Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 1067: C1067: Cơ mật của địa kiếm tông hạ



Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

***

Dưới chân núi thứ mười, tán ô khổng lồ vẫn tản ra vầng sáng nhu hòa, chuông nhỏ treo trên tám góc tán ô vẫn khe khẽ đung đưa che đậy toàn bộ khí tức cường giả bên dưới lại.

Cường giả Nguyên Anh Địa Kiếm tông chờ đợi bên ngoài bắt đầu đàm luận đến phần cơ mật chân chính của tông môn.

Phần cơ mật từ việc ba vị cường giả Hóa Thần, bậc chí cường của tông môn biến mất hơn ba trăm năm trước.

Hóa Thần Địa Kiếm tông có tất cả ba người được gọi là Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão. Có ba trưởng lão tọa trấn, Địa Kiếm tông mới trở thành tông môn hạng nhất Tây Châu Vực này.

Ba trăm năm trước, Đại trưởng lão sáng lập ra mảnh hóa cảnh khổng lồ này. Từ đó ba vị trưởng lão bế quan mãi không đi ra ngoài. Mãi đến nhiều năm trước có tin tức từ trong hóa cảnh truyền ra, Nguyên Thần Đại trưởng lão đã tiêu tán, không lưu lại nhục thân, cứ vậy mà tọa hóa. Còn Nhị và Tam trưởng lão lại chẳng biết sao cùng lâm vào trong hóa cảnh, không cách nào thoát thân được.

Một lần vây khốn này, kéo dài đến hơn ba trăm năm.


Ba trăm năm qua, Địa Kiếm tông mất đi cường giả Hóa Thần, bề ngoài không có vấn đề gì nhưng thật sự là đang suy tàn qua từng năm, còn diễn biến ra hai phái Vân Thượng Phong cùng Vân Hạ Phong không ngừng lục đục với nhau khiến thực lực chân chính của Địa Kiếm tông càng thêm sa sút.

Địa Kiếm tông không chỉ không tham dự được Bách Thần bảng mà những năm gần đây cũng rất hiếm có người lưu danh trên Thiên Anh bảng, thậm chí trăm năm liên tục không có người sát nhập được vào mười thứ hạng đầu Thiên Anh bảng.

Để thanh danh Địa Kiếm tông không đến mức quá mức suy tàn, tông chủ Cổ Phan Kỳ rơi vào đường cùng đành quyết định bất kể mọi giá phải mở Băng Nhai hóa cảnh ra, còn phái ra ba Nguyên Anh có thiên phú cao nhất dùng phân thân tiến vào Băng Hỏa lộ trong Lưỡng Nghi viên. Mục đích chuyện này chỉ có một, đó là muốn tìm lại linh bảo mà ba vị trưởng lão Hóa Thần đánh rơi mất.

Chỉ cần tìm được một kiện linh bảo là Địa Kiếm tông sẽ có có cơ hội sát nhập vào mười thứ hạng đầu Thiên Anh bảng, từ đó có thể giúp thanh danh Địa Kiếm tông chuyển biến tốt đẹp hơn đôi chút.

Vốn phương pháp này chỉ là lấy ngọn bỏ gốc nhưng Cổ Phan Kỳ cũng đành phải bất đắc dĩ làm như vậy. Bởi nếu không Địa Kiếm tông sớm muộn gì cũng bị Tu Tiên giới lãng quên, từ tông môn hạng nhất rớt xuống hạng hai, hạng ba.

Ngoài chuyện thu lấy truyền thừa của trưởng bối tông môn, Địa Kiếm tông chỉ còn cách chờ đợi Hóa Thần mới xuất hiện.

Toàn bộ Nguyên Anh đứng dưới chân núi thứ mười đều biết rõ mục đích mở ra hóa cảnh lần này. Bà lão tóc trắng lên tiếng khiêu khích vừa rồi tên là Mã Xảo Phong, chấp chưởng Chấp Pháp điện, thuộc phái Vân Thượng Phong nên mới không vừa mắt với Hồng Tâm Vũ thuộc về Vân Hạ Phong.

"Gia tổ bế quan hóa cảnh cũng không lưu lại nửa câu nào." Hồng Tâm Vũ nhìn qua Vạn Binh Cố Hải trận đang vận chuyển chầm chậm khẽ nói. Lời nàng ta rất bình thản lại không có ý giải thích, cũng không phải kiểu trả lời qua loa, như thể đang chào hỏi với người qua đường nào đó.


"Đại trưởng lão là người nhà Hồng gia các ngươi, ai biết có lưu lại tin tức cơ mật hay không? Tông môn suy tàn đã là chuyện tất yếu, nếu bây giờ Hồng trưởng lão còn định giấu giếm gì thì... Hừ! Như vậy sẽ thành tội nhân của tông môn này."

Trong lời nói của Mã Xảo Phong có gai, có điều Hồng Tâm Vũ không trả lời mà chỉ chọn trầm mặc đáp lại. Tuy rằng địa vị của nàng ta trong tông môn không thuộc hàng cao nhất nhưng tuyệt không ai dám dễ dàng trêu chọc đến. Bởi Hồng Tâm Vũ không chỉ tinh thông trận đạo mà còn là hậu nhân đích truyền của Đại trưởng lão Địa Kiếm tông.

Tranh đấu giữa Vân Thượng Phong và Vân Hạ Phong hầu như không chỗ nào không có, không chỉ giữa những cường giả Nguyên Anh này mà cả ba thiên kiêu tiến vào Lưỡng Nghi viên kia cũng đều ôm tâm tư riêng.

"Mắt trận củng cố, quả nhiên Băng Hỏa lộ đã hoàn toàn mở ra. Xem ra bọn Lương Triết đã cố gắng hết sức."

Ở chỗ sâu trong Lưỡng Nghi viên, bên cạnh hai cánh cửa cực lớn, Kiếm Thể phân thân của Triệu Như Phong với vẻ ngoài vô cùng tuấn lãng giống hệt gã đang chắp tay sau lưng nhìn về phía cửa.

"Tuy rằng Băng Hỏa lộ đã được thắp sáng nhưng cái giá bỏ ra không nhỏ đâu. Chúng ta vẫn nên mau chóng chạy đi cho thỏa đáng, không nên chậm trễ nữa. Hóa cảnh này mở ra không tới một ngày đâu."

Huyễn Thủy phân thân của Phong Thái Hoa không chỉ có mỹ mạo tuyệt luân mà còn mang theo một luồng khí tức ngạo nghễ. Phân thân của nàng ta cũng vô cùng kỳ dị, da thịt như nước ngưng động lại, quần áo lại càng giống như nước biển xanh thẳm.


"Sư muội nói đúng, vậy chúng ta đi hỏa lộ trước vậy. Ba người chúng ta chỉ có thể dùng phân thân đi vào, cần liên thủ lại mới có thể dễ dàng đột phá hỏa lộ đi tới Tam Tài điện." Triệu Như Phong chắp tay sau lưng nói: "Ngọc Thư, ngươi không có ý kiến gì chứ?"

"Ta đi băng lộ." Phân thân của Lam Ngọc Thư rất khó coi, là một con rối gỗ thô ráp không những nhìn đần độn mà cả phần nói chuyện cũng cứng nhắc.

Bị Lam Ngọc Thư từ chối cùng hành động, Triệu Như Phong có vẻ không vui, trầm mặt xuống nói: "Đại cục làm trọng. Lam Ngọc Thư, chẳng lẽ phân thân này của ngươi có thể phá vỡ được một đường Băng Hỏa lộ sao? Không đến được Tam Tài điện thì hành động lần này sẽ tốn công vô ích mất."

"Ta nắm chắc, không cần phải lo." Con rối gỗ rất thẳng thắn từ chối lời Triệu Như Phong, còn đi thẳng tới băng lộ, căn bản không nghe theo sắp xếp của Triệu Như Phong.

"Gia hỏa Vân Hạ Phong kẻ nào kẻ nấy đều tự cho mình là đúng cả, hừ!" Triệu Như Phong tức giận hừ lạnh một tiếng.

"Người của Vân Hạ Phong xưa nay đã như vậy, Triệu sư huynh hà tất tức giận. Y đi đường y, chúng ta đi đường chúng ta. Chỉ cần tìm được Nhị trưởng lão sẽ có cơ hội lấy được truyền thừa của Hóa Thần." Phong Thái Hoa thản nhiên cười nói, bước vào cánh cửa đỏ thẫm cực lớn trước, Triệu Như Phong theo sát phía sau.

Ba vị Nguyên Anh có thiên phú cao nhất Địa Kiếm tông là hi vọng tiến nhập vào Thiên Anh bảng lần tiếp theo này. Có điều trước khi có được truyền thừa của cường giả Hóa Thần thì phần hi vọng này lại quá không thực tế.

Bởi ba đại thiên kiêu này chỉ có thể coi là thiên kiêu ở Địa Kiếm tông, đặt ở toàn bộ Tây Châu Vực hay nói chính xác là toàn bộ Tu Tiên giới của Nhân tộc thì ba người Triệu Như Phong thua kém mười thứ hạng đầu Thiên Anh bảng rất xa.

Xếp được vào mười thứ hạng đầu Nguyên Anh Nhân tộc đủ hiểu là phải có thực lực thật sự. Tu sĩ Nguyên Anh xếp được trong mười thứ hạng đầu trong toàn bộ Nguyên Anh có ai không phải là thiên phú cao nhất, có thủ đoạn mạnh nhất trong Nhân tộc? Nếu không có linh bảo trong tay, thiên kiêu Địa Kiếm tông sát nhập vào một trăm thứ hạng đầu không khó khăn gì, có điều muốn vào mười thứ hạng đầu thì lại là hi vọng xa vời.

Triệu Như Phong và Phong Thái Hoa đều thuộc về Vân Thượng Phong, còn Lam Ngọc Thư là nhất mạch của Vân Hạ Phong. Đến Băng Hỏa lộ, không biết làm sao mà mỗi người lại đi một ngả.


Thật ra liên thủ khai thông ra một con đường mới là cách làm sáng suốt nhất trong hiểm địa này, cho nên người ngoài không cách nào hiểu nổi cách làm của ba thiên kiêu hiện tại.

Tất cả tu sĩ tiến vào Lưỡng Nghi viên, dù là Trúc Cơ, Kim Đan hay là phân thân ba vị Nguyên Anh thì đều đã tiến vào trong Băng Hỏa lộ cả rồi. Bên ngoài hai cánh cổng ánh sáng đã trống không, yên tĩnh im ắng, chỉ có những đường vân phức tạp trên bệ đá đảo ngược là vẫn còn sáng ngời ánh hào quang.

Lộc cộc, lộc cộc.

Không lâu sau, bên ngoài hai cánh cổng ánh sáng chợt vang lên tiếng động quái dị. Khúc rễ cây đen kịt bị Lương Triết đá bay qua một góc bắt đầu chuyển động đầy quỷ dị.

Mới đầu nó chỉ bỗng nhúc nhích qua một cái, sau đó chậm rãi dựng ngước lên. Rồi đoạn rễ cây này vặn vẹo thò ra hai cái chân, hai cánh tay rồi thêm một cái đầu như thể đoạn rễ đã thành tinh mà sống lại.

Gốc rễ cây mọc tay chân đã mang hình thù thân người, trên phần đầu còn huyễn hóa ra mắt mũi miệng, tuy không hiện rõ tướng mạo nhưng nhìn qua vẫn mơ hồ nhìn ra hàng lông mày đậm.

"Đã nói ta theo phái trung lập, sao còn bắt ta đi chịu chết kia chứ? Hai ngàn Trúc Cơ thiếu mình ta có sao đâu."

Rễ cây phát ra tiếng người mang theo đầy bất đắc dĩ, giọng nói quả đúng là của Chung Nhị mày rậm!

Không rõ gã Chung Nhị này dùng bí pháp gì biến bản thân thành một khúc rễ cây. Gã vung vẩy tay chân, gượng gạo tiếng đến cánh cửa cực lớn, nhìn nhìn cánh cửa đỏ thẫm, rồi nhìn cánh cửa trắng tuyết bên kia. Gã gãi gãi đầu, lẩm bẩm: "ta đi hỏa lộ. Từ Ngôn, ngươi đi đường nào?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.