Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 214: Tiện đường thí chủ



Dịch giả: Hoangtruc

Nhìn thấy Từ Ngôn đuổi theo, Bàng Hồng Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì?"

“Ta tiễn cô, đi thôi.” Từ Ngôn qua loa đáp, kề vai bước đi cùng Bàng Hồng Nguyệt. Bước ra khỏi viện tử, hắn không nói thêm gì nữa, trầm ngâm nghĩ đối sách.

Mập Cửu dễ đối phó, Từ Ngôn vẫn luôn kiêng kị Thanh Vũ kia, cho nên hắn cần suy nghĩ xem nên xử lý cái tin tức Ô bà bà chết kia thế nào đã.

Thấy Từ Ngôn im lặng, Bàng Hồng Nguyệt cũng có chút kỳ quái, chẳng qua đại sự quan trọng hơn nên nàng không để tâm suy đoán xem Từ Ngôn đang suy nghĩ gì. Ra đến cửa nàng bèn tụ họp với nhị ca, sau đó hai huynh muội sẽ chạy tới tiêu cục Kinh Tây.

Đi tiền trạm cũng cần xác định lộ tuyến cùng với Lâm Trung Nghĩa cho chính xác. Lỡ như đi nhầm đường, thì coi như đi dò đường cũng không có tác dụng gì.

Bàng Hồng Nguyệt và Bàng Thiếu Thành vừa bước ra khỏi đại môn, vừa lúc có một người đi vào. Hai nhóm người gặp nhau, người kia lập tức cúi đầu chào: “Nhị thiếu gia, đại tiểu thư."

"Trương chưởng quỹ, tiêu cục Kinh Nam có việc gì thế?" Bàng Hồng Nguyệt dừng bước lại hỏi. Từ Ngôn vẫn đi sau hai người, đang vắt óc suy nghĩ đối sách.

“Đại tiểu thư, lần trước tiêu cục Kinh Tây áp tiêu vận chuyển lương thực về huyện lỵ, hao tổn hơn một thành. Vương chưởng quỹ đã bồi thường tiền bạc đầy đủ cho thương nhân rồi. Chẳng qua hơn một ngàn gánh lương thực tiêu đội mang trở về không bị hoàn toàn ẩm mốc hết, lựa ra có thể ăn được. Tiêu cục Kinh Tây lần này quá bận rộn, Vương chưởng quỹ bèn đem toàn bộ qua tiêu cục Kinh Nam chúng ta. Người cũng biết nhân thủ tiêu cục Kinh Nam không tính là nhiều, lựa thóc ra như vậy không biết khi nào mới xong, cho nên ta mới tính đến chuyện mượn thêm người bên gia chủ qua.”

Chọn hạt thóc lành lặn quả thật rất hao phí thời giờ, hơn một ngàn gánh thóc không hư hỏng hoàn toàn, nếu vứt đi lại quá đáng tiếc. Hơn nữa lần này tiêu cục Kinh Tây lại có chuyến áp tiêu nữa, nên Vương chưởng quỹ tiêu cục Kinh Tây đành ném phần cực khổ này qua tiêu cục Kinh Nam. Mà Trương Hà lại đang quản lý tiêu cục Kinh Nam, nhìn từng gánh thóc khắp sân tiêu cục cảm thấy vô kế khả thi, đành phải mượn thêm nhân thủ bên gia chủ.

Tiêu cục vẫn phải mở cửa hoạt động, đâu thể cả ngày ngồi xổm ở sân sau lựa hạt thóc còn nguyên vẹn chứ!

Nghe xong chuyện, Bàng Hồng Nguyệt gật đầu nói: “Ta sắp ra ngoài, chuyện mượn người, Trương chưởng quỹ liên hệ với Bàng Phúc lo liệu.”

“Tốt quá, đại tiểu thư đi thong thả." Trương Hà cung kính thi lễ. Đợi đến lúc nhị thiếu gia cùng đại tiểu thư rời đi mới đứng dậy.

Không đứng dậy còn tốt, Trương Hà vừa mới đứng dậy đã thiếu chút nữa lại gục xuống. Gã vừa vặn nhìn thấy Từ Ngôn lúc nãy bị hai huynh muội Bàng gia che mất dạng.

Vừa rồi Trương Hà đứng ở ngoài cửa, mà Từ Ngôn tức thì đứng trong cửa, có hai người che chắn, khó trách Trương Hà không phát hiện hắn. Chẳng qua lúc này ánh mắt Từ Ngôn không nhìn Trương Hà mà đang nhìn về phía một gốc cây già ven đường, hơn nữa ánh mắt còn có vẻ kinh ngạc.

Gốc cây già không có gì đặc biệt, dưới gốc cây không một bóng người. Nhưng trong mắt trái của Từ Ngôn, gốc cây kia lại có một bóng người đang đứng, có thể nhìn thấy rõ ràng, lại còn không sợ ánh nắng mặt trời. Từ Ngôn có thể kết luận đó tuyệt đối không phải quỷ vật, mà là một người sống sờ sờ.

Hứa Kính Chi?

Tên khốn nạn đó đến đại môn Bàng gia làm gì? Sao người khác lại không nhìn thấy gã?

Mắt phải nhìn trống rỗng, mắt trái lại xuất hiện Hứa Kính Chi, cho nên Từ Ngôn mới nghi hoặc khó hiểu. Thực ra hắn còn trơ mắt thấy Bàng Hồng Nguyệt đi sát qua người Hứa Kính Chi nhưng lại như thể không nhìn thấy!

Nhìn chăm chú, Từ Ngôn phát hiện nơi ngực Hứa Kính Chi có dán một tờ giấy mỏng, trên đó có vẽ tầng tầng ấn ký kỳ quái. Khi hắn định nhìn kỹ thêm, thì Hứa Kính Chi đột nhiên nhìn sang.

"Trương chưởng quỹ! Khách quý hiếm gặp, khách hiếm gặp nha. Ngươi đã ăn gì chưa? Vào nhà ta cùng ăn vậy, vừa vặn ta cũng chưa ăn gì. Ha ha.” Từ Ngôn chụp lấy tay Trương Hà, lộ vẻ đầy thân mật khiến Trương Hà kinh hoảng suýt khóc.

Vừa diễn trò với Trương Hà, khóe mắt Từ Ngôn vẫn có thể nhìn thấy Hứa Kính Chi đang nhe răng cười cười nhìn hắn đầy dữ tợn. Cái loại dữ tợn vui vẻ mà âm trầm này, như thể vui sướng vì sắp nhìn thấy kẻ thù phải bỏ mạng. Sau đó Hứa Kính Chi không nhìn Từ Ngôn thêm nữa mà không chút tiếng động đi theo sau lưng huynh muội Bàng gia.

Sau vài tích tắc, vẻ mặt tươi cười của Từ Ngôn nhanh chóng tiêu tán.

Hắn giảm thấp giọng hết cỡ, nói với Trương Hà: “Quay đầu lại, nhìn xem có ai đi theo sau lưng nhị thiếu gia và đại tiểu thư không?”

Trương Hà nhìn thấy Từ Ngôn, hai chân như bị chuột rút cứng ngắc, cũng không biết đối phương có dụng ý gì. Gã lại phát hiện sắc mặt Từ Ngôn lạnh dần, bèn vội vàng quay đầu nhìn lại một lúc lâu, rồi sau đó mới chắc chắn đáp: “Không, không có ai cả!”

Quả nhiên không nhìn thấy a…

Đi theo Bàng Hồng Nguyệt, cái tên khốn Hứa Kính Chi kia định giở trò gì?

Từ Ngôn thầm nghi ngờ, nhưng huynh muội Bàng gia đã đi xa, khuất sau mấy ngõ hẻm con phố.

Đưa mắt nhìn sang Trương Hà đang run rẩy, Từ Ngôn nhe hàm răng trắng tinh, cười hắc hắc: “Đã lâu không gặp, tiện đường thí chủ!”

“Ngôn ca nhi, đừng, đừng giết ta. Ta không biết cái gì cả.” Quả thật Trương Hà đã muốn khóc lắm rồi. Trước mặt Ma vương này, gã cảm thấy mạng nhỏ này đã không thuộc về gã nữa.

"Ta đường đường là Thiên Môn hầu, cô gia Bàng gia, giết ngươi làm gì?"

Từ Ngôn nhếch miệng, nhìn chung quanh không còn ai, bèn thấp giọng nói: “A, đúng rồi. Ngươi biết ta không phải người Tề quốc, cũng biết ta đã giết chết rất nhiều Nguyên Sơn phỉ. Nếu để ngươi còn sống, tình cảnh của ta có chút không ổn a. Chỉ cần ngươi chạy tới Tề quốc nói cho Hoàng đế Đại Tề biết Từ Ngôn ta thật ra lại là người Đại Phổ. Nhất định Hoàng đế Tề quốc sẽ tức giận, sẽ điều cao thủ đến vây giết ta. Đến lúc đó thì Bàng gia cũng không thể bảo vệ được ta rồi. Cho nên…hay là ngươi chết đi mới tốt, như vậy sẽ không ai biết bí mật của ta, ngươi thấy đúng không?”

“Đúng, đúng….a….không đúng, không đúng!” Mặt mày Trương Hà trắng bệch, chợt dập đầu xin tha: “Ngôn ca nhi, nể tình chúng ta từng quen biết, tha cho ta đi. Năm đó ta cũng là bất đắc dĩ. Không theo dõi ngươi, bọn hắn sẽ giết chết ta mất. Ngươi yên tâm, ta nhất định không mật báo về Tề quốc, ta thề!”

Nhìn thấy Trương Hà bị dọa sợ đến như vậy, Từ Ngôn mới buông tha đối phương. Thật ra hắn thừa biết đối phương không có khả năng đi Tề quốc mật báo. Một chưởng quẩy tiêu cục, vượt vạn dặm qua Tề quốc xa xôi vạch trần thân phận Thiên Môn hầu để làm gì chứ? Trừ phi Trương Hà điên mất mới dám lấy thân phận một người Phổ quốc đến Tề quốc vạch trần Hầu gia Tề quốc người ta.

Từ Ngôn không sợ Trương Hà mật báo. Tuy đối phương biết rõ tường tận hắn, Từ Ngôn hắn cũng tóm được gáy gã.

Một tên sơn phỉ vất vả lắm mới lẫn vào trở thành một chưởng quầy tiêu cục. Từ Ngôn không tin Trương Hà sẽ bỏ nhà cửa, bỏ sự nghiệp để vạch trần bản thân. Đến lúc đó hai người đều dính chàm, tất cả nội tình, cả đoạn đường làm sơn phỉ của Trương Hà cũng sẽ bị lật lại, đã đủ thành chỗ chí mạng của gã rồi. Không nói đến chuyện Bàng gia sẽ không dùng người như gã, mà quan phủ cũng sẽ không bỏ qua gã.

“Thật không đi mật báo?” Từ Ngôn âm trầm nở nụ cười, khiến Trương Hà sởn hết cả gai ốc.

"Ta thề, tuyệt đối sẽ không!"

“Tốt lắm, dù sao hai chúng ta cũng bị buộc chung một chỗ. Ta gặp chuyện không hay, ngươi cũng đừng mong sống được. Cái này gọi là đồng tâm hiệp lực.” Từ Ngôn vỗ vỗ vai đối phương: “Nếu đã ngồi cùng thuyền rồi, cũng nên giúp đỡ nhau chứ tiện đường thí chủ?”

“Có chuyện gì?” Trương Hà nghe được đối phương không có sát ý, trái tim gã vốn đã nhảy lên họng nay lại trở xuống lại: “Cô gia có sai bảo gì, cần gì nói, ta sẽ làm liền.”

“Cứ tạm như vậy nha. Sau này là người một nhà cả. Chẳng qua hôm nay có chuyện bề bộn cần ngươi giúp đấy.” Từ Ngôn lại lần nữa hắc hắc nở nụ cười ngốc, nhìn qua rất chất phác. Nhưng thực ra, lại như chồn nhìn thấy gà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.