Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 152: Giết chút ít lũ sói con



Dịch giả: Trongkimtrn

Lối rẽ mà Trác Thiếu Vũ lựa chọn thật ra cũng không nguy hiểm, bẫy rập trên đường sớm đã bị người phát động mất đi tác dụng. Nguyên do mà gã đi vòng đến thông đạo này, là vì lối ra thông đạo đã sụp mất rồi.

Đường ra hoàn toàn bị hỏng, rơi vào đường cùng gã đành phải quay lại lối rẽ gặp trước đó.

Nói về thời điểm đi ra, Trác Thiếu Vũ không nhìn thấy Từ Ngôn và Dương Ca. Thẳng đến lúc trở về tới chỗ ngã ba, gã mới phát giác Từ Ngôn vịn Dương Ca đi vào một con đường khác.

Thân núi sụp xuống, khiến Trác Thiếu Vũ không có thời gian nghĩ nhiều, mà vội vàng xuôi theo thông đạo hai người đi qua để trốn chạy. Về phần các cao thủ Quỷ Vương Môn bỏ rơi ở phía sau, gã cũng không thèm để ý đến.

Có không ít người đi theo sau lưng gã, đều bị bỏ lại thật xa. Cao thủ Tiên Thiên tứ mạch thân nhẹ như yến, cũng không phải là những người như họ có thể đuổi kịp.

Trong thời khắc đầy nguy hiểm này, tốc độ ai đủ nhanh thì kẻ đó mới có cơ hội chạy thoát chết.

Trước mắt chỉ toàn cát bụi đầy trời, thông đạo vốn mờ mịt càng trở nên mơ hồ hơn, chẳng những chấn động càng thêm kịch liệt, trên đỉnh đầu còn đá to đá nhỏ rơi xuống đập trúng.

Trong hoàn cảnh cấp bách như lúc này, dựa vào thân hình tráng kiện, thực lực Tiên Thiên tứ mạch, thì vị Đại Thái Bảo này căn bản không thèm để ý chút ít đá vụn, mà dồn toàn bộ lực chú ý đặt vào nhưng khối đá lớn. Chỉ cần bên trên con đường phía trước xuất hiện đá rơi, lập tức bị gã dùng một kiếm bổ ra.

Bước chân của gã không ngừng động, kiếm quang lập loè, một khối đá to như chậu rửa mặt bị gã đơn giản chém đứt. Bất chấp cát đất tràn ngập, thân hình gã lướt nhanh qua khu vực đá rơi này.

"Đại ca!"

Trước mặt truyền đến tiếng gọi quen thuộc, vừa nghe giọng của Từ Ngôn, Trác Thiếu Vũ biết rõ bản thân đã đuổi kịp hai người.

"Lão thập thất, nhị ca ngươi không sao chứ?"

Tro bụi quá nhiều, nhìn không rõ thân hình của Từ Ngôn, gã một bên vội chạy một bên theo thói quen hỏi một câu.

"Nhị ca không có việc gì. Phía trước chính là cửa ra, đại ca đi mau!"

Cách nơi tiếng nói của Từ Ngôn truyền đến chưa tới ba trượng, nghe được đã đến gần lối ra, thì Trác Thiếu Vũ dậm mạnh, thân hình trực tiếp lao ra ngoài. Dương Ca có bị gì hay không thì gã cũng chẳng quan tâm, chạy khỏi lòng núi mới là mấu chốt.

Ô...ô…n…g!

Gió rít phát ra từ lưỡi dao sắc bén, kéo theo không khí vù vù. Lúc mà thân hình Trác Thiếu Vũ nhảy lên, có một thanh đao thép cũng đồng thời chém tới trước người gã.

Trong hoàn cảnh bụi đất tung bay mù mịt như thế này, cách ba trượng thì Trác Thiếu Vũ không thấy rõ Từ Ngôn, thế nhưng Từ Ngôn lại có thể thấy rõ nhất cử nhất động của gã. Khi nhìn thấy đối phương lao nhanh tới, Từ Ngôn vận ra toàn lực, nâng Hàn Thiết đao trực tiếp bổ tới.

Tạch...!

Bang!!!

Một đao đánh trúng mục tiêu trái tim, lưỡi Hàn Thiết đao đâm vào ngực Trác Thiếu Vũ, nhưng tiếng động truyền đến, lại khiến lòng Từ Ngôn trầm xuống.

Đây không phải là âm thanh do lưỡi đao xuyên tận xương, mà là tiếng giòn vang phát ra vì chém trúng vật gì đó cứng rắn.

Trong cùng một khoảng khắc, kẻ xuất đao và người bị chém đều cả kinh!

Rạt rạt!

Một đao không đâm xuyên ngực, Từ Ngôn lập tức lại vận chân khí, dồn toàn bộ lực lượng vào Hàn Thiết Đao, thân đao bắt đầu cong queo, đao thép biến hình phát ra tiếng vang chói tai. Lực đạo lớn như thế, làm cho Trác Thiếu Vũ liên tục lui ra sau, nhưng vẫn như cũ không đâm xuyên ngực của gã.

Gã có mặc áo giáp!

Rốt cuộc hắn đã hiểu. Dùng một kích toàn lực như thế mà không thể đâm thủng ngực đối phương, chỉ có thể là do Trác Thiếu Vũ mặc áo giáp đặc thù.

Vận chân khí Tiên Thiên ngũ mạch, dù là thiết giáp dày ba thốn đều có thể đâm thủng. Tuy Hàn Thiết Đao không phải bảo đao tuyệt thế, nhưng tuyệt đối là một thanh bảo đao, không có khả năng đâm không xuyên thiết giáp tầm thường.

Không kịp suy đoán áo giáp của Trác Thiếu Vũ là gì, Từ Ngôn không sử đao nữa, mà lấy tay trái bắn ra phi thạch.

Kinh ngạc qua đi, lúc này Trác Thiếu Vũ cũng minh bạch sát ý từ đối phương. Khi nhìn thấy tay trái Từ Ngôn khẽ động, gã lập tức bay ngược về đằng sau, đồng thời dùng hai tay che chắn khuôn mặt.

Hai tiếng “đinh đinh” vang lên, hai hòn đá đánh lên hai cánh tay của Trác Thiếu Vũ. Thân hình gã thoáng lung lay một chút, ngoài việc hai tay run nhè nhẹ ra, thì hai hòn đá Phi Hoàng đúng là tốn công vô ích.

Ầm ầm!

Lại là một mảnh núi đá rơi xuống, khiến hai người tạm thời tách ra.

Chỗ đất đá rơi xuống chỉ là một đoạn trong thông đạo. Đợi đến lúc trên mặt đất có thêm một đống đất đá cao cỡ nửa người, xuất hiện hai ánh mắt tràn ngập sát cơ cùng nhìn lướt qua đống đất đá chồng chất kia.

"Lão thập thất, ngươi muốn giết ta?"

Dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm phía đối diện, bụi đất quá nhiều, Trác Thiếu Vũ không thấy rõ nét mặt của Từ Ngôn, chỉ có thể mơ hồ nhìn đạo thân ảnh cách đó không xa kia.

"Đúng vậy!"

Ở phía đối diện truyền đến câu trả lời vẫn chất phác trước sau như một của Từ Ngôn. Nghe vào tai khiến người ta có cảm giác sởn hết tóc gáy.

"Vì cái gì?! Ta là đại ca của ngươi mà!"

Giọng nói Trác Thiếu Vũ trở nên bi phẫn không thôi, cả giận thốt lên:

"Ngươi muốn thí huynh sao?!"

"Vì cái gì?!!"

Từ Ngôn hỏi lại, giọng nói không còn tính chất phác nữa, mà là bình tĩnh không vui không buồn:

"Tiến vào hang sói, đã không thể giết con sói đầu đàn, chẳng lẽ còn không cho ta giết một ít lũ sói con sao? Đại ca, ngươi nói có đúng không?"

Nghe đến hang sói, Trác Thiếu Vũ đã hoàn toàn minh bạch mục đích của Từ Ngôn.

Nguyên lai cái tên Thái Bảo mười bảy này thoạt nhìn khờ ngốc, rõ ràng hắn đã sớm xem thấu chân tướng Quỷ Vương môn đang nuôi nhốt Thái Bảo!

Nếu như nói Quỷ Vương Môn là hang sói, môn chủ tất nhiên là sói đầu đàn, Từ Ngôn cũng thành đồ ăn của người ta. Đúng như hắn nói, không giết được con sói đầu đàn Trác Thiên Ưng, như vậy trước khi chết, giết chết một số Thái Bảo là được rồi.

Chân khí nhập kiếm, Trác Thiếu Vũ nhe răng cười, thân hình nhảy lên, di chuyển trên đá vụn nhanh như gió. Mà bên kia, thân thể Từ Ngôn cũng đồng thời động, hắn vung mạnh Hàn Thiết đao thành một vầng loan nguyệt, đao mang lạnh thấu xương theo gió mà phóng tới!

Tạch...!!!

Đao kiếm đụng nhau, trên bảo kiếm của Trác Thiếu Vũ xuất hiện một lỗ thủng. Hàn Thiết đao của Từ Ngôn tức thì trực tiếp bị nứt ra một vết rạn.

Đã không chết không ngớt, chỉ còn là trận chiến vật lộn đoạt mạng!

Xuất ra một kiếm, thần thái Trác Thiếu Vũ vốn dữ tợn đột nhiên biến thành kinh hãi. Gã có bảo giáp hộ thân, đao của Từ Ngôn không chạm đến thân thể, thế nhưng lực lượng từ chuôi đao của đối phương lại có thể xuyên thấu qua áo giáp, chấn thương kinh mạch của gã.

"Tiên Thiên ngũ mạch!"

Trác Thiếu Vũ kinh hô, vẻ mặt hoảng sợ không thể tin. Cho tới bây giờ gã mới phát giác, lão mười bảy trước mặt căn bản không phải võ giả Tứ mạch, mà đã là cao thủ đột phá Ngũ mạch rồi.

Cao thủ giao phong, một chiêu là được đoán được tu vi đối phương. Trong hoàn cảnh hang động sắp sụp như thế này, Từ Ngôn không ẩn dấu thực lực nữa, toàn bộ chân khí Tiên Thiên ngũ mạch được hắn rót vào đao, đao thứ nhất bị ngăn trở, đao thứ hai theo sát tới.

Hàn quang kéo tới, Trác Thiếu Vũ bỏ qua kinh ngạc, lại càng không dám liều mạng, sử trường kiếm từ dưới đưa lên, đánh lên lưỡi đao đang đánh tới.

Tuyệt học vũ kỹ mới là sở trường của gã. Thân là đại Thái Bảo Quỷ Vương môn, từ nhỏ đã khổ luyện vũ kỹ thì Thái Bảo bình thường tuyệt không có thể so. Kiếm pháp cộng thêm bảo giáp, dù đối mặt với cao thủ Ngũ mạch thì hắn cũng sẽ không thua.

Tuyệt học chưa hẳn chỉ có một người mới luyện ra. Thực lực biểu hiện ra của Từ Ngôn khiến Trác Thiếu Vũ khiếp sợ, nhưng đối với năng lực của mình thì gã vẫn tin tưởng hoàn toàn. Nhưng mà gã đã quên, lão thập thất còn có chiêu phi thạch rất chuẩn.

Chuẩn đến không tưởng!

Vèo! Vèo! Vèo!

Ánh đao qua đi, là ba bóng đen kéo tới. Đẩy văng Hàn Thiết đao ẩn chứa lực lượng Tiên Thiên Ngũ mạch, Trác Thiếu Vũ lại nghênh đón chiêu phi thạch tuyệt sát của Từ Ngôn.

Giơ lên một tay bảo vệ đầu, lại giương trường kiếm xuống bảo vệ ngực, trong không gian nhỏ hẹp, chung quanh còn có cát bụi bao phủ, Trác Thiếu Vũ không kịp né tránh. Gã cũng không muốn né, ỷ vào bảo giáp trên người, đơn giản chỉ cần tiếp ba phi thạch thôi.

Một hòn đá phóng tới mặt bị phía một cánh tay Trác Thiếu Vũ ngăn cản, một hòn khác đánh trúng vào phi kiếm hộ tâm, hòn cuối cùng bay về phía mặt đất, tức thì không chút sai lầm nện lên mu bàn chân của gã. Lực đạo của nó rất mạnh, trực tiếp nện lõm mu bàn chân gã, tiếng xương cốt nứt vỡ có thể nghe rõ ràng.

Từ Ngôn lại không phải người ngu, với đối thủ mặc áo giáp, hai hòn phi thạch đầu tự nhiên là mê hoặc địch, đối với hòn cuối cùng nện thẳng vào chân thì hắn mới vận toàn lực.

Hắn không tin, bảo giáp của vị đại Thái Bảo này có thể một mực che đến mu bàn chân?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.