Bên cạnh giường êm, dưới ánh nến, tầm mắt cô gái trẻ cúi xuống nhìn chú bạch ưng nhỏ người đầy vết máu trong lồng ngực. Bạch ưng không nhúc nhích chút nào, thiếu nữ cũng không chút cử động.
Con bạch ưng đã không có sức động đậy, ánh mắt vô thần. Còn Bàng Hồng Nguyệt là bởi thương tâm quá lâu, mê man dựa vào thành giường ngủ mất rồi.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng hình cầu chiếu trên đỉnh đầu người thiếu nữ đỉnh đầu, lọn tóc ánh lên như trân châu. Trong khuê phòng tĩnh lặng, mùi máu nhàn nhạt hòa với hương hoa nhẹ trọng điệp giao hòa.
Đứng tại đầu bậc thang, Từ Ngôn nhìn qua thiếu nữ và bạch ưng, trong lòng nhất thời có chút rung động.
Bàng Hồng Nguyệt vốn đã rất đẹp, kết hợp với dáng ngủ lúc này, đôi mi thanh tú vẫn nhíu chặt như trước, khóe môi khẽ cắn, giống như trẻ sơ sinh đi vào giấc mộng, thoạt nhìn hồn nhiên cực kỳ, khiến cho người ta cảm thấy sự yên lặng và an tường từ tận đáy lòng.
Đã qua một hồi lâu, Từ Ngôn mới trừng mắt nhìn, rồi cố ý ho khan một tiếng để phá vỡ bộ dáng làm cho hắn si mê này.
Bị tiếng ho làm bừng tỉnh, Bàng Hồng Nguyệt thấy Từ Ngôn đi lên. Lạ thường là nàng không cãi nhau với hắn, mà chỉ yên lặng nhìn bạch ưng trong ngực, không nói một lời.
"Chưa chết chứ?"
Từ Ngôn đi phía trước đụng đụng, nhìn bạch ưng một cái.
Miệng vết thương đã được băng bó kỹ càng, giờ nó đang hấp hối, không phải băng bó vết thương lại là có thể cứu.
"Thực sự không ăn được gì sao?"
Từ Ngôn vừa hỏi một câu lại nói thêm một câu:
"Không ăn cái gì cũng không tốt lắm đâu, vậy là chết đói đó!"
"Đừng phiền ta được không..."
Bàng Hồng Nguyệt không kiên nhẫn, giọng nói khàn khàn, cúi đầu nhẹ nói:
"Ta muốn một mình ở riêng với Tiểu Tuyết."
Đã quen với thói điêu ngữ xảo ngôn, Từ Ngôn hiện tại lại không chịu nổi lời nói nhẹ nhàng nhu nhược của nàng, làm cho hắn thiếu chút nữa quay đầu bỏ đi. Về sau xác định đối phương là quá thương tâm không phải lừa mình, hắn mới đứng vững ở đó.
Không cãi nhau nữa, hắn vẫn thật không biết nên nói gì với Bàng Hồng Nguyệt. Với dạng thiếu nữ có năng lực cao thâm mạt trắc này, hắn căn bản không muốn tranh chấp.
"Không ăn được thức ăn, vậy nó có thể ăn được thứ khác hay không? Có thể nuốt trôi linh thể Yêu vật không? Ta có một con xà linh, linh thể Ngân Quan xà."
"Ở đâu? Ăn xà linh vào, tiểu Tuyết có lẽ còn cứu được!"
Nàng đã chờ mong như thế, Từ Ngôn liền trực tiếp móc ra một mảnh vải đỏ, cẩn thận từng li từng tí mở ra đặt trên giường ngủ của nàng. Con rắn ở trong đó vẫn xoắn tít như trước, không nhúc nhích gì.
Bàng Hồng Nguyệt không thể nhìn thấy xà linh, nhưng bạch ưng lại có thể cảm nhận khí tức yêu vật. Đôi mắt ưng vốn vô thần bỗng trở nên bừng sáng, gắt gao nhìn chằm chằm vào con rắn nhỏ màu vàng.
Phát giác tiểu Tuyết khác thường, Bàng Hồng Nguyệt thấy được hi vọng, lập tức mang bạch ưng đặt bên cạnh mảnh vải đỏ. Bạch ưng vừa mới tới gần, lập tức há mồm táp tới xà linh, một ngụm liền nuốt trọn.
Linh thể không phải là thịt. Sau khi nuốt luôn con rắn nhỏ, toàn thân bạch ưng bắt đầu phát cơn run rẩy, cuộn người co thành một đoàn, ngay cả đầu đều rút vào trong cánh, bộ dáng như vừa mới sinh vậy.
Nhìn thấy sự việc như thế, Bàng Hồng Nguyệt càng thêm mong đợi, mắt cũng không chớp một cái mà nhìn chằm chằm vào nó. Bộ dáng nàng hết sức chăm chú, thoạt nhìn vừa nghiêm tức vừa đáng yêu.
Cũng không lâu lắm, chú bạch ưng ngừng run rẩy, miệng vết thương bắt đầu dùng tốc độ kinh người lành lại. Bàng Hồng Nguyệt nhìn không ra nửa điểm khác thường, thế nhưng Từ Ngôn lại có thể thấy trên thân thể nó bốc lên một cỗ khí tức kỳ dị.
Hẳn là linh khí bị hấp thu từ xà linh. Nếu hiện tại cầm một khối Tầm Linh Ngọc dán lên người bạch ưng, hắn cho rằng Tầm Linh Ngọc nhất định sẽ phát sáng rực rỡ.
Rất nhanh, khí tức trên thân bạch ưng tản mát ra dần dần biến mất. Ăn hết xà linh, tinh thần ưng nhỏ phấn chấn hơn trước nhiều, đôi mắt linh hoạt bắt đầu chuyển động nhìn đông nhìn tây, vừa liếc nhìn Bàng Hồng Nguyệt, rồi lại nghiêng đầu ngó xem Từ Ngôn.
Biến hóa của nó, Bàng Hồng Nguyệt nhận thấy rõ, vui mừng không biết làm thế nào cho phải, nín khóc mà cười.
"Tiểu Tuyết!"
Ôm cổ bạch ưng, thiếu nữ thân mật mà dán vào người nó, vui vẻ giống như đứa trẻ.
Thân mật với tiểu ưng một hồi, Bàng Hồng Nguyệt chợt nhớ tới Từ Ngôn vẫn còn ở đây, khuôn mặt liền đỏ lên, khóe môi nhẹ nhàng mấp máy, nói khẽ:
"Thật là Xà linh. Tiểu Tuyết ăn nó, mới có thể giữ được mạng."
Đôi mắt ngập nước rung rinh, thiếu nữ khẽ ngẩng đầu, mở miệng nói như như muỗi kêu:
"Từ Ngôn... Cám ơn ngươi!"
Nhìn bộ dáng nhăn nhó của cô thiếu nữ, Từ Ngôn không biết nên làm gì, vội vàng xua tay, bảo:
"Cô cho ta mượn dao găm, ta tặng cô xà linh, không cần cám ơn. Chúng ta là vợ chồng, nói cám ơn lại giống người ngoài ấy!"
Thốt ra từ vợ chồng, lập tức nhắm trúng ánh mắt lạnh lùng của Bàng Hồng Nguyệt. Nhìn chằm chằm người thiếu niên đang cười ngây ngô trước mắt, nàng rất muốn phát tác, cuối cùng nhịn lại, không nói gì.
Bọn hắn thực sự là vợ chồng, mặc dù là giả, cũng là vợ chồng a.
Mới vừa rồi bị bạch ưng nhiễu loạn tâm hồn, giờ đã bình tĩnh lại, Bàng Hồng Nguyệt biết rõ đối diện không phải nhân vật tầm thường, mà là Thái Bảo tà phái. Nếu nói nàng không có đề phòng Từ Ngôn là chuyện không có khả năng. Chỉ là thông qua lần cứu giúp Tiểu Tuyết này, sự chán ghét của nàng với hắn đã giảm bớt vài phần.
Nhớ lại, trong đấu trường, Từ Ngôn dùng phi thạch lăng lệ ác liệt đến cực điểm, nàng từng hoài nghi tới hắn chính là người thần bí cứu mình tại Mã Vương trấn. Chỉ là Từ Ngôn chỉ biết dùng tay đánh ra một khối phi thạch. Nếu là người cứu nàng, thì phải là đánh ra đồng thời hai viên đá mới đúng.
Chắc không phải hắn đâu...!?
Thiếu nữ rất nhanh bỏ đi suy nghĩ này. Nàng không tin một năm trước Từ Ngôn có năng lực dùng phóng ra hai viên đá. Nhưng lúc này, nàng cảm thấy người thiếu niên đối diện không còn đáng ghét như trước nữa.
Tâm tư của Bàng Hồng Nguyệt, Từ Ngôn sao mà biết được. Trong phòng thiếu nữ, mùi thơm đầy phòng, hắn cảm giác mình vẫn nên xuống lầu là hơn. Vì thế hắn cười xấu hổ, lập tức muốn trở về ngủ.
Bàng Hồng Nguyệt cũng hiểu được cô nam quả nữ ở cùng một chỗ có chút không ổn, nhất là vào buổi tối. Nhìn thấy hắn sắp rời đi, nàng thở dài một hơi, lúc này mới chợt nhớ tới đến mảnh vải bao lấy Xà linh của hắn, vì vậy cầm lấy mảnh vải bên người đưa tới trả.
"Đồ của ngươi..."
"À..."
Một người đưa, một người tiếp, mảnh vải đỏ không lớn ở giữa không trung. Nó hơi mỏng, còn mang theo hai cái dây cột nhỏ tinh tế, cổ quái.
Hai cánh tay duỗi ra, gần như đồng thời bị định giữa không trung. Giơ cái yếm đỏ, Bàng Hồng Nguyệt sắc mặt vốn đã hơi hồng hồng, tiếp đó là trắng, cuối cùng là toàn xanh, chộp cái yếm ném đi.
Cái yếm không phải là của nàng, mà là của người khác, vẫn luôn bị Từ Ngôn cất giữ trong ngực...
"Hừ!"
Thiếu nữ hừ lạnh, trong đó mang theo sự tức giận không cách nào che dấu, đôi mắt to hiện vẻ phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn. Lúc này, chỉ sợ ngay cả bản thân nàng cũng không hiểu tại sao mình phải tức giận nữa.
Từ Ngôn gãi gãi đầu, nhặt lên cái yếm, bất đắc dĩ mà cười khổ một tiếng, quay người đi xuống lầu.
Hắn cũng không giải thích cái gì, cho dù giải thích cũng vô dụng. Nói cái yếm này là của Vương Bát Chỉ, ai mà tin!?
Nằm ở tầng dưới lầu, Từ Ngôn trở mình lật qua lật lại không ngủ được. Hắn cực kỳ không rõ vì sao Bàng Hồng Nguyệt khi nhìn thấy cái yếm lại tức giận như thế, ngoại trừ phẫn nộ ra, hình như còn có chút ghen tuông thì phải.
Nàng đang ghen?
Ăn dấm chua của Vương Bát Chỉ?
Không phải chứ!?
Ta cũng không phải là phu quân thực sự của nàng...
Suy nghĩ lung tung cả đêm, hắn ngủ thật say. Không ngủ không được a, sau nửa đêm còn có khách nhân ghé nhà đấy.
Từ Ngôn ngủ, còn Bàng Hồng Nguyệt không ngủ.
Nàng thiếu nữ cuốn rúc vào góc giường, ánh mắt sáng như ánh trăng, khi thì nhíu đôi mi thanh tú, biểu thị cõi lòng nàng đang rơi vào hỗn loạn.
Chỉ là một cái yếm mà thôi, ta sao phải tức giận?
Ta thích cái tên bại hoại kia sao?
Không có khả năng!
Bàng Hồng Nguyệt ta tuyệt đối sẽ không cẩu thả cả đời với Thái Bảo tà phái!
Ánh trăng như nước, trong gió đêm nổi lên gợn sóng. Nỗi lòng thiếu nam thiếu nữ, hình như cũng bị gió đêm thổi đến rung động...