Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 172: Đao hạ lưu nhân



Dịch giả: archnguyen1984

Một câu đao hạ lưu nhân, trường đao của Trình Vũ cuối cùng cũng không chém xuống.

Quay đầu nhìn Từ Ngôn, Trình Vũ khẽ nhíu mày nói. “Hộ vệ biên quân không chu toàn, để cho Thiên Môn hầu phải chấn kinh, Trình Vũ ta lấy đầu đảm bảo, chuyện ám sát này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa. Bây giờ, thích khách đã bị bắt, xử trí thế nào là việc của biên quân ta, mong Thiên Môn hầu đừng nhúng tay vào.”

Biên quân bắt được thích khách, thông thường việc xử trí thế nào sẽ do biên quân định đoạt. Từ Ngôn là Thái bảo của Tề quốc lại muốn quản chuyện này, nói thế nào cũng không xuôi được.

“Trên đường đi nhàm chán, ta chỉ muốn tìm người để trò chuyện mà thôi.” Từ Ngôn khẽ cười nói. “Trình tướng quân nếu không ngại, hãy giao người này lại cho ta, cho hắn giúp ta dọc đường đi. Người yên tâm, một ngón tay ta cũng không động tới hắn.”

Từ Ngôn nói ra yêu cầu quái dị khiến Trình Vũ sững người. Tìm người tán gẫu? Xung quanh có chừng một ngàn người, Từ Ngôn lại cũng mang theo ba người hầu còn chưa thấy nhàm chán hay sao. Hắn chưa từng nghe qua chuyện muốn tìm thích khách định ám sát mình để nói chuyện phiếm bao giờ.

“Chuyện này…”

Trình Vũ ngập ngừng một hồi không nói được hết câu. Vị Thái Bảo đến từ Tề quốc này thoạt nhìn bình tĩnh lạ thường, tính tình càng quái dị hơn.

Không chờ Trình Vũ đồng ý, Từ Ngôn chạy tới gần thích khách mặc hắc y, tùy tiện tìm một mảnh vải rách bắt đầu lau vết máu trên mặt hắn, vừa làm vừa trách. “Ngươi nhìn ngươi kìa, không cẩn thận như vậy, ở nơi núi hoang chạy loạn cũng phải tìm lùm cây mà nấp chứ. Vừa bị thương lại bị trách tội. Trình tướng quân mau cho ta mượn thuốc trị thương, vị nhân huynh này bị thương nặng quá, máu chảy không dứt này.”

Như đôi tình nhân nhiều năm chưa gặp lại nhau, Từ Ngôn hết sức nhẹ nhàng như sợ làm đau đối phương. Hành động của hắn làm hết thảy đám biên quân trợn mắt, Trình Vũ nhìn mà muốn buồn nôn, tên thích khách còn sợ hãi, choáng váng hơn.

Từng đao từng đao, cùng lắm là chết thôi. Tử sĩ như hắn vốn không sợ chết. Nhưng không sợ chết không có nghĩa là hắn có thể chịu được tình cảm nhu hòa của một nam nhân dành cho mình như thế. Nếu không phải hắn đang bị trói, hắn chẳng ngại chém cho bản thân một đao.

Vất vả lắm Từ Ngôn mới mượn được chút ít thuốc trị thương từ đám biên quân. Hắn cẩn thận từng li, từng tí băng bó miệng vết thương cho tên thích khách, xong rồi nâng đối phương lên xe ngựa, quay đầu hướng Trình Vũ bảo. “Có người làm bạn, đoạn đường còn lại sẽ bớt tĩnh mịch rồi. Nếu Trình tướng quân không thể chịu nổi buồn chán thì cứ lên cùng.”

Nói xong, Từ Ngôn cười ngại ngùng, bộ dáng thiếu chút nữa khiến Trình Vũ nôn ra thật. Hắn lắc đầu liên tục, không biết nói gì với vị Thiên Môn hầu này.

“Thích khách chỉ có thể sống ba ngày. Tới lúc đó, Thiên Môn hầu đừng nên ngăn cản.” Một vị thiên tướng hộ tống lạnh giọng nói. Từ trong xe, Từ Ngôn lớn tiếng đồng ý.

Thời gian ba ngày đủ để hắn cạy miệng tên thích khách này rồi.

Cả đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, hướng về nội địa Đại Phổ. Chỉ là đội hình so với trước thì hơi mất trật tự. Trước sau ba trượng cách xe của Từ Ngôn căn bản không có một ai. Đám biên quân còn đang hận vì không thể đi cách xe này xa hơn để khỏi phải nghe mấy lời ô uế. Bọn hắn xem ra, vị Thái Bảo, Thiên Môn hầu của Tề quốc chính là một tên gay chính hiệu. Ngay cả Trình Vũ cũng xem thường Từ Ngôn, nhanh chóng đem tục danh của tên tiểu đạo sĩ lúc trước, cùng với danh xưng Thiên Môn hầu hiện tại của người này quên mất.

Đám đạo sĩ đều thế này cả thì lão tổ Đạo gia nhất định mù rồi.

Tên đứng đầu cái đám thanh lâu cũng là diễn xiếc mà thôi, kỳ thật Từ Ngôn không thích bắt chương. Tiếc là hoàn cảnh bất đồng, nếu hắn đường đường chính chính muốn bắt được tên chủ mưu ám sát đứng sau lưng, chỉ sợ đám biên quân có tính toán, chưa chắc mình đã biết được tình hình thực tế thế nào.

Từ kỳ hạn ba ngày mà vị thiên tướng vừa nói, hắn có thể nhìn ra được, bàn tay đen phía sau đám biên quân không muốn biết, càng không để cho Từ Ngôn hắn biết được vì tác dụng của hắn cùng lắm cũng chỉ là con tin mà thôi. Biết thủ phạm ám sát nói không chừng còn rước thêm phiền toái. Mang hắn nhốt trong lồng mới là mục đích thật sự của Đại Phổ.

Người khác đã không muốn sinh sự, Từ Ngôn chỉ còn cách tự mình tìm hiểu căn nguyên.

Tên thích khách khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, chỉ là một võ giả bình thường bị trói gô không thể cử động. Vừa lên xe, hắn đã nhắm mắt, làm bộ sẵn sàng hy sinh.

“Huynh đài à, ngươi đã lấy vợ chưa? Cha mẹ còn hay mất? Ta tên Từ Ngôn, đến từ Phong Đô thành ở Tề quốc xa xôi.”

Nhìn thích khách ngồi đối diện, Từ Ngôn tươi cười, chân thành nói. “Thời tiết Đại Phổ đúng là tốt hơn nhiều so với Đại Tề. Chỗ chúng ta, vừa vào thu là tuyết đã rơi rồi, chả giống như Đại Phổ bốn mùa đều như mùa xuân. Cùng là người ở Thiên Nam sao lại có sự khác biệt lớn đến thế? Ở chỗ các ngươi, mùa thu có tuyết rơi chứ?”

Từ Ngôn hỏi liền mấy câu nhưng không nhận được câu trả lời, đối phương vẫn một bộ không rên rỉ, nhắm mắt chờ chết.

“Tề quốc rét lạnh, lại có lũ lụt, dường như không có phân rõ xuân thu, chỉ mùa đông và mùa hè là khác. Dù là mùa hè, thi thoảng cũng muốn mặc áo da. Có một năm, vào mùa xuân, ta đắp một tên người tuyết mà tới khi trời chuyển sang hạ nó vẫn không thay đổi gì, cứ đứng trơ ra đó lúc thu tới. Tới lúc trận tuyết đầu mùa rơi xuống, người tuyết ấy mới có biến hóa. Ngươi có muốn biết tại sao không?”

Câu chuyện của Từ Ngôn cuối cùng đã làm cho đối phương mở mắt. Trong mắt tên thích khách không có tò mò, chỉ ánh lên sát ý lạnh băng.

Trợn mắt lên là tốt rồi! Từ Ngôn cảm thấy mỹ mãn, tiếp tục diễn giải. “Bởi vì đó là do ta đang nằm mơ, ha ha ha… Buồn cười quá phải không?”

Ngả nghiêng một hồi, Từ Ngôn vừa cười vừa nói. “Nghe câu chuyện ta kể tất cả đều cười đến không dậy nổi. Ha ha ha…, vui chết ta rồi. Đúng rồi, mẹ ngươi họ gì vậy?”

Hai mắt tên thích khách bắt đầu run rẩy. Đối mặt với mục tiêu săn giết của mình, hắn chỉ muốn một đao chọc chết đối phương, căn bản không cười nổi. Hiện tại, hắn chỉ muốn giết Từ Ngôn.

Suốt cả buổi, Từ Ngôn thao thao bất tuyệt tự nói tự nghe, trong khi tiếng cười truyền ra khiến da đầu đám biên quân xung quanh muốn run lên. Trong đầu đều nghĩ đối diện với thích khách muốn giết mình mà lại có thể cười đùa vui vẻ như thế, vị Thái Bảo Tề quốc này không phải người ngu thì cũng là tên ngớ ngẩn.

Vào ban đêm, Từ Ngôn không kể mấy câu chuyện cười nhàm chán nữa mà chuyển sang giọng trầm thấp nói mấy chuyện ma quỷ. Nói từ không tưởng đến câu hồn, từ Địa phủ tới Minh vực, kể những câu chuyện quỷ quái từ hồi hắn còn bé ở Lâm Sơn trấn. bao nhiêu chuyện, nói cả đêm cũng không hết.

Ngày hôm sau, Từ Ngôn lấy từ trong ngực ra một bọc vải đỏ ra một cái yếm, chỉ vào bên trong, hắn hạ giọng bảo. “Người có hồn phách, yêu có Yêu linh. Đầu con rắn nhỏ này là Linh thể ngân quan sắc. Ngươi nhìn xem, hiện tại nó co lại thành một đống không nhúc nhích. Nếu bắt nó để xuống mặt đất, sau một lúc nó sẽ từ từ bò đi.”

Nói xong, Từ Ngôn rung rung cái yếm, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt đất, một lát thì mừng rỡ nói. “Cử động rồi. người xem, nó đang hướng tới chân trái của ngươi mà bò qua đấy. Người đừng nhúc nhích, khẽ động là nó lại không bò lên đâu.”

Từ Ngôn cúi đầu như đang nói sự thật đến không thể thật hơn được nữa. Tên thích khách trải qua một ngày hết nghe chuyện cười tới ma quỷ, hắn đã muốn tự tử rồi. Lúc này, nghe đối phương bảo có rắn hướng mình bò tới thì chân trái không khỏi khẽ run lên.

“Dừng lại! Đừng lo, nó không làm ngươi bị thương đâu.” Từ Ngôn mang cái yếm cất kỹ, im lặng nói. “Linh thể của yêu xà mà bò, hồn phách người tự nhiên cũng sẽ rung động, ngươi có biết sau khi chết sẽ biến thành cái gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.