Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 118: Thái Bảo diễn võ



Dịch giả: Hoangtruc

Chính sự bàn xong, đại sảnh bắt đầu bày tiệc rượu. Nhìn qua có thể thấy quan hệ giữa Trác Thiên Ưng và Diêm Lâm Chử không tệ, vừa ăn uống vừa trò chuyện vui vẻ.

Mười tám Thái Bảo vốn đang tiếp khách, không lâu sau đã bị Trác Thiên Ưng lùa ra đại sảnh, kêu đám nghĩa tử này diễn võ trợ hứng.

Lâu lắm mới có người quen đến chơi, đã có nhiều nghĩa tử như vậy, phải hiển lộ thân thủ một chút mới được.

Mười tám Thái Bảo trong đại viện được chia làm hai hàng, tất cả đều là tuổi trẻ khí thịnh nên tinh thần cũng đầy phấn chấn, mạnh mẽ. Đầu tiên là hai người Trác Thiếu Vũ và Dương Ca đối vài chiêu kiếm với nhau, sau đó là từng đôi một kế tiếp nhau so đấu.

Võ giả luận bàn không những thịnh hành ở tà phái mà còn đầy quen thuộc ở chính phái, bởi vì không đấu sao gọi là võ được?

Nhìn đám nghĩa tử chiến đấu túi bụi với nhau, Trác Thiếu Vũ trong đại sảnh hết sức cao hứng, liên tục nâng chén. Lúc này Trác Thiếu Vũ cũng về tới bàn tiệc, hai cha con bèn cùng tiếp đãi Diêm Lâm Chử, ngoài kia đã có nhị Thái Bảo Dương Cả thỉnh thoảng lại chỉ điểm cho các đệ đệ, cảnh báo mấy tên Thái Bảo khác ra tay với nhau phải biết điểm dừng.

“Thập thất ca, đến phiên chúng ta!”

Rút trường kiếm ra, Thái Bảo mười tám Dương Nhất đầy kích động. Mấy Thái Bảo đứng hàng phía trước đã thi đấu xong, chỉ còn lại gã và Từ Ngôn.

“Nghe nói hôm nay thập thất ca đã phá vỡ Tứ mạch. Lần này mong là có thể lãnh giáo đầy đủ vũ kỹ của thập thất ca một phen!”

Vừa rồi Dương Nhất nghe nói Từ Ngôn đã phá vỡ Ngũ mạch, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen ghét, thầm hạ quyết tâm khổ luyện võ nghệ hơn nữa, tranh thủ nhanh chóng phá vỡ Tứ mạch.

Thái Bảo thứ mười bảy cả ngày ăn no rồi ngủ mà còn trở thành Tiên Thiên Tứ mạch, Dương Nhất làm sao lại không gấp gáp cho được.

“Được nha!”

Từ Ngôn gỡ thanh Hàn Thiết đao xuống, hắn không nhìn Dương Nhất mà chỉ đưa mắt về phía đại sảnh hắc hắc cười ngây ngô. Không để ý rằng hắn cười với mọi người nơi đây, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bàn thức ăn và rượu ngon trong đại sảnh.

Thật ra từ lúc đám Thái Bảo bắt đầu diện võ, Từ Ngôn vẫn luôn ngẩn người trong đại sảnh. Thỉnh thoảng còn nuốt nước miếng, cái bộ dáng rõ ràng là ăn chưa no đã bị đuổi ra. Nhìn bộ dạng quỷ đói đầu thai của Từ Ngôn, Dương Nhất cười khổ, nhưng trong lòng lại càng thêm xem thường.

Vì cái gì một thằng ngốc như vậy lại phá vỡ được Tứ mạch?

"Thập thất ca, cẩn thận rồi!"

Kiếm uốn lượn đi đến, ánh mắt Dương Nhất tập trung, chân khí Tam mạch được gã vận chuyển đến cực hạn. Một kiếm đánh ra, mang theo tiếng kiếm rít lạnh thấu xương, chiêu thức xuất ra lại đúng là tuyệt học của Quỷ Vương môn, Vũ Khúc kiếm thức.

Kiếm tới quá nhanh, Từ Ngôn vừa mới nắm Hàn Thiết đao đã nghe được tiếng kiếm rít bất thiện, bèn thu ánh mắt lại, lùi bước đồng thời nâng đao đón đỡ.

Một tiếng keng giòn vang, đao kiếm va chạm, Từ Ngôn phải đạp lùi về sau ba bước, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất. Bộ dáng chật vật này đã khiến các Thái Bảo khác cười to ồn ào.

“Đã là Tiên Thiên Tứ mạch rồi, lão thập thất, có phải ngươi còn chưa ăn no không hả?”

“Lão thập bát vậy mới hay chứ, ca ca coi trọng ngươi. Đánh bại Tiên Thiên Tứ mạch thì coi như ngươi thành danh rồi! Thập thất ca của ngươi chưa ăn no, là cơ hội đánh bại hắn tốt nhất đấy!”

“Lão thập thất chưa ăn no, lão thập bát sẽ nhanh thắng thôi. Tam mạch thắng Tứ mạch a, được coi trò vui rồi, ha ha!”

Một đám Thái Bảo nói giỡn, Dương Nhất nghe được, mặt mày càng thêm đỏ bừng, uất nghẹn đủ thứ khiến kiếm sau càng thêm lăng lệ ác liệt so với kiếm trước. Kiếm kiếm lấy mạng, chân khí Tam mạch được gã thúc dục đến cực hạn.

Đối mặt với Dương Nhất dốc sức liều mạng, Từ Ngôn càng thêm chật vật, ngăn trái đỡ phải từng kiếm một. Vốn hắn không quen thuộc với kiếm pháp, lại không ngó ngàng gì đến vì không tập tành qua. Thậm chí đến Quỷ Vương môn lâu như vậy, hắn còn chưa có tập qua đao pháp kiếm thuật gì cả, chỉ ngày ngày ăn xong rồi lại đọc sách mà thôi.

Nhìn Từ Ngôn liên tục bị bức phải lùi lại, đám Thái Bảo càng cười lớn tiếng.

Người khác cười, Từ Ngôn cũng đang cười. Hắn liên tục cười khổ, vì ngoại trừ ngăn cản trường kiếm của Dương Nhất, thỉnh thoảng hắn còn liếc qua đại sảnh. Bộ dáng hắn càng như vậy, càng làm đối thủ Dương Nhất này sinh tâm tư ác độc tàn nhẫn, chỉ cần Từ Ngôn sơ sẩy một cái sẽ bị trường kếm của Dương Nhất dễ dàng xỏ xuyên qua tim.

Đừng thấy vị Thái Bảo thứ mười tám kia có tuổi tác không lớn, tâm tư lại cực kỳ tàn nhẫn. Không muốn trước mắt nghĩa phụ và Diêm tướng quân lại bị thấy vẻ yếu kém, cho nên không quan tâm đến đối thủ là nghĩa huynh, gã ra tay liền hạ tử thủ.

Tâm tư Dương Nhất, Thái Bảo nào cũng nhìn ra nhưng không ai nói thêm gì. Truyền thống tà phái là so tàn nhẫn, so dũng khí như vậy, cho nên hôm nay gã có lỡ tay giết chết Từ Ngôn cũng không ai trách tội, ngược lại còn dương danh thiên hạ.

Dùng thực lực Tam mạch chém giết Tứ mạch, trận chiến này truyền đi sẽ trở thành một loại vinh dự.

Người khác có thể nhìn ra tâm tư của Dương Nhất, cho nên tất nhiên Từ Ngôn cũng nhìn ra. Không phải hắn không muốn toàn lực đối địch, căn bản bây giờ hắn không có tâm tư so đấu, mà chỉ đang hướng về một chỗ sâu bên trong đại sảnh kia.

Ánh mắt Từ Ngôn như nhìn về đám đồ ăn ngon, nhưng thật ra là vẫn luôn đặt trên người Trác Thiên Ưng và Diêm Lâm Chử. Chính xác mà nói, là đang đặt trên miệng của hai người kia.

Hắn đang nhớ lấy khẩu hình miệng của hai người khi đang nói chuyện với nhau!

Từ Ngôn không đọc được khẩu ngữ nên đành dùng cách ngốc nghếch này. Dùng trí nhớ đáng sợ của mình, ghi nhớ hình dáng miệng lúc nói chuyện của bọn họ, đợi đến lúc không có người, hắn sẽ từ từ so sánh khẩu hình và âm điệu phát ra, đại khái biết được nội dung hai người họ nói về chuyện gì.

Loại hành động đuổi mười tám Thái Bảo ra ngoài diễn võ trợ rượu có thể gạt người khác nhưng không dấu được Từ Ngôn.

Kết luận chắc chắn hai người kia muốn nói chuyện gì đó mà không muốn các Thái Bảo khác nghe được,Từ Ngôn không thể buông bỏ cơ hội thám thính tin tức này. Diêm Lâm Chử đến, mang đến cho Từ Ngôn hi vọng đào thoát khỏi Quỷ Vương môn, cho nên cái nội dung mà Diêm Lâm Chử và Trác Thiên Ưng nói chuyện với nhau, không muốn các Thái Bảo khác biết có lẽ rất quan trọng đối với chuyện Từ Ngôn chạy trốn được hay không.

Đang ghi nhớ khẩu hình miệng hai người ngay lúc quan trọng nhất thì Từ Ngôn lại nhận được khiêu chiến của Dương Nhất, hơn nữa còn phải đối phó với một võ giả Tiên Thiên Tam mạch ra tay toàn lực nữa. Loại thi đấu không đúng lúc khiến Từ Ngôn dần nổi lên phẫn nộ.

Trên mặt vẫn mang nét cười ngây ngô, nhưng đáy mắt đã dần băng lạnh!

Dương Nhất tự ngạo không làm người khác yêu thích, ít nhất thì Từ Ngôn không thích được loại thiếu niên choai choai luôn tự cho mình là đúng như vậy. Cho dù không thích nhưng cũng không có hận thù gì, đến tận lúc này Dương Nhất vẫn luôn được Từ Ngôn đánh đồng với một loại du hồn dã quỷ rồi hoàn toàn phớt lờ đi. Đến cục diện hôm nay, trong lòng Từ Ngôn mới chính thức nảy sinh sát cơ.

Chân khí Tứ mạch được vận chuyển, sắt lạnh trên thân Hàn Thiết đao được bao phủ bằng một tầng ánh sáng. Từ Ngôn chống đỡ chật vật như vậy nhưng trường kiếm của Dương Nhất vẫn chậm chạp, không cách nào phá được phòng thủ của Hàn Thiết đao. Chân khí Tiên Thiên Tứ mạch so ra thì mạnh mẽ hơn so với chân khí Tam mạch rất nhiều.

Diễn biến trong sân thi đấu không khiến khách nhân chú ý nhiều lắm, Diêm Lâm Chử nói chuyện với Trác Thiên Ưng nửa ngày, sau đó vỗ vỗ bả vai Trác Thiếu Vũ cười lớn, như đang chúc mừng gì đó. Trác Thiếu Vũ với tư cách vãn bối vội đứng dậy đáp lễ, dáng vẻ đầy tao nhã.

Trò chuyện trong đại sảnh đã báo hiệu kết thúc, trận thi đấu bên ngoài cũng coi như đến phút cuối. Từ Ngôn bị buộc đến góc tường, cuối cùng cũng thu ánh mắt nhìn đại sảnh lại, con mắt sáng ngời đảo qua người Dương Nhất.

Dương Nhất đang giơ kiếm tấn công mạnh mẽ như cảm nhận được một luồng hơi lạnh, bước chân theo bản năng ngừng lại. Chỉ trong tích tắc, khi gã định thu trường kiếm lại, thì đã bị thanh Hàn Thiết đao quấn lấy.

Một tay rung lên, Từ Ngôn dùng một loại lực tinh xảo, đồng thời dựa vào thân đao nặng nề, trước sau dùng lưỡi đao, sống đao và hai bên thân đao điểm nhẹ tổng cộng bốn lần vào thanh kiếm của Dương Nhất. Lập tức một cảm giác nhức mỏi từ trường kiếm truyền vào cánh tay gã.

Cánh tay nhức mỏi thì càng không có sức lực cầm kiếm. Lúc này ánh sáng lạnh lẽo từ trường đao lóe lên, Từ Ngôn lật tay chém ra một đao, đánh bay thanh bào kiếm của Dương Nhất ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.