Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 219: Lo lắng



Dịch giả: Trongkimtn

Phát hiện sắc trời dần tối muộn, Từ Ngôn lập tức bắt đầu lo lắng.

Bàng Hồng Nguyệt sớm đã đi khỏi tiêu cục, bận rộn hơn nửa ngày rồi có lẽ đã xuất phát. Có lẽ lúc này đã ra khỏi thành, mà địa điểm trạm đặt ở đâu hắn cũng không biết, bởi còn chưa kịp nghe ngóng thì gặp phải hai nhà Hứa Vạn làm khó dễ.

Cầm lên Phong Ngọc đao, Từ Ngôn vội vàng đi ra sân nhỏ. Minh Châu đang chuẩn bị cơm tối xem thấy thì cảm thấy lạ.

Lúc bình thường vừa đến giờ cơm, cô gia sẽ tựa như heo kiên trì ở bên cạnh bàn ăn, Còn hôm nay thế nào mà lại ngay cả cơm đều chẳng muốn ăn nhỉ?

Từ Ngôn cũng không thấy vẻ kinh ngạc của Minh Châu, vừa ra khỏi sân liền đi thẳng đến cửa sau Bàng phủ.

Đường cửa chính phải đi qua chính sảnh, hắn cũng không biết hai người kia đi chưa, nếu lại bị quấn lấy thì không ổn. Hơn nữa hắn khó tìm Bàng Gia người hỗ trợ, thực ra hắn rất muốn nói với Bàng Vạn Lý là Hứa Kính Chi dùng Ẩn Thân phù theo phía sau Bàng Hồng Nguyệt, vừa nhìn là biết gã không có ý tốt gì. Thế nhưng hắn không có cách nào nói ra được.

Chẳng lẽ phải nói với cha vợ rằng, mắt trái của mình trời sinh có thể thấy những thứ mà người khác nhìn không ra sao.

Bí mật về mắt trái, ngoài sư phụ ra, hắn sẽ nói với bất kỳ ai. Bí mật này là ngọn nguồn của tai hoạ. Tuyệt đối không thể cho những cao nhân tu hành kia biết sự khác thường của con mắt này, dẫn đến bọn họ sinh ra tâm tư móc mắt hắn ra mang đi nghiên cứu.

Nghĩ ngợi lung tung, Từ Ngôn đã đến cửa sau, rồi hắn ngừng bước.

Cửa sau Bàng phủ không nhỏ, giống nhau có xây chỗ trú cho người gác cổng. Bên ngoài chỗ đó, hai người hầu thủ vệ đang uống trà nói chuyện phiếm. Khi bắt gặp Từ Ngôn đã đi đến, hai người đứng lên hô một tiếng cô gia, chẳng qua là sắc mặt họ có chút cổ quái.

Nhìn tốc độ hai người đứng lên, hắn có thể kết luận hai người hầu này không ngờ là võ giả có thực lực Tiên Thiên. Muốn đi ra từ cổng này, chỉ sợ không dễ.

"Cô gia, ngài là đang muốn đi đâu vậy?"

Một hạn nhân canh cổng xấu hổ cười, dò hỏi.

"Mua chút đồ ăn khuya."

Từ Ngôn nhếch miệng, đáp:

"Nha đầu Minh Châu làm đồ ăn khó nuốt quá!"

Không thể nói cho có, hắn cũng biết không dễ bịa chuyện cho qua. Nếu đối phương ngăn cản, thì trước tiên hắn chắc phải đi chỗ lão thái quân đã.

"Quán nhỏ Trương gia đối diện đường bán bánh nướng không tệ, thịt vịt nướng Lý gia trên phố càng là tuyệt nhất, cô gia cần phải nếm thử!"

Một hạ nhân khác nói xong liền đẩy ra cửa lớn, cũng không có ý ngăn trở gì.

"Thật sao, vậy ta cũng muốn nếm thử rồi đây!"

Từ Ngôn cười hắc hắc bước nhanh ra ngoài. Nhận thấy hai người họ cũng không theo sau, hắn cảm thấy khó hiểu trong chốc lát. Về sau nghĩ có lẽ là lão phu nhân đã có lời dặn dò, nên những người này mới không ngăn cản đi.

Rời khỏi Bàng Gia, hắn đi thẳng đến tiêu cục Kinh Nam. Người khác không biết lộ tuyến tiêu đội, nhưng Trương Hà chắc chắn biết rõ. Hắn đây đang là muốn đi tìm Trương Hà nghe ngóng một chút.

Từ Ngôn đi rồi, hai người cao thủ Tiên Thiên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đồng thời cười khổ một tiếng.

"Có muốn theo sau hay không? Cô gia tự mình đi ra ngoài, chỉ sợ không ổn đâu!"

"Gia chủ không có phân phó, chúng ta chớ có nhiều chuyện!"

"Vẫn là gia chủ khí độ hơn người a! Cũng không phái cao thủ nhìn chằm chằm vào, không sợ hắn chạy mất sao!?"

"Nên mới không nói ngươi không làm được gia chủ. Điều này gọi là nắm chắc thắng lợi trong tay, không phải không phái người, mà là không sợ cô gia trốn. Còn nữa, có lão tổ tông tọa trấn, coi như là hắn thật muốn trốn, có thể chạy thoát ư!?"

"Nói cũng đúng."

Từ Ngôn kỳ thật không biết, từ ngày đầu tiên ở rể, Bàng Vạn Lý căn bản đã không phái cao thủ theo dõi hắn, nếu hắn muốn tự mình ra ngoài thì rất dễ dàng. Cũng không phải là Bàng Vạn Lý khí độ lớn, nếu Từ Ngôn thật chạy thoát, lão sao có thể tránh khỏi chịu trách nhiệm? Chẳng qua là như người canh cổng nói, Bàng Vạn Lý đúng là hoàn toàn không sợ hắn trốn, có Bàng lão phu nhân ở đây, dù hắn có trốn tới chân trời góc bể cũng bị bắt trở lại thôi.

Tiêu cục Kinh Nam cách Bàng phủ không xa, hỏi mấy người đi đường thì Từ Ngôn đã tìm được. Ở cửa ra vào tìm một đứa tiểu nhị, hắn lại bảo y tìm chưởng quầy đi ra.

Thanh Vũ và những nha hoàn kia đều tại tiêu cục Kinh Nam lựa hạt kê, hắn cũng không muốn đi vào làm gì.

Không lâu sau, Trương Hà vội vã chạy ra.

"Đại tiểu thư đêm nay nghỉ chân là ở đâu?"

Từ Ngôn hỏi thẳng vào vấn đề.

Trương Hà nghe thế thì sững sờ, lắc đầu đáp:

"Tiêu cục Kinh Tây cũng không nói cho chúng ta biết lộ tuyến áp tiêu, tiêu cục Kinh Nam tiểu nhân cũng không biết a."

Thấy rằng Trương Hà không giống nói dối, lòng hắn lập tức trầm xuống.

Sự việc có vẻ hỏng mất. Trương Hà nếu không biết đường đi, vậy thì không ai biết rồi, trừ phi đi về hỏi Bàng Vạn Lý.

Nhìn hai bên một chút không có ai, Trương Hà nhỏ giọng hỏi:

"Ngôn ca nhi, ngài tìm đại tiểu thư có việc gì thế?"

"Nói nhảm!"

Từ Ngôn thấp giọng cả giận quát khẽ:

"Không có việc thì ta chạy tới chỗ ngươi làm cái khỉ gì!"

Trương Hà vội vàng nặn ra khuôn mặt tươi cười, nói:

"Lộ tuyến áp tiêu mà tiêu cục Kinh Tây đi thì tiêu cục chúng tôi đúng là không biết rõ. Hơn nữa cũng không ai biết tình hình, nếu như mọi người đều biết, vậy thì không gọi là áp tiêu nữa rồi."

Trương Hà nói không sai, nhất là tiêu quan trọng, không ai dám đi tiết lộ hành trình. Một khi trên đường gặp phải mai phục, để mất tiêu là nhỏ, lỡ bỏ mạng thì biết tìm ai đòi đây?

Từ Ngôn còn đang cơn lo lắng, thì nghe Trương Hà nói tiếp:

"Lộ tuyến cụ thể tiểu nhân không biết, bất quá bình thường thì trạm thứ nhất đều là khách sạn Ngô gia ở ngoại thành, ngay tại địa điểm bên ngoài cách cửa thành phía Tây không đến một dặm. Hầu hết người bán hàng đi đường ban đêm khi đến kinh thành, cửa thành chưa mở, đều nghỉ tạm ở khách sạn Ngô gia. Hai tiêu cục của chúng ta ở kinh thành khi vận tiêu, đều chọn khách sạn Ngô gia làm nơi nghỉ chân đầu tiên. Thứ nhất là nó cách kinh thành khá gần, rất an toàn; thứ hai là sáng sớm ngày hôm sau khi xuất phát cũng không cần chờ cửa thành mở..."

Không đợi gã nói xong, Từ Ngôn đã bước nhanh rời đi, phương hướng là cửa thành phía Tây.

"Kết hôn gần được một tháng rồi, không thể tách nhau ra một vài ngày được sao?"

Trương Hà nhìn bóng lưng Từ Ngôn nhỏ giọng thì thầm. Trên mặt hiện nét hâm mộ, còn tưởng rằng người ta không nỡ bỏ vợ mới cưới.

Từ lúc gặp lại Từ Ngôn, e ngại lúc đầu của Trương Hà giờ đã nhạt đi rất nhiều. Nhớ tới lời hắn nói cả hai cùng buộc trên một dây thừng (Cùng hội cùng thuyền), vì vậy gã càng thêm an tâm. Trương Hà siết chặt bàn tay, cảm thấy hạnh phúc của mình còn có thể nắm bắt được, vì vậy gã sửa sang lại áo bào, chuẩn bị đi tìm khuê nữ Lý gia.

Cửa kinh thành đóng không tính là sớm, bầu trời tối đen; bởi như vậy người bán hàng các nơi hoặc là người đi du ngoạn đều vào thành trước lúc trời tối.

Người khác vội vội vàng vàng vào thành, còn Từ Ngôn lại vội vàng ra khỏi thành.

Cửa thành phía Tây cách tiêu cục Kinh Nam không gần. Tiêu cục xây dựng ở mặt nam kinh thành, cách cửa thành Tây mười mấy con phố.

Kinh thành to như vậy lại như một tòa mê cung cực lớn, người mới đến như hắn giống như con kiến đi trong mê cung. Chỉ bất quá con kiến hắn có tốc độ cực nhanh, trên đường trực tiếp vận dụng thân nhẹ như yến, vội vã chạy về cánh cửa Tây thành.

Kỳ thật cho tới bây giờ, Từ Ngôn cũng không rõ tại sao mình lại lo lắng như vậy.

Bàng Hồng Nguyệt chẳng qua là cô vợ nhỏ trên danh nghĩa mà thôi, hai người trên thực tế chỉ đóng giả cho có lệ. Hắn đơn thuần cho rằng, nỗi lo lắng ấy đến từ sự căm hận Hứa Kính Chi; không biết rằng thân ảnh cô thiếu nữ điêu ngoa linh động kia, dĩ nhiên đã khắc sâu trong lòng của mình.

Nỗi khổ tâm của con hát, có lẽ ngay cả bản thân con hát chưa hẳn phát hiện. Vở tuồng kia có lẽ là diễn quá sâu, không phân rõ đâu là diễn tuồng, đâu là thật nữa rồi. Cuối cùng mất phương hướng trong vở diễn ấy chăng...?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.