Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 221: Khách sạn Ngô gia (trung)



Dịch giả: Trongkimtn

Bàng Hồng Nguyệt hết sức quen thuộc với việc áp tiêu. Dù sao Bàng gia lập nghiệp từ tiêu cục, sao không biết một số thủ đoạn âm hiểm trên giang hồ được.

Cũng không phải do nàng chủ quan, mà là vì khách sạn Ngô gia rất gần kinh thành, sơn tặc hay giặc cỏ không dám sinh sự tại đây. Hơn nữa nàng và Bàng Thiếu Thành chỉ đi tiên phong dò đường, nếu có người muốn cướp tiêu cũng sẽ không động đến họ. Làm như vậy, chẳng phải là nói rõ cho tiêu đội phía sau là, phía trước có mai phục hay sao!?

Trước khi mê man, Bàng Hồng Nguyệt nghĩ rằng có người đã động tay động chân trong thức ăn. Đáng tiếc, nàng đã khó tỉnh lại.

Tách tách.

Đầu bậc thang, ngọn đèn dầu phát ra vài tiếng vang giòn, kèm theo đó là một tràng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp từ dưới lầu đi tới. Điều kỳ quái là, chỉ có tiếng bước chân mà lại nhìn không thấy người.

Ầm ầm, răng rắc!

Ngoài trời, sấm sét chợt hiện. Một tia sét rạch phá mây đen, giống như rồng trắng du ngoạn nơi biển rộng, sau một khắc nó lại biến mất tại trong mây.

Cót kétttt...

Cửa phòng bị đẩy ra, tiếng bước chân quỷ dị xuất hiện trong phòng Bàng Hồng Nguyệt. Sau đó, dưới ánh đèn một thân ảnh mơ hồ dần dần hiện ra.

"Hồng Nguyệt..."

Hứa Kính Chi thấp giọng thử gọi. Tất nhiên nàng không nghe được rồi, nàng chỉ nhíu chặt lông mày, hình như đang lâm vào cơn ác mộng.

Ngồi đối diện Bàng Hồng Nguyệt, Hứa Kính Chi vuốt vuốt chén trà mà nàng dùng trước đó. Trên chén trà còn vương vết son môi nhỏ. Nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt gã tức thì hiện vẻ nóng bỏng.

Giống như con chó ngửi thấy mùi xương, Hứa Kính Chi đang cầm chén trà không trụ nổi, mặt mũi đầy nét say mê, bộ dáng như là đang hưởng thụ nhân gian mỹ vị.

Sau nửa ngày, gã mới đặt chén trà xuống, ánh mắt nóng bỏng gắt gao nhìn thẳng vào thiếu nữ đang nằm gục trên bàn.

"Chúng ta vốn là thanh mai trúc mã. Hồng Nguyệt, vì sao nàng lại cự tuyệt ta ngoài ngàn dặm*? Nàng cũng đã biết, trong lòng ta, chỉ có một mình nàng mà."

(*) Gốc: Cự người ngoài ngàn dặm, ý chỉ về sự cự tuyệt cách kiên quyết, hoặc là thái độ kiêu ngạo không cho người khác có đường thương lượng.

Một tiếng “Rắc” vang lên, chén trà bị bóp nát, vẻ nóng bỏng trong mắt gã bắt đầu hiển hiện nét âm trầm.

"Nhưng mà nàng…."

Hứa Kính Chi thấp giọng rít gào, sự phẫn nộ không cách nào áp chế, tiếp tục gầm rít:

"Nàng lại gả cho Thái Bảo tà phái! Uổng cho Hứa Kính Chi ta đau khổ chờ đợi nhiều năm. Trong lòng Bàng Hồng Nguyệt nàng từng có ta sao!?"

Bành một tiếng, gã tóm lấy cổ Bàng Hồng Nguyệt dựng người đối phương lên. Nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ, vị Hứa thiếu gia được sủng ái nhất tại Hứa gia này phát ra một tràng cười âm tà.

"Thiên chi kiều nữ Bàng gia, vốn nên là một đôi với thiếu gia Hứa gia. Hồng Nguyệt, chúng ta là trời sinh một đôi! Ha ha …aaa!"

Tiếng cười rất nhanh biến thành thở dài.

"Ta biết rõ nàng chưa từng thích ta. Chẳng lẽ Hứa Kính Chi ta chưa đủ ưu tú ư? Không tới hai tháng nữa, ta nhất định phá lục mạch trở thành Tông Sư. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau bái nhập tông môn. Nàng là thiên chi kiều nữ, ta là con cưng của trời. Ở chung một chỗ, hai ta mới xác thực là xứng đôi, tên Từ Ngôn kia tính là cái thá gì!"

Nhớ tới Từ Ngôn, ánh mắt Hứa Kính Chi lập tức lạnh băng. Trên cái cổ trắng nõn của Bàng Hồng Nguyệt, một vòng vết bầm hiện ra do bị siết chặt.

"Thái Bảo tà phái hả? Hừ, qua hôm nay hắn sẽ một tên phế nhân. Gia chủ hai nhà Hứa Vạn ra mặt, ta xem hắn làm sao giữ được kinh mạch! Đánh ta? Hắn còn dám đánh Hứa Kính Chi ta nữa sao!?"

Đang trong cơn phẫn nộ, Hứa Kính Chi bỗng trông thấy lông mi Bàng Hồng Nguyệt khẽ nhúc nhích. Lúc này gã mới phát hiện mình ra tay hơi nặng, vội vàng buông cổ đối phương, thuận thế bế người nàng lên, đi về phía giường.

"Hồng Nguyệt, đừng sợ. Qua tối nay, chúng ta sẽ là một đôi chân chính rồi. Từ nay về sau, không ai có thể chia rẽ chúng ta nữa. Chúng ta cùng đi tông môn tu luyện, cùng sanh con dưỡng cái..."

Buông thiếu nữ hài trong lòng xuống, Hứa Kính Chi dùng hai tay run rẩy bắt đầu cởi bỏ quần đối phương. Từng cái nút thắt được cởi ra, như đang giải thoát trói buộc cho một đầu ma quỷ, ánh mắt gã càng ngày càng sáng, yết hầu không tự giác nhấp nhô lấy, trán chảy dài mồ hôi bởi quá hưng phấn.

Kéo xoát một cái, áo ngoài Bàng Hồng Nguyệt tiêu tán như khói xanh. Thiếu nữ trên giường cuộn rút thành một thể chỉ còn sót lại tiểu y, bờ vai nõn nà trắng như ngọc. Dưới ánh đèn lắc lư trong đêm, đại tiểu thư Bàng gia ngày thường cao cao tại thượng, đã thành dê non đợi làm thịt.

"Hắc, hắc hắc, hắc hắc hắc hắc..."

Phát ra tiếng cười giống như quỷ, Hứa Kính Chi hưng phấn thốt lên:

"Rốt cuộc đợi đến ngày hôm nay. Hồng Nguyệt, nàng cuối cùng cũng thành người của Hứa Kính Chi ta rồi...!"

Hai bàn tay nôn nóng khó dằn nổi thò ra dò xét về phía thiếu nữ đang mê man. Mà lúc này, Bàng Hồng Nguyệt còn đang không ngừng giãy dụa trong cơn ác mộng.

Từ khi ngủ say, nàng liền hoàn toàn đắm chìm trong ác mộng. Xung quanh là một mảnh tối tăm, từ trong bóng tối toát ra vô số yêu ma quỷ quái, có thứ giống người, có thứ giống quỷ. Những yêu ma kia vây quanh nàng nhảy múa, bó đuốc trong tay nổi bùng lên một ngọn lửa màu đen. Dưới chân là một vũng bùn sôi sục bong bóng, trong đó còn có một đống xương khô.

Đống xương khô kia đang khiêu vũ, thân hình cứng ngắc liều mạng lắc lư trong bùn nhão. Có một số bộ xương khô đang nhảy nhót, cánh tay hoặc là đầu bay ra ngoài, xương cốt còn lại vẫn lắc lư như trước.

Ác mộng quần ma nhảy múa này, nàng thường xuyên mơ thấy từ khi vừa biết mẹ bỏ mình. Lúc đó nàng khóc thét tỉnh lại trong cơn ác mộng, rồi sau đó ôm chăn mền run rẩy.

Theo thời gian dần dần lớn lên, nàng cũng càng ngày càng ít gặp ác mộng. Đã phá ngũ mạch, trong giang hồ nàng không sợ bất kỳ một võ giả nào, nhưng vẫn đồng dạng e sợ những yêu ma trong cơn ác mộng kia.

Bùn nhão càng ngày càng đen, Bàng Hồng Nguyệt cảm giác bản thân chìm xuống. Vô số xương trắng chung quanh chẳng biết lúc nào đã chen đến bên cạnh nàng, đang khè khè khẹt khẹt gặm ăn thân thể của nàng.

Nàng rất muốn thoát khỏi tràng ác mộng này, nhưng lại không có cách nào. Nàng chảy nước mắt ra sức liều mạng với đống xương trắng vây quanh; nhưng bởi khí lực nàng quá nhỏ, sau khi bị đập đánh, chúng chẳng những không vỡ vụn, mà còn có thể ngẩng đầu, quỷ dị cười to.

Khi sợ hãi tới cực điểm, sẽ sinh ra cử động chưa từng làm trước đây. Thiếu nữ bị ác mộng đe doạ, há cái miệng nhỏ cắn vào bộ xương khô đang cười to với mình.

Răng rắc.

Bộ xương trước mắt không có bị cắn đứt, sau lưng lại truyền đến tiếng xương bị vỡ vụ. Thiếu nữ đầy nước mắt quay mạnh đầu lại, phát hiện sau lưng mình có thêm một thiếu niên bị hãm nhốt trong vũng bùn. Thiếu niên kia đang buồn bực ăn cái gì đó, thấy không rõ diện mạo, chỉ là bộ dạng tuổi tác không lớn.

"Hắc hắc, hắc hắc!"

Tiếng cười ngây ngô quen thuộc xuất hiện trong ác mộng. Bàng Hồng Nguyệt nhận ra tiếng cười kia, ngoài Từ Ngôn ra, không kẻ nào có thể cười cười mà mang đầy vẻ khờ ngốc như vậy.

"Ăn ngon thật!"

Thiếu niên sau lưng ngẩng đầu, trong mồm đang nhai xương khô, vẻ mặt cười xấu xa, hỏi:

"Cô không ăn hả? Không ăn thì ta có thể ăn hết rồi!"

Ăn cái đại đầu quỷ ngươi ấy...

Bàng Hồng Nguyệt rất muốn mắng to một câu. Nhưng không đợi nàng mở miệng, sau lưng Từ Ngôn đã hóa thành một con heo đen đáng sợ, khò khè líu ríu cắn nuốt mọi thứ xung quanh.

Cơn ác mộng nếu đáng sợ đến mức tận cùng đều sẽ bừng tỉnh. Từ khi mơ thấy Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt đúng là bị dọa tỉnh, chỉ là mí mắt nặng như chì, chỉ có thể mở ra một khe hở nhỏ. Chưa tỉnh còn tốt, vừa mới thanh tỉnh, thì nàng lập tức phát hiện đầu vai mình xuất hiện một đôi tay lạ lẫm, hơn nữa chúng còn đang cởi dây lưng ở phía sau người.

Tiểu y đã bị người vứt đi, nếu như yếm lại bị cởi ra, Bàng Hồng Nguyệt sẽ thật sự thành một con cừu trắng.

Xấu hổ, giận dữ còn thêm hoảng sợ, nhưng toàn thân lại vô lực, mí mắt chỉ mở ra được một khe hở, Bàng Hồng Nguyệt hoảng sợ mà nhìn rõ kẻ đối diện. Không ngờ là gã Hứa Kính Chi đang treo một nụ cười âm hiểm!

Theo một miếng vải cuối cùng rơi xuống, ánh mắt nổi lên tơ máu, gã như ác hổ chuẩn bị nhào tới con mồi. Nhưng không đợi gã bổ nhào lên người cô gái đối diện, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân.

Có người không trúng độc!

Hứa Kính Chi lập tức cả kinh, bất chấp chuyện Bàng Hồng Nguyệt sắp đến tay, một tay lấy ra Ẩn Thân phù dán lên thân thể. Theo tiếng cửa phòng bị đẩy ra, thân ảnh của gã cũng hoàn toàn ẩn giấu vô hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.