Dương Ca đã trúng một chưởng của lão hòa thượng Vô Trí. Tuy chỉ đánh vào trọng nỗ trên lưng y, nhưng cỗ lực đạo kinh khủng vẫn chấn thương nhị Thái Bảo này. Lúc này, máu tràn ra trên khóe miệng y, ngũ tạng lục phủ sôi trào không ngớt. Nếu không nhờ Trác Thiếu Vũ dìu đỡ, thì ngay cả khí lực chạy trốn y cũng không có.
Kỳ thật Trác Thiếu Vũ đã sớm muốn giao Dương Ca cho người khác, chính gã còn muốn chạy trốn giữ mạng đấy. Tại chỗ hiểm địa dễ chết này, đừng nói là tình huynh nghĩa đệ, dù là thân huynh đệ cũng chẳng thèm quan tâm ấy chứ.
Có Từ Ngôn đỡ y, Trác Thiếu Vũ xem như vứt bỏ vướng víu. Trong miệng nói hai vị đệ đệ cẩn thận xong, gã cũng không quay đầu lại, lập tức xuôi theo lối đi lờ mờ mà trốn mất dạng.
"Nhị ca, chúng ta đi mau!"
Từ Ngôn đỡ Dương Ca, liền lôi túm, tốc độ không chậm. Cái hang to nhất trong động sụp xuống, dẫn tới cả tòa Ngọc Lâm Sơn cũng rung rung. Nơi đây vốn đã bị đào như một tổ ong, một khi xuất hiện chấn động kịch liệt, kết quả thập phần đáng sợ. Nếu cả tòa Ngọc Lâm Sơn đều sụp, đừng nói là mười tám Thái Bảo tiến vào lòng núi, mà ngay cả đệ tử Quỷ Vương môn thủ ở bên ngoài cũng bị chôn sống chung.
Dương Ca bị túm lôi, đi một hồi thì khí huyết cuồn cuộn, há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Y biết đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, nên gắng gượng bước chân chạy trối chết, đối với việc lôi kéo thô bạo của Từ Ngôn cũng không kêu một tiếng.
Trốn chạy để khỏi chết nha, chỉ cần còn sống rời khỏi lòng núi, dù phải bò ra y cũng làm!
Dương Ca không trách Từ Ngôn, nhưng khi thấy rõ chính mình bị hắn kéo vào một thông đạo khác, thì y lập tức nghi hoặc.
Trác Thiếu Vũ trốn vào thông đạo bên trái, sau lưng Đại Thái Bảo vẫn đi theo mười mấy cao thủ, Từ Ngôn lại đem Dương Ca kéo vào phía bên phải thông đạo, sau lưng một người không có không nói, con đường phía trước còn hơn hồi nãy nữa muốn lờ mờ không ít.
"Lão thập thất... Đi lầm đường rồi!"
"Đúng rồi Nhị ca à. Đi bên nào đều có thể ra ngoài, con đường này ta từng đi qua, không có gặp nguy hiểm!"
Từ Ngôn giải thích cũng thuyết phục, mười tám vị Thái Bảo phân biệt dẫn đội, thông đạo mỗi người đi qua đều bất đồng. Hắn đã quen thuộc con đường này, Dương Ca liền không hỏi nhiều.
Trên đường đi cát bụi đầy đất, trong hang bắt đầu xuất hiện đá vụn. Theo việc lòng núi sụp xuống, những thông đạo thông suốt bốn phía này cũng bị ảnh hưởng đến, nếu thông đạo sụp đổ, nói rõ là cả tòa Ngọc Lâm Sơn sắp sụp đổ hoàn toàn.
Con đường mà Từ Ngôn chọn đi chính xác không có nguy hiểm gì, đá vụn tróc ra, không ảnh hưởng đến bước chân của võ giả Tiên Thiên. Có lẽ do dục vọng đào mạng được kích phát, Dương Ca đã có chút khí lực, tốc độ hai người vậy mà càng lúc càng nhanh.
Nếu như một lòng muốn chạy trốn giữ mạng, tiềm lực của võ giả Tiên Thiên sẽ phát huy đến mức tận cùng. Trải qua nhiều thời gian, thông đạo cuối cùng cũng xuất hiện một điểm sáng yếu ớt.
Cửa ra mê trận bị thân núi sụp xuống phá hủy, mảnh sương mù kia đã biến mất.
Ra khỏi miệng núi còn rất xa, thế nhưng hi vọng lại gần ngay trước mắt, ánh mắt Dương Ca càng ngày càng sáng, bước chân càng như bay. Lúc đi qua một đoạn ranh giới động quật, y thậm chí cảm giác mình đã không cần người khác nâng, có thể tự chạy thoát khỏi mảnh tử địa này.
"Buông ta ra đi lão thập thất, ta tự đi được rồi!"
Vừa nói, Dương Ca vừa vung vẩy đẩy cánh tay Từ Ngôn ra. Nhưng đúng vào lúc này, y cảm thấy Từ Ngôn chẳng những không có buông cánh tay của mình, mà còn xiết chặt hơn.
"Nhị ca coi chừng!"
Từ Ngôn báo động, bỏ đi hoài nghi của y. Hai người dừng chân lại, đồng thời đứng nguyên tại chỗ.
Ngay dưới chân hai người, là một cái hố to sâu hắm. Trong hố trải rộng hơn mũi thương dài hơn một thước, trên mũi thương cắm hơn mười cỗ thi thể, xem cách ăn mặc thì tất cả đều là đệ tử Quỷ Vương Môn.
Cạm bẫy!
Mặc dù chỉ là bẫy rập đơn giản nhất, cũng không bị che đi, nhưng đối với kẻ chạy trối chết thì rất khó phát giác. Dương Ca âm thầm lau mồ hôi lạnh, nếu không phải Từ Ngôn nhắc nhở, y có thể đã rơi vào rồi.
Hắn lúc này không phải thời toàn thịnh, mà là thân chịu trọng thương.
"Chúng ta đi vòng qua, mau!"
Nhìn cạm bẫy, Dương Ca liền nghĩ chuyển thân bước qua một bên. Nhưng vừa mới nghiêng người, vốn là đứng tại biên giới cạm bẫy, thì lúc này thân thể y bỗng nhiên ngã vào trong hố.
Một cánh tay, đẩy mạnh một cái ở sau lưng y!
"A!!!"
Phập phập!
Sau tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi và thê lương vang lên, hai chân Dương Ca chổng ngược lên không, dù là võ giả Tiên Thiên cao minh cũng không có chỗ mượn lực, rơi vào bẫy. Dương Ca chỉ kịp xoay mình đưa lưng hướng xuống, rồi cả người trực tiếp lọt vào rừng thương.
Trên lưng Dương Ca có trọng nỗ, và trọng nỗ đúng lúc thay y chống đỡ mũi thương đâm sau lưng. Nửa người trên của y được bảo vệ, thế nhưng hai cái đùi lại không, bị đâm cho máu thịt lẫn lộn (lòi ra).
Cơn đau dữ dội đột nhiên xuất hiện khiến tiếng kêu thảm thiết của y ngừng lại, mà ra sức hít một hơi khí lạnh, rồi cố hết sức nâng hai chân lên. Nếu như không giơ chúng lên, hai cái đùi của y đều bị mũi thương xỏ xuyên qua, đến lúc đó y thật sự chắc chắn sẽ chết.
Thân ảnh đứng bên cạnh hố, yên lặng nhìn chăm chú nhìn thảm trạng bên dưới. Từ Ngôn dùng một tay đẩy vị nhị Thái Bảo rơi vào hố bẫy, chính hắn không có lập tức thoát đi, mà là dùng chân đá những cục đá xung quanh rơi xuống.
"Một cước, hai cước, ba cước..."
Mỗi lần đá một cục đá xuống, Từ Ngôn đều đọc số. Tốc độ của hắn cực nhanh, không bao lâu sau đã có mười mấy tảng đá lọt vào hố bẫy, phần lớn chúng đập vào trên người Dương Ca. Những đá vụn kia khá tốt, mấy khối lớn nhỏ cỡ chén cơm nện khiến mặt mũi Dương Ca bầm dập, nện đến mức một chân của y đã bị mũi thương hoàn toàn xuyên qua.
"Từ... Chỉ... Kiếm!!!"
Liều mạng dành dụm một ngụm khí lực cuối cùng, Dương Ca phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú. Ánh mắt của y trừng đến đỏ bừng, nếu hiện tại vẫn không rõ Từ Ngôn muốn làm gì, y đã sống nhiều năm như vậy cũng chỉ uổng phí.
Vị Thái Bảo thứ mười bảy kia, rõ ràng là muốn mạng của y!
"Chín mươi chín..."
Một cước đá xuống đi một khối đá vụn, thân ảnh Từ Ngôn lần nữa xuất hiện bên cạnh hố, dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát vị Thái Bảo toàn thân là máu kia, nói nhỏ:
"Nhị ca đã quên sao? Ngươi tại phía đông Mã Vương Trấn đạp ta một cước. Lúc ấy ngươi hỏi ta là người phương nào, ta mới chỉ nói ra một từ thì ngươi đã đi mất."
Vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt, còn có một tia thần thái thô bạo xẹt qua, thanh âm của hắn bắt đầu trở nên hung lệ:
"Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, lời ta nói ngươi không có nghe hết. Bây giờ thì hoàn hảo nghe hết rồi: "Ngươi đạp ta một cước, ta sẽ trả ngươi một trăm!’ Hiện tại, còn kém một cước cuối cùng!"
Trở lại đẩy một tảng đá còn to cái bàn, Từ Ngôn dùng một đẩy nó rơi xuống hố bẫy. Tảng đá cực lớn trực tiếp nện lên người Dương Ca. Hai chân y lập tức hoàn toàn bị mũi thương xỏ qua, cả người đều bị tảng đá đè chặt.
"Một trăm cước, hai chúng ta xem như huề!"
Thả người nhảy lên, cả người Từ Ngôn đạp lên Cự Thạch, phía dưới lập tức có tiếng cốt cách vỡ vụn phát ra, càng khơi lên vết thương Dương Ca do mũi thương đâm mà chảy máu thêm.
Lần này nhị Thái Bảo Quỷ Vương môn muốn không chết cũng khó nha!
Tiếng nổ mạnh ‘Ầm ầm’ truyền đến, trong thông đạo lắc lư càng thêm kịch liệt.
Giết chết nhị Thái Bảo, Từ Ngôn cũng không mừng rỡ chút nào, bởi vì Trác Thiếu Vũ còn chưa chết. Lúc này, muốn lộn trở lại đi tìm vị đại Thái Bảo kia, sợ là đã trễ.
Chỉ có trước tiên rời khỏi nơi này, lại hành sự theo hoàn cảnh thôi.
Đã quyết định, đang chán chường Từ Ngôn nghĩ muốn vượt qua cạm bẫy, thì đúng lúc đó, trong bóng tối phía sau hắn truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một thân ảnh giống như là Viên Hầu đang chạy như bay đến đây.
Trong lòng thông đạo chẳng những lờ mờ, theo việc thân núi chấn động, cát đá bay tán loạn, muốn trong tình huống này thấy rõ xa xa, thì hắn nhất định phải mượn nhờ năng lực mắt trái.
Xuyên thấu qua bóng tối và tầng cát bụi, trong mắt trái xuất hiện thân ảnh của người tới. Khi nhìn rõ người đó, Từ Ngôn vốn đang chán chường lập tức chuyển thành kinh hỉ.
Người đến không phải ai khác, đúng là vị đại Thái Bảo sau khi thông đạo phía trước bị lấp, bị vây trong đầu thông lộ này, Trác Thiếu Vũ!