Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 233: Một lời hai ý



Dịch giả: Hoangtruc

Nghe có tiếng người, Từ Ngôn mới chú ý phòng giam đối diện còn có một lão già râu bạc trắng.

Lão giả kia mặc áo bào màu xanh, tóc búi cao trên đầu gọn gàng, đang cầm một cây bút lông bôi bôi vẽ vẽ lên tờ giấy trắng.

Lão giả thoạt nhìn không phú thì quý, thần thái ung dung, dù đang ngồi trong ngục cũng không nhìn thấy nửa điểm u sầu. Ngược lại còn khá cao hứng, vừa vẽ tranh, vừa nói với bạn tù.

Nhìn rõ lão giả, Từ Ngôn định hỏi thế nào là Ám độ Trần Thương và đóng cửa bắt trộm là gì. Hắn còn chưa mở miệng, ánh mắt đã khẽ đổi.

trừ vẻ nho nhã ra, lão giả kia cũng không có gì khác lạ, khiến Từ Ngôn sinh ra kinh ngạc là cuốn tranh dưới ngòi bút của lão giả kia.

Bàn gỗ dài chừng một trượng, trên mặt bàn phủ giấy trắng, không phải một tờ mà là một cuốn. Là một quyển trục kéo dài qua hai bên mặt bàn, nhìn qua có thể thấy bức họa hẹp dài, được hoàn thành gần một nửa rồi. Hắn đoán chừng, nếu cuộn tranh này được hoàn thành, ít nhất cũng dài hơn mười trượng.

Cuộn tranh dài kia hoàn toàn rất không giống bình thường. Một bức họa dài hơn mười trượng đã xứng đáng được gọi là tác phẩm vĩ đại rồi, khiến Từ Ngôn thật sự kinh ngạc không phải là chuyện dài ngắn, mà khi lão giả hạ bút, còn có một khí tức kì dị hòa cùng ánh lửa từ bức họa bay lên.

Linh khí!

Nhìn khí tức mơ hồ bốc lên từ bức vẽ, Từ Ngôn lập tức nhớ đến linh khí trên người lão tổ tông Bàng gia, cả hai đều tương tự. Hắn có thể kết luận lão già đối diện đang vẽ tranh, đồng thời có thể sinh ra linh khí, chẳng qua hắn lại không biết ánh lửa kia là gì.

Phát hiện Từ Ngôn im lặng trợn mắt nhìn, lão giả áo xanh không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, ngữ khí bất thiện: “Con trai, nhìn gì vậy? Nhìn hỏng mất thì ngươi bồi thường nổi không?”

Tranh vẽ còn sợ nhìn hỏng mất, chuyện mới lạ này Từ Ngôn chưa từng nghe qua. Có điều tính cách hắn xưa này chưa từng ăn thiệt thòi, không hề nghĩ ngợi mà hét to một tiếng, ôm đầu nói: “Giọng nói của lão lớn quá, chấn điếc hai tai ta rồi, lão bồi thường tai cho ta đi, ai cha cha!”

Lão già không nghĩ định trêu chọc bạn tù đối diện một phen, không ngờ người ta lập tức vung tay hất ngược lại, không biết nên mếu hay nên cười bèn mắng: “Nói cũng có thể chấn điếc tai được sao? Cái đứa nhỏ này, chẳng lẽ sinh ra đã mang đôi tai heo sao?”

Tai heo rất lớn, lão giả dùng tai heo lớn để cười mắng Từ Ngôn, bằng không sao có chuyện vừa nghe đã bị chấn điếc. Không nghĩ lão vừa mới nói xong, thiếu niên đối diện nhà giam không nhường lấy một bước: “Liếc mắt nhìn bức vẽ cũng có thể hỏng, lão đầu ngươi, chẳng lẽ đang vẽ cái thứ bất nhã…Xuân Cung đồ?”

Lão giả ví von Từ Ngôn là tai heo, Từ Ngôn rồi lại phản bác đối phương vẽ ra thứ khó lọt vào mắt. Nghe xong lão giả áo xanh giận tím mặt, vừa định quát mắng, chợt giật mình đứng ngay tại chỗ.

Lão nghĩ ra đối phương dùng từ ngữ rất uyển chuyển.

Một câu hai ý được dùng cực kỳ tinh xảo. Hỏng chưa chắc là bức vẽ, mà có thể là người nhìn bức vẽ. Nếu thật sự là cái loại bức vẽ bất nhã, thì không phải dễ dàng làm hỏng người thiếu niên này sao?

Lão già kinh hãi đặt bút xuống, nghiêm mặt nhìn thiếu niên đối diện.

Mãi nửa ngày, lão giả mới nói: “Tuổi như vậy, miệng lưỡi bén nhọn, không chịu nửa phần thiệt thòi. Con trai, bén nhọn quá cũng không phải là chuyện tốt.”

“Lão nói đúng đó, bằng không làm sao ta bị giam vào Thiên lao này chứ!” Từ Ngôn cười hắc hắc, nói: “Không phải là để mài cho bớt sắc nhọn sao? Lão tiên sinh, ngài biết Trình lão gia tử sao?”

Tranh cãi chẳng qua là Từ Ngôn vô ý, còn mục đích chính vẫn là nghe ngóng dụng ý vừa rồi của lão đầu kia, cái gì mà Ám độ Trần Thương, đóng cửa bắt trộm, hắn nghe mà không hiểu gì.

“Trình Dục kia? Ta không biết.” Lão giả lắc đầu, vô cùng khẳng định đáp.

Tên còn gọi ra được, vậy mà vẫn không biết? Từ Ngôn bất đắc dĩ nhếch miệng, cũng không hỏi thêm. Nếu người ta không muốn nói, hắn cũng không muốn hỏi.

“Phạm vào chuyện gì mà bị giam tại Thiên lao khu Đông này? Bản án của ngươi hẳn không tầm thường đâu.” Lão giả áo xanh không còn hứng vẽ tranh nữa, đi tới trước song sắt, hỏi: “Ngươi tạo phản hay giết người? Một mình vào đây, không có khả năng tạo phản. Vậy là lấy mạng người khác rồi, lấy mạng tám, mười người không thể đến khu Đông này được. Nếu vậy thân thủ ngươi nhất định không tệ.”

“Không giết người, đánh một tên gia hỏa không có mắt mà thôi.” Từ Ngôn nhoài ra giường, đầu gối lên hai tay: “Hắn định khi dễ nương tử nhà ta, may mà ta tới kịp. Lão xem, loại này có thể nương tay sao?”

“Khi dễ nương tử người khác không vấn đề gì, nhưng khi dễ nương tử của mình tất nhiên không thể nương tay.” Lão giả áo xanh đồng tình, tò mò hỏi: “Ngươi đánh hắn một trận?”

“Đúng nha, địa vị hắn cao, lại có giao tình với nhạc phụ ta a. Ta là một kẻ ở rể đấy, không thể trêu chọc ai được nha.” Từ Ngôn bày ra một bộ bất đắc dĩ.

“Nhổ cỏ không trừ gốc, nhất định sẽ lưu lại hậu hoạn.” Lão giả áo xanh rõ ràng không phải hạng thiện lương gì, ở bên kia đang tiếc hận.

“Trừ tận gốc rồi, rất triệt để!” Từ Ngôn cười hắc hắc.

"Trừ tận gốc rồi hả? Rất triệt để?" Lão giả nhất thời khó hiểu, về sau mới phản ứng tới, bật cười to nói: “Trừ bỏ đường con cháu? Một chiêu này dùng thật tốt, rất hay, đủ tàn nhẫn đến cực điểm, ha ha ha ha!"

Nhìn thấy lão giả bên kia cao hứng hơn cả mình, Từ Ngôn thầm nghi ngờ, không lẽ trong lòng vị này từng có bóng ma gì đó!

"Thủ đoạn ngoan lệ, thân ở rể, chắc hẳn ngươi là Thiên Môn hầu tiếng tăm lừng lẫy, Từ Ngôn rồi a.” Lão giả ngừng cười, nhìn Từ Ngôn rồi nói. Một câu này, Từ Ngôn lại bị lão dọa sợ suýt rớt xuống giường.

Tên tuổi lớn vậy sao? Đến tử tù Thiên lao cũng biết đến mình đi à?

Nhìn bộ dáng cười mà như không cười của lão giả, Từ Ngôn vốn định hỏi có phải lão vừa mới bị bắt vào ngục hay không, bằng không không thể nghe thấy tên tuổi của Thiên Môn hầu được. Vừa định mở miệng, hắn chợt phát hiện trong mắt đối phương có dòng khí màu xanh chợt động, như dòng suối, lại như hồ sâu, vô cùng quái dị và kỳ lạ.

Hư Đan cảnh!

Hắn cả kinh, tới giờ mới chính thức xác nhận đối phương là một tu hành giả Hư Đan cảnh. Bởi vì Từ Ngôn chưa từng thấy qua tu hành giả Trúc cơ cảnh có dòng khí màu xanh trong ánh mắt cả.

Cũng như khí tức bốc trên đầu lão tổ tông Bàng gia, gợn sóng màu xanh trong mắt lão này tuyệt đối không như những tu hành giả tầm thường. Đối với Từ Ngôn, đây là lần thứ hai hắn gặp được cường nhân mạnh hơn cảnh giới Trúc cơ.

“Thế nào? Lão phu không đoán sai chứ?” Lão giả áo xanh nhìn thấy Từ Ngôn sững sờ, không khỏi lúng túng. Nếu lão đoán sai, phần này quả mất mặt a.

“Không sai, ta đúng là Từ Ngôn.” Từ Ngôn chắp tay, hỏi: "Không biết lão tiên sinh là..."

"Quả nhiên là Thiên Môn hầu, hặc hặc." Lão giả áo xanh nghe được xác nhận, lập tức dương dương đắc ý, tự đắc muôn phần mà nói: "Lão phu Lưu Y Thủ!"

“Giấu ngón nghề*?” Từ Ngôn sững sờ, bật thốt lên: "Lão tiên sinh đại tài, báo tên cũng là muốn giấu diếm, tại hạ bội phục."

(*Lưu Y Thủ/ Liú yī shǒu – Lưu Nhất Thủ/Liú yī shǒu: giấu nghề)

"Ta…ta là Lưu Y Thủ! Giấu cái gì hả!" lão giả áo xanh nghe vậy giận dữ, kéo mở cửa nhà lao, sải bước đi tới phía trước phòng giam Từ Ngôn, chống eo mắng: "Lão phu Lưu Y Thủ! Lão phu là đương kim Đại Nho, lão phu là Họa Thánh Đại Phổ!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.