Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 1042: C1042: Bình nguyên mã thủ



Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

***

Hai người Vương Chiêu và Phí Tài thầm ghi nhớ trong lòng đại ân của Vô Danh tiền bối, còn nảy sinh tâm kính sợ với vị cường giả đệ tứ Thiên Anh bảng này. Thậm chí bọn họ còn cho rằng người tài như vậy nên là chí cường thiên hạ mới phải.

Từ Ngôn rất tán thành quan điểm của hai vị đồng môn. Chỉ có thiên kiêu nhân kiệt như thế mới có thể xứng với lửa giận của lão tổ Kim Ngọc phái mà thôi.

Sau nửa ngày cảm thán về ân cứu mạng, Vương Chiêu và Phí Tài mới tạm ngừng lại. Nhìn vùng bình nguyên bằng phẳng này, Vương Chiêu bắt đầu lấy địa đồ ra phân biệt phương hướng.

"Nơi đây hẳn là bình nguyên Mã Thủ. Nếu nhìn từ trên cao xuống thì toàn bộ bình nguyên này có hình dáng một cái đầu ngựa. Xuyên qua bình nguyên Mã Thủ là đã cách Địa Kiếm tông không xa nữa."

Vương Chiêu chỉ vào một điểm sơn mạch trên địa đồ nói: "Địa Kiếm tông ở ngay chỗ này, dãy núi Đằng Vân."

"Núi Đằng Vân? Địa Kiếm tông trên núi cao sao?" Phí Tài vò đầu hỏi.

"Danh sơn Đằng Vân, là một trong thiên sơn bách đảo của tứ vực bát hoang. Trong núi quanh năm mây mù, đi vào như cưỡi mây đạp gió, cũng là sơn môn của Địa Kiếm tông."


Vương Chiêu giải thích một phen nhưng vẻ mặt Phí Tài vẫn không khá khẩm hơn bao nhiêu: "Hóa ra là tông môn Tây Châu Vực đóng đô trên núi, danh sơn thì có gì hay ho? Cảnh trí hải đảo chúng ta đẹp hơn nhiều, trời xanh nước trong, lúc rời bến với các huynh đệ còn phải lựa thời tiết tốt bằng không sẽ bị lạc đường. Còn may trên đảo có hải đăng quanh năm soi sáng, hi vọng bọn họ có thể tìm được đường về nhà..."

Bọn họ trong miệng của Phí Tài chính là mười lăm vị đệ tử đảo Lâm Uyên đã chết. Một nhóm mười tám người, nay chỉ còn lại ba.

"Kim Ngọc phái... Đảo Bát Lan!" Trong mắt Phí Tài rưng rưng, cả giận nói: "Sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt các ngươi nợ máu phải trả bằng máu!"

"Mạnh được yếu thua, Tu Tiên giới vốn là như thế, ai bảo cảnh giới chúng ta thấp kém." Vương Chiêu thở dài. Có điều vị đại sư tỷ này cũng nhanh chóng tỉnh táo lại: "Đến được Địa Kiếm tông, chúng ta phải khổ tâm tu luyện, đợi đến lúc Nguyên Anh đại thành sẽ đánh tới hang ổ Kim Ngọc phái. Ta sẽ hỏi Kim Đồng Ngọc Nữ kia thế nào là con sâu cái kiến!"

Bi tráng có thể khiến con người hăng hái lên. Nhìn thấy hai người bạn mình lên tinh thần như vậy, Từ Ngôn chợt cảm thấy yên tâm.

Thừa Phong thuyền bị hủy, Vương Chiêu đành lấy một kiện pháp khí phi hành bình thường là một con thuyền nhỏ hẹp dài ra. Rồi ba người lại lên thuyền bay đi xa.

Bình nguyên Mã Thủ không có hiểm địa, chỉ có một ngôi chùa Thương Minh cực lớn nằm trung tâm của giải đất.

Dân tộc du mục sinh hoạt trên bên trên bình nguyên vô cùng kính sợ thần linh, vì vậy chùa Thương Minh nằm trung tâm bình nguyên đã thành một biểu tượng của thảo nguyên, bốn mùa quanh năm đều nghi ngút hương khói.

Tốc độ pháp khí phi hành không nhanh, nhưng may là cả đoạn đường trên bình nguyên Mã Thủ không có gì nguy hiểm. Đến trung tâm của bình nguyên là có thể thấy được miếu thờ rộng lớn không khác gì một tòa đại thành cả.


Chùa Thương Minh cực kỳ khổng lồ, chánh điện cao lớn sừng sững như núi, cách xa mười dặm vẫn có thể nhìn thấy được.

"Chùa lớn thật!" Phí Tài sợ hãi than: "Khí phái hơn đạo quán trên đảo Lâm Uyên nhiều. Xem ra đạo chủ lão nhân gia không được chào đón nhiều ở Tây Châu Vực này nha. Đợi khi tu vi ta thành công, nhất định sẽ dựng một tòa đạo quán Thương Minh quan khí phái hơn hẳn nằm ngay cạnh bên chùa Thương Minh này mới được."

"Phí sư huynh, ngươi nên đến Đông Châu Vực mới phải. Chắc chắn đạo chủ lão nhân gia sẽ thích những gia hỏa sẽ vì ông ấy mà bênh vực kẻ yếu như ngươi." Từ Ngôn thấy khá thú vị. Phí Tài này há miệng ra toàn nói lời vô dụng!

"Chắc chắn sẽ đến Đông Châu Vực nhưng giờ thì không được, tu vi quá thấp." Phí Tài lại cực kỳ tôn kính Đông Thiên đạo chủ. Bởi cả đoạn được vừa rồi gã đã một mực cầu khấn đạo chủ phù hộ, quả nhiên sau đó gã đã không chết.

"Chùa Thương Minh là thánh địa của Phật Gia, Phật Môn và tu sĩ khác nhau, nhưng Phật Môn cũng có cao nhân. Có một số lão tăng đức cao vọng trọng, thân thể nhìn như người thường nhưng lại có thể thi triển ra công pháp động trời."

Vương Chiêu nhìn miếu thờ nơi xa xa, nói: "Thậm chí còn có vài cao tăng có nhục thân thành thánh, tu ra Bồ Đề thân, vạn năm không mục rữa. Tuy rằng Phật Môn khác hẳn với Tu Tiên giới chúng ta nhưng quả không thể xem thường được. Ta nghe nói có khổ hạnh tăng đi bộ vạn dặm tôi luyện thể xác và tinh thần, có thể giao thủ với cường giả Nguyên Anh Kim Đan mà không rơi vào thế hạ phong."

"Chỉ là một đám hòa thượng mà thôi, đạo chủ chúng ta vẫn tốt hơn, cầu gì được nấy." Phí Tài nói nhỏ, bị Vương Chiêu trừng mắt liếc nhìn bèn không dám nói thêm nữa.

Đang nói chuyện thì một luồng sóng nhiệt kéo tới khiến cả ba như thể ở trong lồ ng hấp khiến Phí Tài phải hoảng hốt, mà Từ Ngôn cũng khẽ giật mình.

"Có lẽ gió nóng đến từ chùa Thương Minh, không có chuyện gì đâu."


Vương Chiêu cũng kinh ngạc, song nhớ lại lời đồn về chùa Thương Minh bèn nói: "bên trong Chùa Thương Minh có một hỏa mạch địa tâm cực kỳ tinh thuần có thể tạo thành Địa Tâm tinh hỏa. Một vài tài liệu cứng rắn mà Đan hỏa hay Anh hỏa không thể hòa tan được, có thể mượn nhờ Địa Tâm tinh hỏa sẽ đạt hiệu quả. Cha ta đã từng tới đây mượn Địa Tâm tinh hỏa, nghe nói chùa Thương Minh rất nổi danh ở Tây Châu Vực này, không phải nổi vì bản thân chùa miếu mà nổi ở phần Địa Tâm hỏa mạch kia, hàng năm thu hút rất nhiều tu sĩ đến đây mượn nhờ.

"Địa Tâm tinh hỏa... Thì ra là thế." Từ Ngôn nhìn miếu thờ nơi xa, trầm ngâm một lúc rồi từ bỏ ý định tiến về chùa Thương Minh.

Lâm Uyên đảo chủ từng mượn dùng Địa Tâm tinh hỏa nói rõ có lẽ lửa này còn đáng sợ hơn cả Anh hỏa, nếu nuốt vào bụng, chắn chắn hắn sẽ chết cháy không nghi ngờ gì.

Từ Ngôn đã có loại cực hàn Tuyết quả, hiện tại hắn đang thiếu loại linh thảo cực nhiệt, thế nhưng rõ ràng là Địa Tâm tinh hỏa không thể ăn được.

Phi chu bèn lướt qua chùa Thương Minh, bay về phía xa xa, nhắm thẳng hướng đến Địa Kiếm tông. Trải qua cả đoạn đường khó khăn, nay đã sắp đến nơi, Vương Chiêu cùng Phí Tài càng thêm mong chờ. Chỉ có Từ Ngôn vẫn còn đang âm thầm tính toán lại chuyện sau khi tiến vào Địa Kiếm tông.

Hắn không định bái nhập tông môn mà chỉ muốn điều tra Thiên Quỷ. Từ lúc biết khí nô có liên quan tới Thiên Anh bảng thì đã có một nan đề bày ra trước mặt hắn, đó chính là những người đồng bạn đến từ Tình châu đại địa với hắn.

Hắn nhất định phải cứu Vương Khải, Hà Điền, Sở Bạch và sáu Yêu vương kia ra. Những người này không chỉ là bạn cũ của hắn mà còn có liên quan tới tin tức về bình sứ, nếu chỉ một người trong đó bị tra hỏi thôi thì tình cảnh của hắn đã không ổn rồi.

Suy tư về tình cảnh và những chuyện mà chín người kia trải qua, ánh mắt Từ Ngôn mơ hồ trở nên lạnh lẽo.

Vương Khải Hà Điền và sư huynh sẽ không nói ra chuyện gì, hắn có thể chắc chắn như vậy. Thế nhưng sáu vị Yêu vương Thiên Bắc kia thì không chắc được, chưa kể Lôi Vũ lại hoàn toàn không hợp với Từ Ngôn hắn.

Lúc phi chu đi tới Địa Kiếm tông núi Đằng Vân, Kim Đồng cũng nhanh chóng bước nhanh tới một ngọn núi đỏ thẫm phủ đầy tuyết nơi Tuyết quốc.


Kim Đồng giẫm lên lớp tuyết đỏ quỷ dị, bước vào một tòa cung điện cao lớn.

Giữ cửa không phải người mà là một con dị thú hai đầu trắng như tuyết, hình thể như sư hổ nhưng lại lớn hơn sư hổ gấp mười lần, bộ dáng quái dị, uy phong lẫm liệt.

Núi Chu Tuyết, nằm trong Thiên Sơn, chỗ sâu trong Tuyết quốc, là sơn môn chính thức của Kim Ngọc phái.

"Lão tổ! Ngọc Nữ bị giết! Cầu lão tổ báo thù rửa hận cho Ngọc Nữ!"

Trước mặt lão tổ thần bí nhất Kim Ngọc phái, Kim Đồng bi phẫn đưa di cốt Ngọc Nữ cùng với tàn kiếm gãy vỡ của Ngọc Nữ kiếm ra, khẩn cầu trưởng bối nhà mình ra mặt báo thù rửa hận cho Ngọc Nữ.

"Là kẻ nào gây ra?" Một giọng nói trong trẻo từ trong chỗ tối tăm mà đến truyền ra, có điều Kim Đồng cũng không nhìn ra được chân thân lão tổ.

"Chân Vô Danh của Nhân Kiếm tông!"

Kim Đồng mới nói rõ đầu đuôi chuyện Ngọc Nữ đuổi giết ba tên lâu la Trúc Cơ và tin tức Chân Vô Danh hiện thân ra.

"Bẻ gãy Ngọc Nữ kiếm, yên bình rời khỏi sơn mạch. Thủ đoạn như thế chỉ có Nguyên Anh đỉnh phong may ra miễn cưỡng làm được."

Giọng nói trẻ thơ kia không mang buồn giận, chỉ kèm theo một luồng khí tức lạnh như băng truyền đến.

"Quả nhiên lão gia hỏa Nhân Kiếm tông không ngồi yên, giết một Ngọc Nữ thì Kim Ngọc phái ta vẫn có thêm nhiều Ngọc Nữ khác. Chân Vô Danh thiên kiêu kia chỉ có một, nếu Nhân Kiếm tông đã quyết định xé rách da mặt, Phản Kiếm Minh đành phụng bồi vậy!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.