phái.

Thật ra đảo Bát Lan xem như đã là tông môn cấp dưới của Kim Ngọc phái. Có điều bách đảo xa xôi lại còn nằm ngay giữa Thương Hải, trừ phi có môn nhân Kim Ngọc phái ra khơi, nếu không đảo Bát Lan chúng ta xem như không có chỗ nào cần dùng với người ta cả."

"Như vậy, chợ đen này cũng là bày đặt ra?"

"Không không không! Chợ đen thật sự là một nơi cho tư nhân giao dịch, dùng để thu thập chút ít tin tức mà thôi. Trong phường thị có không ít địa điểm thế này, theo ta được biết ít nhất cũng hơn mười nơi."

"Hai tên Kim Đan đảo Bát Lan còn lại ở nơi nào?"

"Một người phụng mệnh đi ra ngoài mua sắm tài liệu, tên còn lại bế quan tu luyện trong Kim Ngọc phái, ít nhất cũng nửa năm sau mới xuất quan."

"Không ai tới nơi này? Nếu ngươi không quay về, không ai nghi ngờ cả sao?"

"Ta là tu sĩ Kim Đan, tuy chỉ là Kim Đan sơ kỳ nhưng cũng tính là trưởng lão Kim Ngọc phái. Đảo Bát Lan chúng ta quả thật đang leo cao ở Kim Ngọc phái, nên Kim Ngọc phái cũng sẽ không hạn chế hành động của chúng ta."

"Vậy, coi như ngươi có chết ở đây, cũng không ai biết."

"Đúng là như thế...tiền bối! Người không thể giết ta, ta biết gì đều nói hết rồi mà! Cầu tiền bối tha mạng!"

"Yên tâm, ta không giết ngươi." Từ Ngôn mỉm cười, cười đến rạng rỡ. Trong tiếng cười vô cùng hòa ái ấy, Thiên Quỷ thất biến đã được động dụng.

Luyện hóa đạo nguyên thần này ở bên ngoài rất mất công, bởi Từ Ngôn chỉ có thể dùng được linh lực Trúc Cơ trung kỳ. Hiện nay đối phương đã đến Tử Phủ, như vậy hắn bớt việc hơn nhiều.

Không để lão giả lông mày trắng kịp phản ứng, nguyên thần lão đã trở nên run rẩy, một khắc sau thần trí của lão đã bị cưỡng ép xóa mất, trở thành một luyện hồn ngây ngốc.

"Vừa rồi, câu nào thật? Câu nào giả?" Từ Ngôn trầm giọng hỏi.

Nếu đã trở thành luyện hồn thì ý thức của nguyên thần đã không được tự chủ nữa, chỉ có thể nói thật.

"Hai trưởng lão Đảo Bát Lan ở Kim Ngọc phái đều đang ở tông môn, không đi ra ngoài cũng không bế quan. Ta muốn độc chiếm đại công, cho rằng chỉ là vài tên Trúc Cơ, đối phó dễ như trở bàn tay nên không thông báo cho hai người kia."

Luyện hồn đờ đẫn đứng đó, giọng nói vang lên bình bình như con rối.

"Kim Ngọc phái có biết chuyện về mười tám đệ tử đảo Lâm Uyên hay không? Còn nữa, làm sao ngươi nhận ra được chúng ta?" Từ Ngôn lại hỏi.

" Kim Ngọc phái không biết rõ tình hình. Chuyện này sẽ không kinh động đến Kim Ngọc phái, nếu không đảo Bát Lan sẽ gây ấn tượng là thứ vô dụng. Chúng ta được gửi hình cáo thị của con gái đảo chủ đảo Lâm Uyên, còn người khác thì hoàn toàn không nhận ra." Luyện hồn đờ đẫn trả lời.

"Ngươi biết được bao nhiêu về Kim Ngọc phái?" Mắt thấy luyện hồn đã uể oải không chịu nổi, đang có dấu hiệu tiêu tán, Từ Ngôn vội hỏi thêm.

"Kim Ngọc phái có rất nhiều Kim Đan, cường giả Nguyên Anh cũng tới hơn trăm người. Có thêm lão tổ không rõ tu vi, ta chưa từng gặp qua. Đệ tử trải rộng khắp nơi ở Tuyết quốc, thế lực rất lớn, đứng đầu trong ngũ môn thất phái."

"Công pháp Kim Ngọc phái quỷ dị, không thu thiếu niên, chỉ coi trọng phàm nhân già nua. Sau khi lão nhân bái nhập tông môn, có thể tu luyện thành trung niên, thậm chí còn thành thanh niên."

"Kim Đồng Ngọc Nữ hiện thời bái nhập tông môn lúc còn là lão nhân trăm tuổi, tu luyện đến hôm nay đã thành thiếu niên, cảnh giới cao thâm."

"Kim Ngọc phái là thành viên của Phản Kiếm Minh, đối địch với Kiếm Vương điện."

"Kim Ngọc phái có một nữ trưởng lão Kim Đan có dung mạo xuất chúng. Ta từng theo đuổi ta ba năm nhưng nàng ta không để ý tới ta. Về sau mới biết lúc nàng ta bái nhập tông môn đã qua sáu mươi tuổi, hơn nữa đã tái giá ba lần, khiến ta nôn một hồi lâu..."

"Gần đây ta có để mắt đến một nữ đệ tử, còn bỏ công thu xếp gọn ghẽ tiếp cận nàng. Sau đó lừa bịp tới, uy bức lợi dụ..."

"Phản Kiếm Minh là gì? Vì sao phải đối đầu Kiếm Vương điện?" Từ Ngôn cắt ngang lời đối phương.

"Tây Châu Vực tôn Kiếm Vương điện đứng đầu, nghe đồn kiếm chủ tọa hóa, rất nhiều môn phái đã sớm dòm ngó, âm thầm ước hẹn với Phản Kiếm Minh. Ngũ môn thất phái có tới hơn phân nửa đã gia nhập Phản Kiếm Minh, đối địch với Kiếm Vương điện, muốn lật đổ địa vị Kiếm Vương điện tại Tây Châu Vực giành lấy vị trí hàng đầu."

"Còn có môn phái nào là người của Phản Kiếm Minh?" Ánh mắt Từ Ngôn trầm xuống.

"Nhất định có Vô Tướng phái, có cả Lưỡng Nghi phái, còn Không Thiền phái... Không dám chắc chắn."

Luyện hồn bị tra hỏi như vậy tiêu hao rất nhiều lực lượng nguyên thần. Lão càng lúc càng ảm đạm, nói cũng trở nên chậm chạp từng chữ, nghe ra cứng ngắc.

Rống!

Từ Ngôn khoát tay, một luồng khí đen đánh tới. Luyện hồn lão giả lông mày trắng cứ vậy bị Hắc Long cắn nuốt hết.

"Phản Kiếm Minh?"

Bản thể Từ Ngôn mở hai mắt ra, thu lấy túi trữ vật cùng pháp bảo trường đao lại. Hắn thi triển ra một đạo pháp thuật hỏa diễm thiêu sạch thi thể của lão giả lông mày trắng và Liễu Thiến, rồi bắt đầu ngó nghiêng nhìn pháp trận trong đại sảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.