Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 1027: Kim Phong chưởng, Ngọc Nữ kiếm



Dịch: Hoangtruc

Vốn Kim Đồng chỉ định khiển trách hai tên Kim Đan Ngọc Kiếm môn một phen, chuẩn bị vận dụng một chưởng linh lực mà thôi.

Linh lực ngưng chưởng của Nguyên Anh hậu kỳ không thể đập chết tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, giáo huấn lần này quá lắm cũng chỉ khiến huynh muội Hoa gia trọng thương.

Nhưng Hoa Hiểu Lăng dám ra mặt cho Từ Ngôn đã chọc giận Kim Đồng. Cho rằng Hoa Hiểu Lăng có liên quan với Từ Ngôn. Nếu đối phương đã có có quan hệ với gia hỏa sát hại trưởng lão Kim Ngọc phái thì ông ta cũng sẽ không chừa lại đường sống nữa.

Chưởng ấn màu vàng chính là pháp thuật mạnh mẽ mà Kim Đồng thi triển ra có tên là Kim Phong chưởng, được hình thành từ lực lượng lôi hỏa, có uy lực cực kỳ đáng sợ. Đừng nói Kim Đan mà ngay cả Nguyên Anh bình thường cũng khó mà ngăn cản được.

Chưởng ấn xuất hiện, Hoa Hiểu Lăng cùng Hoa Bành Việt lập tức cảm nhận được uy năng khủng bố ẩn chứa trong chưởng ấn ấy. Hai huynh muội biến đổi cả sắc mặt, vội vàng tế ra pháp bảo hạ phẩm chuẩn bị ngăn cản.

Huynh muội Hoa gia chẳng biết tại sao đối phương lại động sát tâm, vừa tế ra pháp bảo thì chưởng ấn đã ầm ầm đánh tới.

Pháp lực chấn động mạnh mẽ, tạo thành uy áp kinh khủng áp chế huynh muội Hoa gia ngay tại chỗ. Lực lượng lôi hỏa trên chưởng ấn ma sát với không khí phát ra một tràng tiếng vang quái dị, gào thét kéo tới hai người.

Từ lúc huynh muội Hoa gia xuất hiện đến lúc Kim Đồng toàn lực ra tay, Từ Ngôn vẫn giữ vững bộ dạng thờ ơ.

Hai Kim Đan còn lâu mới giải được nguy cơ của hắn hôm nay. Muốn bảo vệ được tính mạng mấy người Vương Chiêu thì còn cần phải có kẻ mạnh hơn nữa xuất hiện.

"Tiện nhân à tiện nhân, ngươi nên ra tay rồi..."

Rầm rầm!

Theo tiếng nói nhỏ trong lòng Từ Ngôn, chung quanh huynh muội Hoa gia đột nhiên xuất hiện gió lốc, đám gió tuyết bị chưởng ấn màu vàng chấn bay chợt cuốn ngược trở lại như đang nghênh đón cường giả khác tiến đến, tạo thành một màn sân khấu trắng noãn.

Bức tường tuyết trắng to lớn như tấm rèm vải sụp xuống, tạo thành một cánh cửa băng tuyết. Sau cánh cửa, một bóng người nhẹ nhàng mà đến.

"Tuyết rơi, mây lượn, hoa xinh, kim ngọc tán, ha ha ha!"

Ấm!!!

Người đến đong đưa quạt xếp, miệng cười khẽ, một bộ áo bào ngọc thụ lâm phong. Quạt xếp trong tay y nhẹ nhàng vung lên đâm thẳng vào chưởng ấn màu vàng.

Tích tắc sau chưởng ấn bị tiêu trừ. Bức tường tuyết sau lưng người tới vỡ vụn, còn người này không chút sứt mẻ, chỉ một cái phẩy quạt đã ngăn được một kích toàn lực của Kim Đồng!

Soạt một tiếng, quạt gấp lại, sau đó lại được mở ra. Mặt quạt hiện lên hai chữ to với nét bút cương nghị.

Vô Danh!

"Chân Vô Danh..." Kim Đồng đứng trên xe, mặt trầm như nước, gắt gao nhìn chằm chằm vào kẻ bảo vệ huynh muội Hoa Hiểu Lăng.

"Ta tưởng là ai, hóa ra là vị xếp hạng thứ tư đại danh đỉnh đỉnh trên Thiên Anh bảng, Chân Vô Danh. Thủ đoạn tầm hoa của ngươi càng ngày càng cao, còn dùng cả Kim Đồng Ngọc Nữ chúng ta làm nền."

Ngọc Nữ lại như chẳng nghĩ ngợi nhiều, tự nhiên cười nói: "Nếu bàn về tướng mạo, Ngọc Nữ không thua kém ai. Không biết Vô Danh huynh có nhã ý cùng ta không, chỉ cần ngươi nói ra, tiểu nữ nhất định thỏa nguyện ngươi."

"Ngươi thì miễn đi." Chân Vô Danh đong đưa quạt xếp, xem thường nói: "Lúc ngươi bái nhập Kim Ngọc phái đã hơn trăm tuổi, ta không có hứng thú với lão phụ trăm tuổi."

Ngọc Nữ nói toạc ra bản tính ưa thích tầm hoa trộm ngọc của Chân Vô Danh, y cũng không yếu thế nói thẳng chân tướng Ngọc Nữ là một lão thái bà ra. Hai người đối chọi gay gắt khiến Từ Ngôn vui vẻ không thôi.

Chỉ cần chó cắn chó, hắn mới có cơ hội thoát thân.

"Dung mạo thế này, không thua gì thiếu nữ như ngọc, ngươi lại nói lão phụ?" Ngọc Nữ cực không thích bị gọi là lão phụ, cho nên lạnh giọng nói: "Chân Vô Danh, có phải mắt ngươi mù rồi không?"

"Ta không mù, mà là lão yêu bà ngươi quá mức buồn nôn." Chân Vô Danh hiện ra thái độ đầy chán ghét, quạt vài quạt như thể muốn quạt đi mùi mục nát khó ngửi.

"Phì! Vẫn là mùi của Hiểu Lăng mê người, không giống bà lão gần đất xa trời kia." Chân Vô Danh liếc mắt nhìn cỗ xe vàng, không để ý tới Kim Đồng Ngọc Nữ mà nói với Hoa Hiểu Lăng: "Cũng may không tới muộn. Huynh muội các ngươi đi vội như vậy không phải vì thấy ta quá phiền đấy chứ?"

"Không có không có!" Hoa Hiểu Lăng vội vàng giải thích: "Ta cùng với huynh trưởng nhận được tin tức của tông môn, lệnh cho chúng ta lập tức trở về sơn môn, cho nên mới..."

Hoa Hiểu Lăng đang nói rất thật lòng, có điều Chân Vô Danh lại không thèm để ý.

Y chỉ cần phần nhân tình này là đủ. Bởi chỉ cần nhân tình chồng thêm nhân tình, y có thể thừa cơ đạt được trái tim mỹ nữ.

"Đường xá hiểm ác, khu vực Tuyết quốc không chỉ nhiều tuyết mà còn nhiều ác nhân không kém. Có điều Hiểu Lăng cô nương không cần phải lo lắng, có ta đi cùng, mấy ác nhân cũng không đáng lo ngại."

Chân Vô Danh đong đưa quạt xếp, quét mắt nhìn cỗ xe: "Trừ phi, có mấy lão gia hỏa thật sự không muốn mồ yên mả đẹp. Ha ha ha ha."

Trừ phi là kẻ muốn tìm chết, bằng không chỉ những kẻ thật sự có tiền vốn mới dám cuồng vọng như thế trước mặt hai vị tông chủ Kim Ngọc phái. Trước mặt hai tên cùng giai này, Chân Vô Danh lại cuồng đến kinh người, hầu như không thèm đoái hoài gì đến hai người cùng giai.

Bởi vì y là đệ tứ Thiên Anh bảng, Nguyên Anh đứng thứ tư trong khắp thiên hạ!

"Gia hỏa muốn chết..." Kim Đồng lạnh lẽo nói nhỏ, ánh sáng vàng nơi hai tay lập lòe như muốn ra tay.

"Được rồi, thiên kiêu Nhân Kiếm tông, đợi đến Thiên Anh lôi lần tiếp theo sẽ có rất nhiều cơ hội giao thủ." Ngọc Nữ ngăn trở Kim Đồng. Bởi dù hai người có liên thủ chưa chắc có thể chắc lưu Chân Vô Danh lại được.

Hiện tại vạch mặt khai chiến với Nhân Kiếm tông không bằng đợi đến Thiên Anh bảng lần tiếp theo.

Kim Đồng Ngọc Nữ đại biểu cho Phản Kiếm Minh, còn Chân Vô Danh đại biểu cho Kiếm Vương điện. Đừng thấy hai bên liên tục xảy ra xung đột, nhưng chuyện cường giả trình độ Nguyên Anh hậu kỳ giao thủ với nhau lại cực ít xuất hiện.

Phản Kiếm Minh còn chưa chuẩn bị tốt chuyện tuyên chiến với Kiếm Vương điện, cho nên có chiến một trận này cũng không giải quyết được chuyện gì.

Kim Đồng Ngọc Nữ không chỉ kiêng kị Kiếm Vương điện phản công mà còn kiêng kị bài danh của Chân Vô Danh trên Thiên Anh bảng. Tuy không giao thủ, nhưng bị người ta chửi rủa thành lão yêu quái không thể không nổi cơn giận được.

Ngọc Nữ ngăn cản Kim Đồng nhưng mặt bà ta đã phát lạnh, hai ngón tay nhập lại, cách không điểm qua một bên khác.

Song chỉ Ngọc Nữ điểm ra, tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên. Tổng cộng có sáu luồng ánh kiếm xanh ngọc từ ngón tay bà ta lao ra, nhắm thẳng đến sáu người đảo Lâm Uyên vẫn còn sống mà đến.

Ngoài trút giận ra, Ngọc Nữ cũng không định buông tha cho đám con sâu cái kiến Trúc Cơ này.

Huynh muội Hoa gia được Chân Vô Danh che chở, Ngọc Nữ không đụng chạm được. Nhưng đám người Vương Chiêu không có chỗ dựa, trong mắt Kim Đồng Ngọc Nữ sớm đã xem đám người dám can đảm giết chết trưởng lão Kim Ngọc phái này là những cỗ thi thể rồi.

"Ngọc Nữ kiếm! Cẩn thận!"

Hoa Hiểu Lăng thấy song chỉ Ngọc Nữ điểm ra kiếm quang lập tức kinh hô lên, mang ý nhắc nhở Từ Ngôn. Có điều Chân Vô Danh đứng trước người nàng lại không động, từ đầu đến cuối không còn liếc nhìn đến đám người Từ Ngôn.

Chân Vô Danh bảo vệ Hoa Hiểu Lăng là vì muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, chứ y hoàn toàn không hứng thú gì với đám tiểu bối Trúc Cơ xa xa kia.

Tiếng kinh hô của Hoa Hiểu Lăng vừa thốt ra thì kiếm phong đã xé rách không khí, lập tức tới nơi.

Máu tươi và tiếng kêu thảm thiết vang lên trong đám đệ tử đảo Lâm Uyên, ba đạo kiếm gió xanh ngọc đâm xuyên qua ba người. Còn Từ Ngôn thì đang dùng tốc độ có thể nói là quỷ dị thò hai tay ra.

Một tay bắt lấy Vương Chiêu, tay kia kéo lấy Phí Tài, vận dụng toàn bộ lực lượng nhục thân, nhanh như điện kéo hai ngươi ra khỏi hiểm địa ngay trước khi kiếm gió kéo đến. Ba luồng kiếm gió lạnh thấu xương hầu như xẹt sát qua ngay sau lưng bọn họ, đánh ra ba hố tuyết kinh người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.