Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 122: Truy quét Man tộc (trung)



Dịch giả: Hoangtruc

Tiếng cung bắn sắc bén vang lên, chiến mã hí vang một tiếng. Trong tiếng đao rít và gào thét, còn có tiếng đám trẻ kinh hô tuyệt vọng.

Cảnh tượng xuất hiện trước mắt Từ Ngôn là một cảnh hung hiểm nhất thế gian, cũng là một hình ảnh xấu xa tệ hại nhất. Từ Ngôn siết chặt hai tay, lại phát hiện trong tay mình trống rỗng.

Trong tay không có viên đá nào…

Ầm ầm!

Rặc rặc!

Trọng nỗ đâm xuyên qua ngựa sắt đánh ngã nó xuống đè lên đám nhỏ kia. Gãy chân gãy tay không chỉ có con ngựa, mà có cả đám nhỏ hoảng hốt chạy bừa kia nữa.

Chiến mã hơn ngàn cân, cộng thêm sức nặng của chiến giáp trên thân ngựa, nện vào mấy đứa trẻ bảy tám tuổi, hậu quả chỉ có thể là một đường tử vong.

Trơ mắt nhìn sinh mệnh đám trẻ lập tức tiên tán, tay phải Từ Ngôn đang nâng lên chợt mất hết sức lực rũ xướng, ánh mắt ngốc chát.

Mười tên địch mà thôi, phải giết chết tới mấy trăm dân chúng vô tội sao…

Phù!

Tên man di trên lưng chiến mã rơi xuống, thuận thế theo lực đạo lăn một vòng đi, va trúng một thôn dân bèn tiện tay đập tới sau đó đưa chân đá người này bay lên không trung trong tiếng kêu rên loạn lên, sau đó bị một vị Thái Bảo khác chém thành hai nửa.

"Giết cho ta!"

Dương Ca dùng trọng nỗ bắn thiết mã của địch nhân, đồng thời rống giận hô lên. Quỷ Vương môn và thiết kỵ man di lúc này như hai dòng nước lũ ầm ầm đâm sầm vào nhau.

Từ Ngôn không hề động, chỉ chăm chăm nhìn hai phe dốc sức liều mạng chém giết nhau.Với hắn mà nói, hai bên chém giết cùng chết với nhau mới là kết cục tốt nhất.

Hắn hít sâu một hơi, đèn nén lửa giận xuống. Tà phái vốn là vậy, dân chúng cùng khổ không quyền không thế trong mắt Quỷ Vương môn chẳng qua chỉ là một đám sâu kiến tùy lúc bị chôn vùi. Nếu như thiết kỵ man di đã xuất hiện ở thôn Lý gia, thì một tội danh bao che dị tộc đã đủ để bọn họ tiến hành tàn sát hoàn toàn thôn này rồi.

Kỵ binh bị ngăn lại, chẳng những hao phí của Quỷ Vương môn hơn một trăm mạng người, mà còn có rất nhiều thôn dân bị đem ra làm khiên thịt. Hơn mười man di thiết giáp mất đi chiến mã càng thêm điên cuồng, cương đao vung lên sinh ra từng tràng tiếng gió soàn soạt, lực đao đủ để chống lại với võ giả Tiên Thiên.

Ngay từ đầu dư nghiệt Man tộc đã không có ý định chạy trốn, dùng số lượng mười mấy người không ngừng liều chết chém giết trong vòng vây của Quỷ Vương môn. Có lẽ bọn chúng không tàn sát hết đám thôn dân Lý gia là vì chờ đợi cường địch kéo đến.

Mười mấy người đầy cuồng vọng, không sợ hãi khi đối đầu với ngàn võ giả giang hồ đã như vậy, nếu số lượng man di hơn trăm người, chẳng phải bọn chúng sẽ có can đảm xung phong liều chết vào thẳng đại quân chư hầu?

Hai bên chiến đấu cực kỳ hung hiểm, cho dù là bên man di hay bên Quỷ Vương môn, nếu nhìn thấy thôn dân xung quanh sẽ không cố kỵ một đao chém tới, hoặc bắt lại làm vũ khí ném qua bên kia.

Không ai quan tâm đến sống chết của thôn dân tầm thường, ngoại trừ Từ Ngôn.

Dù sao hắn cũng là đạo sĩ, có thể thoải mái nhìn hai phái chính tà chém giết như nhìn xem náo nhiệt. Đám võ giả giang hồ có chết hay sống hắn cũng mặc kệ, nhưng nhìn dân chúng vô tội lại dễ dàng chết đi như vậy, trong lòng Từ Ngôn như có một đám lửa giận đang thiêu đốt.

Nếu có thể, hắn rất muốn xé nát hết cả đám Quỷ Vương môn và lũ man di thiết giáp kia!

"Lão thập thất! Động thủ!"

Dương Ca gầm nhẹ, làm Từ Ngôn bừng tỉnh lại. Có một cao thủ Tiên Thiên Tứ mạch theo dõi, hắn phải giấu kín lửa giận vào sâu trong lòng.

Mắt nhìn bước chân Dương Ca không động, Từ Ngôn giả bộ tỏ vẻ gật gật đầu rồi rút đao xông về võ sĩ thiết giáp gần nhất. Bước chân của hắn vừa động, thì bước chân của Dương Ca cũng động theo.

Chín vị Thái Bảo ra tay cuối cùng cũng áp chế được hơn mười tên thiết giáp Man tộc, đồng thời phối hợp với các cao thủ Quỷ Vương môn khác vây quét, đám thiết giáp Man tộc cũng xuất hiện thương vong. Đám Man tộc này không những có lực lượng rất mạnh, mà một khi giao thủ với địch nhân thì chỉ toàn liều chết mà chém giết. Từ Ngôn liên thủ cùng Dương Ca chặt đứt một cánh tay của tên Man tộc cao lớn, đối phương vẫn cứ liều chết lao tới trước, đến khi toàn thân đẫm máu, ngực bị thủng một lỗ lớn mới ầm ầm ngã xuống đất.

Đối thủ khó dây dưa!

Hai vị Tiên Thiên Tứ mạch cộng với hơn mười vị võ giả Tiên Thiên Nhất mạch đến Nhị mạch mới vây giết một tên Man tộc. Với thực lực này, nếu như đơn độc đối chiến với nhau thì chỉ sợ một tên dị tộc có thể ngang ngửa với một võ giả Tam mạch.

Từ Ngôn không xuất toàn lực, mà dường như Dương Ca cũng vậy. Dù vậy, địch nhân cũng mạnh mẽ hơn xa đám Thái Bảo dự liệu từ trước.

Đây chỉ là dư nghiệt chạy vào trong Tề quốc. Nếu ngàn vạn Man tộc phát động công kích, khó nói Tề quốc có thể chống đỡ được hay không đấy.

Ngoài kinh hãi, Dương Ca còn nổi lên sát tâm, chém giết một tên xong lại vọt đến tên thứ hai. Mỗi lần gặp địch nhân, gã sẽ gọi một tiếng lão mười bảy rồi đợi đối phương động trước. Nếu Từ Ngôn không động, Dương Ca vẫn không nhúc nhích mà chỉ nhìn hắn chằm chằm.

Ác chiến không tiếp tục quá lâu, sau nửa canh giờ, hơn mười thi thể man di chết trận đều ngã vào trong vũng máu. Mà cái giá Quỷ Vương môn phải trả, là gần ba trăm người chết, trong đó có hơn mười cao thủ trình độ Tiên Thiên.

“Khí lực của bọn mọi rợ này cũng lớn quá a.” Thái Bảo thứ tám xoa vết máu trên mặt, trong lòng còn chút sợ hãi nói: “Nếu một mình chém giết, thì một tên dị tộc này có thể ngang với Tiên Thiên Tam mạch, hoặc Tứ mạch. Chẳng lẽ bọn chúng trời sinh đã có lực lượng?”

“Trời sinh đã có sẵn lực lượng thì thế nào?” Dương Ca hừ lạnh một tiếng: "Coi như trời sinh bọn chúng đã có lực lượng, trước mặt Quỷ Vương môn ta cũng phải bỏ mạng nơi cửu tuyền!"

“Cắt hết đầu bọn chúng mang đến đây!” Dương Ca phân phó một câu, ánh mắt lạnh lùng làm cho người khác không dám nhìn thẳng.

Đối phương chỉ mười mấy người, mà Quỷ Vương môn phả trả giá bằng hơn ba trăm mạng người. Loại chiến tích này đối với nhị Thái Bảo Dương Ca mà nói, căn bản là một sỉ nhục.

“Đốt chỗ này đi.” Dương Ca lạnh như băng ra lệnh: “Dám can đảm chứa chấp dư nghiệt Man tộc, tất cả thôn dân này đều là tai mắt của man di, kẻ nào còn sống, giết hết cho ta! Ta muốn nơi này phải thành tử địa!”

Thủ hạ ầm ầm vâng mệnh, một đám đệ tử Quỷ Vương môn hung thần ác sát phóng hỏa giết người. Vốn thôn Lý gia không còn bao nhiêu người sống sót, không lâu sau đã biến thành biển lửa, đến gà chó cũng không thoát được.

Nhìn biển lửa trước mặt, Từ Ngôn nặng nề thở dài. Ánh mắt hắn lại không có nhiều đau buồn mà bình tĩnh, lại có chút rờn rợn.

Hắn không phải là thánh nhân không thể nhìn được cảnh sinh linh đồ thán, không phải là Tiên Phật nên không phổ độ chúng sinh được, càng không phải thiện nam tín nữ nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt mà tâm thần bị rung động. Nếu đã không ngăn cản được Quỷ Vương môn đồ sát, thì hắn đành nghĩ cách chạy trốn khỏi vũng bùn này.

Từ Ngôn lùi về sau hai bước như tránh xa đám lửa một chút, rồi hắn quét mắt nhìn về một cái thi thể man di sát bên cạnh biển lửa. Cái thi thể này toàn thân đầy máu, không nhúc nhích, một đệ tử Quỷ Vương môn đang cầm theo trường kiếm đi đến cái thi thể này.

Sau lưng Từ Ngôn là một con chiến mã, đợi bước chân hắn vững lại, thì lúc này vị trí hắn có khoảng cách nhảy lên yên ngựa thích hợp nhất. Chỉ cần ba bước, là có thể cưỡi lên con chiến mã kia rồi.

Cơ hội, gần như xuất hiện!

Động tác của Từ Ngôn kéo ánh mắt của Dương Ca qua. Thế nhưng Dương Ca còn chưa nhìn rõ bóng dáng của Từ Ngôn thì bên cạnh đám lửa kia truyền lên một tiếng hét thảm, tên đệ tử Quỷ Vương môn cầm theo trường kiếm chuẩn bị cắt đầu cái xác man di kia đã bị chia làm đầu thân hai phần. Vốn cái thi thể không nhúc nhích nằm rạp trên mặt đất đã vọt đứng dậy, chém giết một người xong thì lập tức phi thân lên ngựa, bỏ trốn mất dạng.

Lúc thi thể kia vừa mới bật dậy, trong tích tắc ánh mắt Dương Ca rời khỏi Từ Ngôn. Gã vừa quay đầu đi thì cả người Từ Ngôn đột nhiên phóng đến sau lưng chiến mã, hầu như cùng lúc với cái xác chết man di phi thân lên ngựa.

"Chạy đi đâu!" Đánh ngựa như bay, Từ Ngôn cao giọng quát: "Nhị ca yên tâm, giao hắn cho ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.