Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 19



Dịch giả: Hoangtruc

Xe ngựa lắc lư, đám người đều đã buồn ngủ. Đường núi quanh co, đường chính đã trở thành đường núi.

Hai cỗ xe ngựa này đã đi được hai ngày đường dài, chỉ cần đi qua được dãy núi trước mặt là có thể vòng trở lại đường chính. Sau đó là một đường bằng phẳng trải dài tới kinh thành Phổ quốc.

Kỳ Nguyên sơn, là dãy núi mà xe ngựa đang chạy qua. Nếu muốn đi từ Lâm Sơn Trấn nơi biên thùy đến kinh đô thì bắt buộc phải qua nơi này. Dãy núi có một bên là núi, còn bên kia lại là khe sâu rộng lớn. Cái khe sâu này cũng chính là vách ngăn tự nhiên phân tách hai nước Phổ quốc và Tề quốc.

Kỳ Nguyên Sơn là một chi mạch nhánh của dãy Vạn Hằng. Một vài người làm ăn mỗi khi đi qua đây đều luôn nơm nớp lo sợ, nghe nói mấy năm nay thường xuyên có sơn phỉ hoành hành. Vì vậy mà không ít nhà phú quý biến mất không còn tung tích khi đi ngang qua nơi này.

Sáu năm trước khi Trình gia đến Lâm Sơn Trấn có đi ngang qua Kỳ Nguyên Sơn, nhưng lúc đó nơi này chỉ là một dãy núi hoang vu như những dãy núi thông thường khác. Thế nhưng sáu năm sau, sâu trong dãy núi non trùng điệp tĩnh mịch, có vô số ánh mắt ngập tràn thô bạo xuất hiện.

Hí…i…iii!

Con ngựa bị bất chợt kìm cương chặt lại mà kêu lên thảm thiết, thùng xe khựng mạnh lại, mọi người theo quán tính đều bị xô đẩy về phía trước. Từ Ngôn đang ngủ say sưa chỉ cảm thấy đầu mình tê rần, mà đối diện hắn, Trình Lâm Uyển bị đụng phải đột nhiên hét lên một tiếng.

Xe ngựa dừng gấp, đại biểu cho nguy cơ phát sinh. Trình Dục một bên đỡ lấy người bạn già của mình, bên kia thấp giọng quát hỏi: “Chuyện gì?”

“Đại nhân, sơn tặc chặn đường.”

Người đánh ngựa với mới nói tới câu đó, tiếng mũi tên xé gió đã vun vút lao tới.

Vèo vèo vèo!

Ngoài xe không có tiếng kinh hô. Bởi vì người hầu Trình gia không nhiều, nhưng mười phần ổn trọng. Những người này đã đi theo Trình Dục nhiều năm, đều là trung bộc từ khi lão còn làm Tể tướng từ lúc trước.

Hai lỗ tai Từ Ngôn giật giật. Hắn nghe được thanh âm rung rung phát ra từ phần lông vũ của đuôi mũi tên.

Những mũi tên kia không giết người, mà toàn bộ đều cắm xuống mặt đất trước xe ngựa.

"Vạn Hằng Sơn, dãy núi Kỳ Nguyên!"

"Nguyên sơn trại, đại vương có lệnh!"

"Người có thể qua, tiền tài đồ đạc ở lại!"

Tiếng hô to ngoài cửa sổ không phải là một bài đồng dao gì đó, mà là hắc ngữ của đám phỉ. Hiển nhiên, đám phỉ cướp đường có không ít người, lại hung hăng.

Đôi mày của lão nhân cau lại, trong lòng Trình Dục đang dùng một tốc độ ánh sáng mà tính toán ra đối sách. Chỉ chốc lát sau, sắc mặt của lão lại càng thêm âm trầm hơn.

Bởi vì lão nghe thấy phía sau toa xe truyền đến rất nhiều bước chân lộn xộn. Một nhà Trình Dục hoàn toàn bị sơn phỉ vây khốn rồi.

Lão thở dài một hơi, nắm chặt hai tay lại, sau đó bước xuống xe ngựa.

Xung quanh xe ngựa lúc này đã tụ tập không dưới ba đến năm trăm người, mỗi tên đều cầm cương đao trên tay, sắc mặt bất thiện. Cầm đầu đội ngũ là một tên đại hán cao tám thước, trên mặt chi chít hơn mười vết sẹo. Nhìn qua vặn vẹo dữ tợn tựa như một tên hung thần ác sát.

Đám hạ nhân của Trình gia chỉ có sáu, bảy người, thêm hai vợ chồng Trình Dục, Trình Lâm Uyển mới gần đủ mười người. Đối mặt với mấy trăm sơn phỉ, so về số lượng thì bọn họ chỉ như đám dê chờ làm thịt mà thôi.

Nhìn đám sơn phỉ vây kín trước sau, Trình Dục chỉ vào cỗ xe thứ hai, nói: “Tài vật đều ở trong đây, thuộc về các ngươi. Còn trên cỗ xe thứ nhất chỉ có người nhà của lão phu, cho chúng ta đi được chứ?”

Lão nhân vừa mới mở miệng, thì phu xe ngựa và một đám hạ nhân trên cỗ xe thứ hai lập tức nhảy xuống, vây quanh bảo vệ cho cỗ xe ngựa thứ nhất.

Đối với Trình Dục mà nói, tài vật không tính vào đâu cả, ngàn vàng cũng chỉ như mây khói mà thôi. Hơn nữa, khi đã trở về kinh thành, tả tướng có thể thiếu tiền sao? Cho nên giữ được người nhà bình yên chính là điều quan trọng nhất.

“Xem ra cũng thống khoái đấy!”

Tên cầm đầu đám phỉ nhe răng cười một tiếng rồi vung tay lên. Hơn mười tên sơn phỉ chạy đến cỗ xe ngựa thứ hai. Đôi mắt hẹp dài của gã bắt đầu hơi híp lại, tựa như ánh mắt độc xà nhìn thẳng vào nữ hài nhi bên trong cỗ xe.

“Hôm nay đã gặp người thống khoái, Phi Thiên Ngô Công ta cũng sẽ cho các ngươi thống khoái.”

Cương đao lạnh như băng vẻn vẹn nâng lên, chỉ vào Trình Lâm Uyển trong cỗ xe, tên sơn phỉ có ngoại hiệu Phi Thiên Ngô Công lạnh lùng nói: “Để nàng lưu lại, các ngươi có thể rời đi.”

Ánh mắt lão nhân bùng phát hỏa diễm phẫn nộ, Trình Dục tức giận đến toàn thân run lên. Lão phu nhân trong xe thì ôm chặt cháu gái trong lòng, khuôn mặt già nua tái nhợt lại.

Trình gia không sợ cướp tiền, thế nhưng đối phương muốn cướp người. Thì đây chính là tai họa bất ngờ ông trời giáng xuống rồi.

“Nằm mơ!”

Thanh âm rít qua kẽ răng mang theo đầy áp lực trong sáu năm trời, ánh mắt lão nhân bắt đầu bình tĩnh lại, lưng eo thẳng tắp tựa như một gốc thương tùng.

Tể tướng đã qua sáu mươi, có lẽ không còn e ngại gì đến sinh tử. Lão có thể vì tương lại ngàn vạn bá tánh mà cõng trên lưng thanh danh gian tướng, lão có thể để mặc chúng nhân chỉ trỏ sau lưng, lão có thể chịu đựng hết tất cả. Nhưng có một điều duy nhất là lão không thể vứt bỏ người nhà của mình được, nhất là đứa cháu gái mà lão đã nhìn nó lớn lên từng ngày.

Choang!

Cương đao rời vỏ, đám hạ nhân Trình gia đồng loạt rút vũ khí ra, thủ thế, sắc mặt mỗi người đều mang đầy kiên quyết. Có người hét to lên: “Chủ nhân nhà ta chính là đương kim tể tướng, đám đạo chích các ngươi dám can đảm làm xằng bậy!”

Đám hạ nhân Trình gia này đều là những nô bộc trung thành của phủ tả tướng. Vốn bọn họ đã bán mạng mình cho một nhà tể tướng, mỗi người đều là lâm nguy mà không sờn lòng.

"Tả tướng?"

Tên trùm thổ phỉ mặt đầy sẹo nở nụ cười, vung vẩy cương đao trong tay, quát: “Đầu năm nay, danh hào gì đi nữa cũng không sánh bằng cương đao trong tay ta. Có đao trong tay, ngươi có là Hoàng đế lão nhân thì cũng tính toán là cái gì? Nhưng mà chúng ta là phỉ, các ngươi lại là quan, vậy thì đều chết hết đi! Mùi vị tiểu thư nhà quan, chắc chắn hôm nay huynh đệ chúng ta phải nếm thử!”

Bộ dáng tươi cười lạnh lẽo, Phi Thiên Ngô Công đột nhiên giận dữ gầm lớn lên: “Phàm kẻ nào rút đao ra đều giết hết cho ta!”

Giết!!!

Hơn mười tên sơn phỉ hung hãn, tên nào tên nấy đều cường tráng thiết huyết nhận được lệnh điên cuồng nhào tới. Đối phó với một đám gần mười người trước mắt, trong đó chỉ sáu bảy tên có vũ khí trong tay, không cần tất cả sơn phỉ xuất hiện mà chỉ cần xuất ra năm sáu mươi người cũng đủ đơn giản giải quyết xong xuôi đối phương.

Đám hạ nhân Trình gia không kinh hô, cũng không lùi lại. Đối mặt với đám đạo tặc đánh tới, bọn họ còn không hô lớn, chỉ trầm mặc vung đao, tránh né, rồi lại ra đao. Mỗi người trong bọn đều cố hết sức bảo vệ lấy một góc xe ngựa sau lưng mình.

Trình Dục đã bị đám hạ nhân đẩy trở vào trong xe. Sắc mặt lão nhân không tốt chút nào, còn sắc mặt của lão phu nhân và Trình Lâm Uyển thì trắng bệch. Thân thể nhỏ nhắn của nữ hài nhi mười lăm tuổi không ngừng run rẩy.

Nàng chưa từng trải qua loại biến cố thế này, đây là biến cố liên quan tới danh tiết, tới sinh tử của bản thân mình đấy.

Từ Ngôn đang ngồi một góc trong thùng xe, từ lúc xuất hiện tiếng huyên náo cho tới bây giờ hắn vẫn mãi im lặng, lông mày thanh tú vẫn luôn nhíu chặt lại.

Rất nhanh, tiếng đao va chạm vào huyết nhục dần xuất hiện. Tiếng phỉ nhân bị thương quát mắng kêu to, thậm chí còn có cả vệt máu bắn đầy lên cửa sổ toa xe. Không lâu sau, tiếng động bên ngoài xe dần nhỏ yếu lại, Từ Ngôn cũng vì vậy mà đột ngột đứng dậy.

Dưới ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của một nhà Trình Dục, tiểu đạo sĩ mở cửa xe nhảy ra bên ngoài.

Ngoài xe, máu nhuộm đỏ đất!

Bảy tên hạ nhân Trình gia, đã bị chém giết hết sáu người. Người còn lại đang bụm chặt lấy miệng vết thương trong vũng máu, sắc mặt dữ tợn, đang gắng gượng đứng lên tiếp tục chiến đấu.

Đám hạ nhân Trình gia đều có chút thân thủ, đáng tiếc số lượng địch nhân lại quá nhiều. Bọn hắn cũng đã chém giết được hơn mười tên sơn phỉ, cuối cùng lại bị núi người biển đao bao phủ lấy.

Tiểu đạo sĩ từ trong xe nhảy ra, đám sơn phỉ đang giết người đỏ mắt lại giơ cương đao lên lao tới nữa. Không đợi bọn họ đến gần, Từ Ngôn nhảy qua một bên, kêu to: “Ta chỉ là người qua đường! Ta không quen biết cả nhà này! Chúng thí chủ hạ thủ lưu tình nha!”

Qua đường?

Đám sơn phỉ đang xung phong liều chết lập tức dừng bước. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cười vang.

“Ngồi chung một chiếc xe ngựa, vậy mà vẫn gọi là qua đường. Ngươi đang lừa gạt quỷ hả?”

“Bán cái rất hay! Ha ha ha ha, tiểu tử, ngươi thật có tiền đồ a!”

“Cái tên cháu trai này sợ chết quá rồi, tè ra quần chưa, hặc hặc!”

Đối mặt với sự cười nhạo xung quanh, Từ Ngôn có chút không có ý tứ mà gãi đầu, ánh mắt có chút bối rối: “Ta…ta là đạo sĩ vân du tứ hải. Là đi…đi nhờ một đoạn đường mà thôi!”

Nói xong, Từ Ngôn tựa như nhớ ra chuyện gì đó rất hay, bèn chỉ vào đạo bào trên người, mười phần nghiêm túc mà nói: “Thật sự, ta thật sự là một đạo sĩ!”

“Kỳ Nguyên Sơn không có đạo quán.” Phi Thiên Ngô Công đưa mắt liếc nhìn tiểu đạo sĩ, nói: “Nơi đây chỉ có Nguyên sơn trại.”

“Đạo quán hay sơn trại cũng đều giống nhau, có thể ăn uống no bụng là được rồi.” Từ Ngôn cười hắc hắc ngây ngô vài tiếng.

“Muốn được sống? Không khó!” Phi Thiên Ngô Công nở nụ cười dữ tợn, đưa tay ném thanh cương đao ra. Hắn chỉ vào tên hạ nhân Trình gia còn chưa chết đang giãy dụa trong vũng máu bên kia, ra lệnh: “Giết hắn đi, người chính là người của Nguyên sơn trại ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.