Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 1065: 1065: Lưỡng Nghi Viên Đảo Ngược




Âm Dương lưỡng nghi, hỗn độn vô cực, thiên địa đảo ngược, vạn pháp hóa nhất.
Nêu như đã gọi là Lưỡng Nghi viên thì hiển nhiên sẽ có phân chia lưỡng nghi.

Mà nói về lưỡng nghi sẽ đề cập đến âm dương.

Trong mảnh hóa cảnh không có mặt trăng mặt trời này thì lưỡng nghi chính là trời và đất.
Thắp sáng bệ đá là có thể thắp sáng Băng Hỏa lộ.

Băng Hỏa lộ xuất hiện trên đỉnh đầu, không ai lên đó được.

Cho nên Kim Đan Địa Kiếm tông mở bệ đá ra đã dùng một loại năng lực khác đảo ngược trời đất Lưỡng Nghi viên lại.
Trời đất đảo ngược trong khoảnh khắc khiến tất cả đệ tử Trúc Cơ đều sợ hãi, có người còn giật mình hô to lên.

Thậm chí còn có một vài Kim Đan phải biến sắc mặt.
Cũng may trời đất đảo ngược diễn ra rất nhanh.

Các tu sĩ trong Lưỡng Nghi viên này không cảm nhận nguy hiểm gì khi rơi từ trên cao xuống cả.
Trời đất đảo ngược, bầu trời như tấm màn đen trở thành mặt đất dưới chân.

Bên dưới như thể hư vô không khỏi khiến người nhìn vào mà tê dại cả da đầu, cảm giác như mình tùy thời có thể rơi xuống vực sâu không đáy.
Cỏ hoang mọc ngược trên đỉnh đầu còn đặc biệt kỳ quái hơn, như thể là nóc nhà làm bằng cỏ.


Quan trọng nhất là khi trời đất đảo ngược, hai đại thụ trắng đỏ chuyển sang mọc ngược trên bầu trời, còn lối vào ngay ngọn cây thì đã ở ngay sát mặt đất.
"Băng Hỏa lộ đã mở, Trúc Cơ đi vào trước." Lương Triết lạnh như băng nói: "Đây là mệnh lệnh của tông chủ, ai không tuân theo, giết không tha!"
Lương Triết lạnh nhạt nhìn qua đệ tử Trúc Cơ dẫn đội, báo ra lệnh của tông chủ.

Kim Đan dẫn đội hai bên đều hiểu rõ mệnh lệnh lần này, cho nên nghe xong Trình Vũ Đức khẽ biến đổi sắc mặt, chỉ có Phó Ngọc hừ lạnh một tiếng.
"Băng Hỏa lộ đã mở, tạm thời không vội.

Đợi hai ngàn đệ tử Trúc Cơ đang ở bên ngoài bình yên vượt qua Âm Dương trì đã."
Dứt lời Phó Ngọc nói với một nữ tu Kim Đan bên cạnh mình: "Sư muội ngươi đi ra triệu tập hai ngàn Trúc Cơ, lệnh cho bọn hắn mau chóng chạy đến đây."
Lúc trước có hiểm địa Âm Dương trì chắn ngang giữa Lưỡng Nghi viên, Kim Đan đi qua còn gặp phải nguy hiểm trùng trùng.

Hai ngàn đệ tử Trúc Cơ chỉ là Trúc Cơ bình thường nhất, đa phần chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ hoặc Trúc Cơ sơ kỳ, nếu để những đệ tử Trúc Cơ bình thường đó cắm đầu dụng sức vượt qua Âm Dương trì ắt hẳn sẽ chết không biết bao nhiêu mà kể.
Có điều lúc này trời đất Lưỡng Nghi viên đã đảo ngược, Âm Dương trì đã ở phía trên đỉnh đầu, dưới mặt đất đã không có gì ngăn trở, có thể thoái mái đi lại.

Cho nên Phó Ngọc có thể dễ dàng triệu tập hai ngàn Trúc Cơ đến đây.
Với việc thủ lĩnh hai bên đều gạt bỏ chuyện đưa nhân tuyển xuất sắc vào Băng Hỏa lộ, đến kẻ ngốc cũng mơ hồ nhìn ra được hai con đường Băng Hỏa lộ tuyệt không phải vùng đất hiền lành gì.
"Huyết tế?"
Từ Ngôn lén quan sát thần thái của Lương Triết và Phó Ngọc, lúc phát hiện Phó Ngọc sai người kêu gọi hai ngàn đệ tử Trúc Cơ đến, sắc mặt Lương Triết càng thêm âm trầm vài phần.
"Nếu như là huyết tế thì có thể dùng phàm nhân cũng được, ai lại cao thượng đến mức dùng cả tính mạng tu sĩ thay cho phàm nhân.

Nói như vậy có lẽ Băng Hỏa lộ còn chưa chính thức mở ra, điều kiện cần thiết để thắp sáng Băng Hỏa lộ hẳn là linh khí, thậm chí còn là cốt nhục của đệ tử Trúc Cơ...."
Suy đoán đến chân tướng cuối cùng của Băng Hỏa lộ, Từ Ngôn chợt phát hiện nơi này còn nguy hiểm hơn xa so với suy nghĩ lúc đầu của mình.

Hắn chỉ là một kẻ vô tội đang đi giữa đường thì bị chộp tới, không đáng phải liều chết cùng với các đệ tử Trúc Cơ Địa Kiếm tông mở ra bí cảnh gì gì đó.
Từ chuyện Phó Ngọc che chở Trúc Cơ Cửu Phong động, sai người điều hai ngàn đệ tử bình thường đến, Từ Ngôn có thể nhìn ra được hành trình qua Băng Hỏa lộ quả thật nguy cơ trùng trùng.

Hắn bắt đầu tìm kiếm đường lui.
Ba mươi sáu cao thủ trận đạo đang dựng ngược người quanh đài đá vẫn còn đang ở trên bầu trời.

Bọn họ đang dùng một tay nắm lấy bệ đá, tay kia vẫn liên tục động linh lực.

Có thể thấy đường vân tròn trên bệ đá không chỉ cần được thắp sáng lên mà còn cần quán chú linh lực liên tục vào.

Một khi luồng linh lực bị đứt đoạn, Lưỡng Nghi viên sẽ lại đảo ngược thành bộ dạng như cũ lại.
"Ba mươi sáu mục tiêu, đánh rớt một cái xuống có thể làm bệ đá ngừng lại hay không? Có thể khiến Lưỡng Nghi viên đảo ngược lại?"
Từ Ngôn còn đang thầm tính toán có phương pháp nào khiến Lưỡng Nghi viên quay lại bộ dáng như cũ hay không thì hai ngàn đệ tử Trúc Cơ chờ bên ngoài rìa đã được đưa tới.
Từ khi Lưỡng Nghi viên đảo ngược, hai ngàn đệ tử đến Lưỡng Nghi viên có thể nói là một đường đi thẳng không gặp trở ngại nào.

Đến nơi, bọn họ lập tức bị Lương Triết và Phó Ngọc chia làm hai đội, mỗi đội một ngàn cùng đi vào cửa băng và cửa lửa.
Hai ngàn đệ tử kia không dám không nghe theo mệnh lệnh của Kim Đan, chỉ có thể tuân theo yêu cầu của bọn họ chia thành hai người một đội, vận linh khí nơm nớp lo sợ cùng tiến vào trong lối vào.
Có mấy trăm Kim Đan nhìn chằm chằm, Hai ngàn đệ tử Trúc Cơ đều nhanh chân đi vào, không ai dám lười biếng.

Không hết thời gian hai chung trà thì tất cả đã đi vào trong đó rồi.


Sau khi những đệ tử này tiến vào Băng Hỏa lộ, hai gốc quái thụ càng trở nên sáng ngời rực rỡ đến chói mắt.
Tất cả Trúc Cơ bình thường đều đã tiến vào Băng Hỏa lộ, thế nhưng số người có hơi sai sai.

Bởi vì còn có một đệ tử mày rậm đang đứng nguyên chỗ, xoa xoa tay khó xử không biết làm thế nào, nên tiến vào con đường băng hay con đường lửa nữa.
"Dư một người?" Phó Ngọc khẽ nhíu mày hỏi: "Số người bị sai à? Chẳng lẽ thiếu một người?"
"Bên ngoài Lưỡng Nghi viên còn ai không?" Lương Triết nắm cổ áo thanh niên mày rậm, trầm giọng quát hỏi: "Nói, ngươi ở đây, là dư một người hay thiếu một người?"
"Bẩm báo trưởng lão! Quả thật còn một người chưa tới đây, chắc là còn đang đi phía sau." Thanh niên mày rậm kia chính là Chung Nhị.

Bị Lương Triết tóm cổ, gã vô cùng sợ hãi vội nói rõ đầu đuôi: "Người sư đệ kia bị gãy chân, đi chậm chạp.

Chúng ta nghe lệnh trưởng lão bèn vội vã chạy đến, cho nên không ai dìu hắn."
"Gãy chân? Đứng chờ ngoài Lưỡng Nghi viên thì có gì nguy hiểm hả?" Lương Triết nghe xong bèn tức giận đến nổi trận lôi đình, đến Phó Ngọc cũng trầm mặt xuống.
"Lúc mới vào thì vẫn mạnh khỏe, là bị người đánh gãy chân." Chung Nhị bị dọa đến run rẩy cả người.

Đối mặt với lửa giận của cường giả Kim Đan, gã không cách nào né được.
Thấy Chung Nhị bị quát hỏi, Từ Ngôn không chút tiếng động cúi đầu xuống, chân khẽ nhúc nhích lẩn đến đứng sau lưng một đệ tử Cửu Phong động.

Người đệ tử Cửu Phong động này có thân hình to lớn, vừa vặn che kín cả người Từ Ngôn.
Quả thật trong đám đệ tử chờ bên ngoài có một gia hỏa gãy chân, dù có nuốt linh đan vào rồi cũng không thể nhanh chóng lành lại được.

Bởi gã bị Từ Ngôn đạp gãy chân đấy.

Cơ bản là xương cốt đối phương đã vỡ nát, đi được đã khá khẩm, không khéo là đang bò tới đấy.
"Các ngươi thật to gan! Dám vô cớ ẩu đả trong Lưỡng Nghi viên, gia hỏa gãy chân là do ai đánh hay sao?" Lương Triết trầm mặt chất vấn.


Thật ra gã cũng chỉ chất vấn cho phải phép chứ đâu thèm để ý đến sống chết của một tên đệ tử Trúc Cơ làm gì.

Dù sao đệ tử Cửu Phong động có nhiều như vậy, bắt tới một tên là được.
"Là Từ Ngôn đánh gãy." Chung Nhị rất thành thật khai ra tên hung phạm.

Vậy cũng chưa tính là gì, gã này còn nhìn nhìn khắp nơi, chỉ rõ ra phương hướng Từ Ngôn đang ẩn nấp: "Chính là hắn!"
Thấy Chung Nhị chỉ rõ và xác nhận mình, đệ tử Trúc Cơ Cửu Phong động trước mặt Từ Ngôn bị dọa sợ, vội khoát tay lui về phía sau nói rõ ràng mình không phải là Từ Ngôn.

Y vừa lùi lại, vừa vặn đụng vào chính chủ đứng sau lưng.

Vì vậy Từ Ngôn không thể nào lẩn trốn được nữa.
"Chắc chắn Khương Đại Xuyên chết rồi.

Chắc chắn lúc sắp chết còn nguyền rủa ta, đổ toàn bộ vận rủi của gã lên đầu ta..."
Từ Ngôn không trách Chung Nhị quá thành thật mà đang mắng chửi cố nhân nơi thế giới trong bình của mình.

Nếu Khương Đại Xuyên không chết thì sao vận rủi cứ luân phiên đổ xuống đầu Từ Ngôn hắn thế này được?
"Chung sư huynh, nhãn lực của ngươi quả rất tốt!"
Đã trốn không thoát, Từ Ngôn đành thoải mái ngửa đầu nhìn bầu trời như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.
Phó Ngọc và Trình Vũ Đức không biết Từ Ngôn nhưng Lương Triết lại nhận ra hắn.

Vì vậy khóe miệng gã nhếch lên một tia lạnh lẽo, chỉ vào Từ Ngôn quát: "ngươi không phải đệ tử Cửu Phong động.

Nếu như hai ngàn Trúc Cơ thiếu một người, ngươi bù vào vậy!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.