Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 209: Ngươi đoán đúng rồi!



Dịch giả: Hoangtruc

Thân phận nha hoàn bình thường không thể tùy ý rời khỏi phủ. Lần này cô gia cho tiền mua quần áo, Minh Châu có thể đi dạo bên ngoài được nửa ngày. Cho nên nỗi tức giận vì hắn xé mất hình xếp giấy của nàng đã bị ném thẳng ra sau đầu.

Tính cả Minh Châu thì gian tiểu viện này chỉ có ba bốn nha hoàn mà thôi, trong đó có cả Thanh Vũ nữa. Mấy nha hoàn nhanh chóng kéo nhau đi dạo phố phường, lúc đi Thanh Vũ vẫn còn ngại ngùng cười cười với Từ Ngôn khiến ánh mắt tân cô gia phải chau mày suy tư.

Tại Đại Phổ, không chỉ có người Đạo gia mới mặc đạo bào, mà một vài văn nhân mặc khách vẫn mặc lên người, những công tử thế gia khi đi ra ngoài du lịch cũng mặc đạo bào, bởi vì mặc đạo bào chẳng những thoải mái mà đi đứng cũng rất thuận tiện. Chẳng qua đạo bào bọn họ mặc cũng khác với những thứ người Đạo gia khoác lên người, đơn giản hơn nhưng cũng xa hoa hơn, chất liệu càng được chăm chút hơn. Nhà nghèo tiểu hộ cũng không thể có mặc được đấy.

Thanh Vũ theo mấy nha hoàn rời đi rồi, Từ Ngôn bèn đi đến nhà bếp Bàng gia, tìm thấy Mập Cửu đang chuẩn bị cơm trưa.

Gần đây Mập Cửu sống trong nhà bếp Bàng gia rất tốt. Bới vì gã đặc biệt tài giỏi, có điều không thể làm đầu bếp chính mà chỉ có thể phụ bếp, hơn nữa cũng chỉ làm mấy việc như giết gà thịt vịt mà thôi. Cho nền người gã cũng thường dính đầy máu.

Đầu bếp tới từ Quỷ Vương môn, Bàng gia sao dám để cho gã nấu ăn. Trừ phi đám Bàng gia đều ấm đầu hết cả, nếu không chỉ cần một muôi canh cũng đủ để gã hạ độc toàn bộ Bàng phủ này rồi.

“Hầu gia, ngài tìm ta sao? Hắc hắc? Có phải muốn nấu chút gì ăn? Ngài muốn ăn gì thì ta sẽ đi làm ngay, nhiều ngày không được đụng đến muôi lớn, ngứa hết cả tay rồi.”

Mập Cửu biết thân biết phận nên không quan tâm việc nặng nhọc hay giết gà làm vịt. Người khác không dám để y làm đồ ăn, nhưng làm đồ ăn cho Thái Bảo nhà mình tất nhiên không ai quản gã cả.

“Làm món sở trường của ngươi đi. Trước tiên gọi Ô bà bà tới, nói ta đang đợi trong viện của ta.”

“Được được, Hầu gia hãy đợi chút, Mập Cửu ta không làm gì được, nhưng nấu ăn vẫn là hạng nhất đấy. Ta sẽ đi gọi Ô bà bà ngay.”

Nhìn bóng dáng Mập Cửu mất hút, vẻ mặt Từ Ngôn không chút biểu tình về chỗ ở của mình, tự pha một bình trà nóng rồi đưa sách lên, một tay đọc sách một tay nhấp chén trà. Nhìn hắn rất thảnh thơi, có điều thanh Phong Ngọc đao đã được hắn đặt sẵn tại nơi tiện tay nhất.

Không mất nhiều thời gian, Mập Cửu và Ô bà bà đả vào trong gian viện. Từ Ngôn để Mập Cửu đi thẳng vào nhà bếp tiểu viện chuẩn bị cơm trưa, còn Ô bà bà thì bị gọi thẳng vào phòng lớn.

"Ngồi." Ánh mắt Từ Ngôn vẫn nhìn vào trong sách vở trên.

“Thái Bảo gọi lão thân đến đây, có gì sai bảo?” Ô bà bà ngồi đối diện Từ Ngôn, nếp nhăn trên mặt lộ ra già nua không chịu nổi, giọng khàn khàn hỏi.

“Tìm ngươi tâm tình vài chuyện.” Từ Ngôn buông tách trà xuống, nói: “Đã truyền được tin tức ra ngoài chưa?”

“Lời của Thái Bảo, lão thân không hiểu cho lắm. Tin tức gì?” Ô bà bà tỏ vẻ nghi hoặc.

“Nhất cử nhất động tại trường đấu của ta, ta đánh thiếu gia Hứa gia, vả mặt thiếu gia Vạn gia, còn nướng con rắn nhỏ ăn nữa.” Ngón tay Từ Ngôn không nhanh không chậm gõ gõ trên mặt bàn, nói tiếp: “A, đúng rồi, còn chuyện ta không ở cùng phòng với Bàng Hồng Nguyệt có lẽ ngươi cũng nghe nói. Đều nói kĩ chứ? Tối qua không truyền tin về cho Quỷ Vương môn hay sao?”

"A, a, a." Ô bà bà chậm rãi nở nụ cười, nếp nhăn trên khuôn mặt như sống lại, khàn khàn hỏi: “Thái Bảo nói đùa, lão thân làm gì có năng lực đó. Đi đường đã không vững, sắp xuống mồ đến nơi, khoảng thời gian thanh tĩnh khó có được ở Đại Phổ mấy ngày nay cũng đều do Thái Bảo ban tặng đấy.”

“Đi còn không vững a…” Từ Ngôn khẽ nở nụ cười, nói: “Đi còn không vững vẫn có thể giết người. Nếu ngươi còn đi vững, có phải còn ăn thịt người không hả?”

Hai người đồng thời mỉm cười, ánh mắt tích tắc cũng chuyển sang lạnh lẽo. Phòng lớn trống rỗng, sát khí chợt dâng tràn.

“Ngôn Thái Bảo làm sao biết lão thân giết người?” Ô bà bà có chút tò mò.

“Quả nhiên Tiểu Bố do ngươi giết chết!” Từ Ngôn đặt quyển sách xuống, duỗi tay xuôi xuống. Rồi như thể muốn nói cho đối phương biết chuyện bí mật, hắn khẽ nói: “Muốn biết ta làm sao biết ngươi giết người sao? Ta đoán đấy!”

“A, a, a Ngôn Thái Bảo đoán thật chuẩn!” Ô bà bà mỉm cười như cũ nói: "Xem ra hôm nay Thái Bảo gọi lão thân đến đây, là không có ý định để lão thân còn sống trở ra.”

"Làm sao ngươi biết!" Từ Ngôn đầy ngạc nhiên, giơ ngón cái ra, nói: "Ngươi đoán đúng rồi!"

“Quả nhiên, trong các Thái Bảo, bàn về tàn nhẫn không ai bằng thập thất Thái Bảo.” Ô bà bà gật đầu tán thưởng một câu, nhìn không ra chút sợ hãi, ngược lại có chút hăng hái hỏi: "Ngôn Thái Bảo, không muốn biết lão thân làm thế nào giết chết được đứa nhỏ chăn ngựa kia sao?”

“Không muốn.” Từ Ngôn lắc lắc đầu. Câu trả lời của hắn lại ngoài ý của Ô bà bà.

Người ta không muốn, Ô bà bà càng muốn kể rõ. Giọng bà ta khàn khàn: “Ta đưa cho nó một con chim xếp bằng giấy. Con chim giấy đó đẻ một quả trứng trong cơ thể nó, dùng thần hồn nó nuôi dưỡng, đến đêm thì biến thành chim đêm. Chim mang tin tức của Ngôn Thái Bảo về cho Môn chủ. Chỉ cần còn người sống, thư bay của lão thân không ngừng không dứt.”

Dùng hồn nuôi chim, người chết chim bay đi. Một mạng, để một lần phi thư đưa tin!

Hắn chưa từng nghe nói đến thủ đoạn quỷ dị như của Ô bà bà qua. Thậm chí hắn còn từng cho rằng bà lão đối diện cũng là tu hành giả, nhưng lại không nhìn ra chút khí tức trên người ba ta ngoại trừ từng sợi âm khí quấn quanh, cùng với đám âm hồn chim sẽ không ngừng bay quanh bà ta.

“Hầu gia, có ăn cay không? Ngài muốn cay thì ta sẽ bỏ nhiều ớt vào.”

Ngoài cửa sổ, tiếng Mập Cửu từ bên ngoài vọng vào.

"Ăn! Bỏ nhiều chút cho ngon!"

Từ Ngôn vọng qua cửa sổ trả lời một câu. Bên kia nghe được bèn với đáp lên một tiếng được.

“Người chết chim bay, sau đó chim giấy đó sẽ biến thành chim sẻ thật sự. Để thi thể lại, thật không?” Từ Ngôn nhếch miệng, lộ vẻ tiếc nuối. Nhưng một khắc sau, ánh đao của Ngọc Phong đao đã lóe lên, kéo lê thành nửa vòng tròn trên mặt bàn rồi đâm thẳng vào ngực bà lão.

“Ngươi đưa cho Minh Châu giấy xếp hình chim sẻ đã đẻ trứng chưa?”

Từ Ngôn gầm nhẹ, tràn ngập lửa giận. Chỉ cần hắn dùng sức một chút nữa, đối phương chắc chắn chết ngay tại chỗ.

Ô bà bà không trốn, như thể đã sớm biết kết cục này, chỉ yên lặng nhìn Từ Ngôn. Ánh mắt bà ta không chút sợ hãi, khóe miệng già nua khẽ nhếch lên lộ ra vẻ tà ác lạnh lùng, âm trầm nói: “Đẻ trứng rồi, sinh ra một linh hồn chim sẻ nho nhỏ, đang ở trong người nha đầu kia rồi. Rất nhanh thôi, hồn chim kia sẽ biến thành chim đêm. Nha đầu kia nhất định phải chết.”

"Ngươi muốn chết!" Ánh mắt Từ Ngôn lạnh lẽo.

“Lão thân sống đủ lâu rồi, đã sớm gần đất xa trời. Chết lúc này, hay vài ngày nữa mới chết có gì khác nhau?” Mang theo nụ cười quỷ dị, bà lão khẽ nở nụ cười khàn khàn.

“Thật không sợ chết sao? Loại người không sợ chết như ngươi, quả thật hiếm thấy…” Từ Ngôn hắc hắc nở nụ cười. Trong tươi cười còn mang theo chút chất phác, theo đó, mũi Phong Ngọc đao bị hắn đâm sâu vào ngực bà ta.

“Đã không sợ chết, vậy ngươi đi chết thoải mái đi!”

Phập!

Trong tiếng quát khẽ của hắn, mũi đao đâm thẳng đến tim bà ta, không xuyên qua cơ thể mà chỉ cắm sâu vào trog ngực. Có như vậy mới không chảy qua nhiều máu ra ngoài.

Từ Ngôn không muốn trong phòng dây vết máu, nhưng hắn có chút thất vọng vì lúc đâm thủng tim Ô bà bà, rõ ràng từ vết thương chảy ra rất ít máu. Như thể thân thể kia đã sớm khô quắt, máu huyết cũng gần như cạn sạch cả đi.

"Lão thân, sẽ không đi xa..."

Lúc sắp chết, Ô bà bà vẫn mang theo nụ cười âm trầm mà quái dị, nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn, thều thào nói: “Lão thân…sẽ một mực đi theo sau Thái Bảo, vĩnh viễn không rời đi…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.