Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 230: Người quen cũ



Dịch giả: Hoangtruc

Đại sảnh Đại Lý Tự dùng để đãi khách, Từ Ngôn dù bận nhưng vẫn ung dung uống trà, bắt chéo hai chân ngồi trên ghế, dáng vẻ đúng kiểu cách Hầu gia.

Lúc này hắn đang đợi người ta đến áp giải hắn vào đại lao, tốt nhất là Thiên lao. Hắn không tin Hứa gia dám xông vào Thiên lao.

Hoàng triều tồn tại cũng không chỉ đơn giản như mặt ngoài biểu hiện. Hồi ở Quỷ Vương Môn, Từ Ngôn đã biết rõ Hoàng tộc đáng sợ như thế nào rồi. Chỉ một vị thiên tướng Phi Long quân tại Tề quốc cũng đủ khiến Môn chủ Quỷ Vương môn Trác Thiên Ưng phải cúi đầu, có thể thấy được Đại Phổ cũng không khác biệt nhiều lắm. Một Tiền tông tuyệt đối không thể nào chống lại Hoàng thất được đấy.

Thân phận Từ Ngôn không chỉ là Thái Bảo tà phái, sau lưng hắn còn có Tề quốc, nếu chọc phải phiền phức tại Đại Phổ thì chỗ tránh nạn của hắn không phải là tại hoàng gia Đại Phổ hay sao?

Bàng gia có thể không thể bảo vệ được hắn. Cho nên Từ Ngôn mới đánh chủ ý này vào triều đình Đại Phổ.

Không lâu sau, có một bóng người tiến vào đại sảnh. Lý Hồng Uyên đi trước, giới thiệu: “Đại nhân, vị này chính là Thiên Môn Hầu Từ Ngôn.”

Nói xong, Lý Hồng Uyên cũng tiến về phía trước, chắp tay về phía Từ Ngôn nói: “Hầu gia, Tả tướng đương triều Đại Phổ ta đã đến.”

Nghe nói Tả tướng đến đây, Từ Ngôn vốn là định đứng dậy. Thân phận của hắn thật sự không thấp, nhưng mà Tả Hữu hai vị thừa tướng của Đại Phổ là nguyên lão của triều đình, mang thân phận là quan nhất phẩm, không phải là nhân vật mà Hầu gia Tề Quốc hắn có thể chậm rãi tiếp đón đấy.

Ngay khi Từ Ngôn định đứng dậy, mà Trình Dục vừa mới bước tới cửa ra vào, ánh mắt hai người liền đụng vào nhau. Sau một khắc, ngụm nước trà trong miệng Từ Ngôn thiếu chút nữa phun ra, còn bước chân của Trình Dục cũng khựng lại, kinh ngạc không thôi.

Sao lại là hắn???

Trong lòng hai người đều nổi lên cùng một câu hỏi. Từ Ngôn nhìn thấy lão gia tửTrình gia, vừa muốn chào thì chỉ nghe Trình Dục phân phó Lý Hồng Uyên một tiếng: “Ngươi lui xuống trước đi, chuyện này giao cho ta.”

Nghe Tả tướng đại nhân tiếp lấy cái phiền toái này, Lý Hồng Uyên mừng rỡ không thấy phương hướng gì rồi. Bèn gấp gáp khom người cáo lui, thuận tay đóng kỹ cửa đại môn lại.

Tả tướng đại nhân thẩm vấn, cũng không thể người ta bị quấy rầy được.

“Lão gia tử, sao lại là ngài a?” Từ Ngôn đứng dậy chào hỏi: “Từ Ngôn bái kiến Trình lão gia tử.”

Hàng xóm Lâm Sơn Trấn, sao Từ Ngôn có thể quên được. Lúc nhìn thấy Trình Dục, hắn cũng cảm thấy kì quái, vì sao một vị lão gia tử bình thường, thoáng chốc đã biến thành Tả tướng đương triều được?

Trình Dục không trả lời, mà vẻ mặt trở nên ngưng trọng. Sau khi bước tới cửa, xác nhận bên ngoài không có ai, lúc này mới quay người nắm lấy cánh tay của Từ Ngôn hỏi: “Từ Ngôn, sao ngươi lại thành Thái Bảo Tề Quốc vậy?”

“Lão gia tử, kể ra thì rất dài dòng a…”

Từ Ngôn bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, kể sơ qua mọi chuyện trải qua từ khi hắn đến Nguyên Sơn trại. Chỉ là hắn không nói đến chuyện bản thân đầu độc chết tất cả sơn phỉ, còn một số chi tiết tại Quỷ Vương môn cũng được hắn cố tình xóa đi mất.

Từ Ngôn không có ý định đề phòng Trình Dục, hắn không cho rằng vị lão nhân hòa ái này sẽ hại hắn. Thế nhưng một vài chuyện che dấu liên quan tới bản thân, hắn cũng không muốn kể ra.

Hàng xóm lâu năm, Từ Ngôn không nghĩ Trình Dục lại là Tả tướng đương triều. Hắn bèn kể đại khái tao ngộ hai năm qua, Trình Dục nghe được không khỏi thở dài một hơi, cảm khái nói: “Hai năm qua, tính ra là lão phu thiếu nợ ngươi rồi. Nếu lúc ấy ngươi không vì cứu lấy một nhà lão phu, cũng sẽ không gặp phải trắc trở như thế…”

“Thuận tay làm thôi mà, lão nhân gia không cần để ý. Không phải ta đây vẫn rất tốt sao?” Từ Ngôn cười hắc hắc.

Cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mặt một phen, Trình Dục phát hiện tiểu đạo sĩ năm đó quả thật đã trưởng thành rồi. Chẳng qua cái cách cười ngây ngô vẫn còn, không khỏi khiến lão nhớ tới đoạn thời gian ẩn cư ở Lâm Sơn trấn trước kia.

Hồi ức cũng chỉ chốc lát, ánh mắt Trình Dục nổi lên tia lạnh lẽo. Lão ngưng trọng hỏi: “Từ Ngôn, nói cho lão phu, thân phận thật của ngươi, có mấy người biết rõ?”

Đối phương hỏi ra khiến Từ Ngôn ngẩn người, nhìn ánh lạnh lẽo nơi đáy mắt lão già, Từ Ngôn trừng mắt nhìn, có chút không giải thích được mà đáp: “Hai người!”

Biết thân phận hắn là người Đại Phổ chỉ có Mai Tam Nương và Trương Hà. Từ Ngôn vừa nói xong hai người, lập tức hiểu thông suốt vì sao Trình Dục không vội vã quan tâm chuyện hắn phế bỏ thiếu gia Hứa gia, mà lại hỏi có bao nhiêu người biết về thân phận thật sự của hắn.

“Lão gia tử, hai người kia sẽ không nói với ai đâu, lão yên tâm đi.” Không để Trình Dục mở miệng, Từ Ngôn nhanh nói một câu.

Nghe hắn nói vậy, Trình Dục khẽ ngẩn người, sau đó cười khổ lắc đầu nói: “Người ở Lâm Sơn trấn đều biết tiểu đạo sĩ ngươi có chút khờ ngốc, ai biết rõ ngươi mới là kẻ thông minh trên thế gian này. Thôi được, nếu ngươi có thể đảm bảo thân phận mình sẽ không bị tiết lộ, lão phu cũng không làm ác nhân nữa. Chẳng qua ngươi phải nhớ kỹ, một khi tin tức ngươi là người Đại Phổ bị Tề Quốc biết được, công chúa Đại Phổ ta sẽ khó giữ được tính mạng mình rồi.”

Vẻ lạnh lẽo trong mắt Trình Dục không nhằm vào Từ Ngôn, mà nhằm vào hai người biết rõ thân phận của Từ Ngôn kia.

Bởi nếu Tề quốc biết được vị Thiên Môn hầu Từ Ngôn lại lớn lên ở Đại Phổ, chỉ sợ Hoàng đế Tề quốc sẽ lập tức giết chết công chúa vì quan hệ thông gia mà đến làm con tin bên đó. Vì đảm bảo an nguy của công chúa, Trình Dục rõ ràng đã động sát cơ với hai người biết rõ Từ Ngôn.

Một câu cam đoan của Từ Ngôn đã bỏ đi sát cơ trong lòng Trình Dục. Mà Trương Hà đang bận rộn trong tiêu cục cũng không hay biết rằng mình vừa dạo một vòng qua Quỷ Môn quan.

“Chuyện ở đấu trường lão phu cũng có nghe thấy, không cần nói nhiều cũng biết Hứa gia là nhằm vào Thiên Môn hầu ngươi rồi.” Trình Dục ngồi đối diện Từ Ngôn, nói: “Nghe nói ngươi đoạn tuyệt tử tuyệt tôn tiểu công tử Hứa gia, rồi lại chạy đến Đại Lý tự nhận tội. Từ Ngôn, ngươi tính toán đánh đấm cũng rất tốt, nhưng chỉ sợ lần này Bàng gia cũng không cứu được ngươi rồi.”

Nhìn vẻ mặt lão nhân nhẹ buông lỏng, Từ Ngôn cười hắc hắc nói theo: “Lão nhân gia, Thiên lao…còn chỗ hay không vậy? Gần đây tâm tình phiền chán nóng nảy, ta định vào Thiên lao cho thanh tĩnh, thanh tịnh bớt.”

“Hay cho tiểu đạo sĩ ngươi, làm như Thiên lao Đại Phổ ta là biệt viện nhà ngươi hay sao? Ngươi muốn vào thì vào được, nhưng có biết khi nào mới có thể trở ra được hay không hả?”

Từ Ngôn nghe rõ được ý tứ trong lời nói của Trình Dục, không khỏi đứng dậy thi lễ: “Đa tạ lão gia tử cứu mạng, hắc hắc.”

“Chớ ba hoa, ngươi ở trong Thiên lao chút thời gian cũng được. Hứa gia có hận ngươi tận xương tủy cũng không dám tùy tiện xông vào Thiên lao. Chuyện ngươi đánh người Hứa gia lần này, lão phu sẽ nghĩ cách giúp ngươi đè xuống. Lão phu không lưu ngươi đến nhà ta được rồi, nếu như nha đầu Uyển Nhi kia nhận ra người, thì không tránh khỏi phiền toái rồi.”

Trình Dục trầm ngâm rồi nói với Từ Ngôn như vậy. Lão nói rất nhẹ nhàng, nhưng Từ Ngôn có thể nhìn ra, cho dù Tả tưởng ra mặt thì đè nén Hứa gia trả thù cũng không thể nhẹ nhõm được.

Trình Dục có thể cam đoan thế này, cũng là vì ân tình năm đó Từ Ngôn cứu cả nhà lão.

“Lão gia tử, lão phu nhân và Uyển Nhi vẫn khỏe chứ?” Ngoài cảm ơn, Từ Ngôn còn muốn nghe tin tức của bạn nối khố năm xưa.

“Đều khỏe, đều khỏe.”

Trình Dục khẽ cười nói: “Lão phu còn chưa già lão, vẫn đảm bảo được người nhà an khang. Chẳng qua năm đó lão phu đã đáp ứng mang tiểu đạo sĩ ngươi vào kinh, cấp cho ngươi một phần sinh hoạt an bình. Ai ngờ thế sự khó liệu, chỉ hai năm, ngươi đã thành Thiên Môn hầu Tề quốc, đến ở rể Bàng gia Đại Phổ. Đúng là, số mệnh a…”

Nói xong chính sự, một già một trẻ đàm đạo việc nhà, nói đến đạo sĩ Từ Đạo Viễn, Trình Dục không khỏi cảm khái thổn thức. Nhìn Từ Ngôn cũng đầy đau buồn, Trình Dục không khỏi cười nói: “Đại nạn sư phụ ngươi buông xuống, với hắn mà nói, lúc sắp chết còn thay thế được tính mạng cho hai đứa trẻ đã là lời to rồi. Ngược lại, hắn mà biết ngươi vốn là quan môn đệ tử lại trở thành Thái Bảo tà phái, không biết sẽ bị chọc giận thành bộ dạng gì đây?”

Vốn đang đắm chìm vào hoài niệm về sư phụ. Từ Ngôn nghe thấy câu cuối cùng nhất của lão già loáng thoáng về quan môn đệ tử, hắn không khỏi ngẩn người. Bèn ngẩng đầu hỏi: “Lão nhân gia, sư phụ ta vẫn còn đồ đệ nào khác sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.