Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 248: Nhìn nhau



Dịch giả: Hoangtruc

Trong tú lâu, bên cạnh phòng, Bàng Hồng Nguyệt tâm loạn mỏi mệt, nhẹ cởi quần áo. Cánh tay như ngọc trắng chậm rãi đưa lên, mái tóc dài như màn đêm xõa xuống. Giữa hai màu đen trắng giao thoa đó, nữ hài chỉ còn một bộ tiểu y mỏng trên người như một tinh linh của đêm tối, trở thành một cảnh trí đẹp không tả xiết hiển hiện dưới ánh nến này.

Tóc đen vai trắng, như thể đêm ngày đổi thay. Một chiếc yếm thêu hình con phượng bay lên, rung rinh, nhẹ nhàng vấn vít, trong ánh nên đầy vẻ tinh xảo lại mê người.

Có hương thơm thoảng qua, như của khu rừng trúc sau cơn mưa, lại như ánh tuyết trong đầm băng, như thể bên trong tấm vải nhỏ là hàng vạn đóa hoa Thiên Tiết không khỏi khiến người ta trầm mê, khó có thể kìm chế được.

Nữ tử vòng hai tay ra sau lưng rút bỏ sợi dây dây gấm, rồi đưa tay che ngực, bộ dáng có chút do dự. Như thể nàng chần chừ, có nên rút bỏ phòng ngự cuối cùng trước mặt Từ Ngôn hay không.

Hắn đã không nhìn thấy rồi…

Đôi mi thanh tú cau lại, trong lòng Bàng Hồng Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, mang theo chút khổ sở đang định buông hai tay ra. Chợt nàng phát hiện đồng tử mắt Từ Ngôn như lớn hơn vừa rồi một chút, hơn nữa hắn cũng bắt đầu nghiêng về phía trước.

Hàng mày như núi xa dần bùng lên một cỗ sát khí. Bàng Hồng Nguyệt thử thăm dò, dần dần buông tay phải ra, vai hở thêm một khoảng trắng ngần. Quả nhiên, đầu Từ Ngôn cũng dần nghiêng theo ra phía trước hơn.

Chậm rãi che khuất đầu vai lại, nữ hài lại phát hiện đầu Từ Ngôn ngửa lại trở về phía sau. Liên tiếp thử nghiệm ba lần, khóe mắt Bàng Hồng Nguyệt bắt đầu nheo lại, bởi vì nàng nhìn thấy mũi đối phương bắt đầu phun máu.

Bước chân nhẹ nhàng liên tục, Bàng Hồng Nguyệt đi thẳng tới trước mặt Từ Ngôn, cao ngạo ngẩng cần cổ trắng nõn, đột nhiên ưỡn ngực hỏi: “Con sơn ly này, có đẹp không?”

“Là phượng hoàng nha…”

Trên yếm thêu hình con phượng hoàng bay lên đấy, nhưng Bàng Hồng Nguyệt lại hỏi là con sơn ly. Từ Ngôn vừa thốt ra, đã rơi vào trong bẫy.

“Đi chết đi! Tên sắc quỷ này!”

Rầm!

Chân nhỏ trắng nõn như con tằm phẫn nộ bộc phát ra lực đạo kinh người. Bất ngờ không đề phòng, Từ Ngôn dính trọn chiêu của nàng.

Nhanh như chớp, có thứ gì từ trên lầu lăn xuống khiến đám nha hoàn đang quét dọn giật mình kinh hô lên. Đến khi các nàng phát hiện hóa ra là cô gia mặt mũi bầm dập từ lầu hai lăn xuống, nhất thời không biết nói thế nào.

“Cô gia! Người làm sao lăn xuống đây vậy?” Minh Châu bụm lấy miệng nhỏ, bộ dáng lo lắng.

“Chưa, chưa đi vững. Nhanh, mau đỡ cô gia nhà ngươi đứng lên, eo ta muốn gãy rồi…”

Bàng Hồng Nguyệt ra tay cũng không nhẹ. Một cước vừa rồi nhắm ngay bụng dưới của hắn. Thấy tình thế không ổn, hắn mới quay người lại, nếu không tình trạng của hắn sẽ còn thê thảm hơn nhiều.

Vừa mới đỡ cô gia ngồi xuống, tiếng bước chân đạp đạp trên cầu thang vang lên. Bàng Hồng Nguyệt thay quần áo xong, mặt nặng như chì đi xuống.

Nhìn sắc mặt nàng không tốt, đám nha hoàn vội vàng lui cả ra.

"Trêu đùa hí lộng người khác rất thú vị phải không?" Bàng Hồng Nguyệt đứng trước mặt Từ Ngôn, trên gương mặt đẹp đầy lạnh lẽo, tức giận nói: "Ta hai ngày hai đêm, không ngủ không nghỉ chạy về, lo lắng ngươi bị Hứa gia hại chết. Ngươi lại đùa giỡn ta! Từ Ngôn, ngươi là không có tim không có phổi, hay tim đã bị sói tha đi rồi!"

Nhìn bộ dáng tức giận không thôi của nữ hài, Từ Ngôn khẽ nở nụ cười, cười đến rất vui vẻ, như thể đứa trẻ nhận được lễ vật đầy yêu thương vậy.

Đã lâu rồi hắn chưa nếm trải cái tư vị được người khác lo lắng cho. Hôm nay, lại cảm nhận được trên người nữ hài nhi mà mình cũng có chút ưa thích.

“Không lừa cô, mắt ta thật sự không nhìn thấy được nữa.”

Đưa một tay lên, quơ quơ trước mắt trái, đồng tử vẫn cứng đơ không nhúc nhích. Từ Ngôn khẽ cười: “Mắt trái bị mù…”

Lúc Từ Ngôn tỉnh lại, liền phát hiện mắt trái mình không nhìn thấy gì, trước mắt là một vùng mờ ảo, còn mắt phải vẫn không vấn đề gì. Vốn hắn không cố ý chọc ghẹo Bàng Hồng Nguyệt, chẳng qua nhìn thấy đối phương thay mình lo lắng như vậy bèn không nhịn nổi, cố tình thăm dò cảm nhận của Bàng Hồng Nguyệt với mình một phen mà thôi.

Không nghĩ rằng, người ta bôn ba hai ngày hai đêm, không ngủ không nghỉ vì một con tin như hắn. Phần lo lắng này lại khiến lòng Từ Ngôn dâng lên một nỗi ấm áp.

"Tiêu đội đã xảy ra chuyện?" Từ Ngôn không nói đến mắt mình thêm nữa, hỏi.

"Có chút ngoài ý muốn. Nhưng không sao, đã kết thúc." Bàng Hồng Nguyệt xác nhận được mắt trái Từ Ngôn bị mù, lửa giận trong lòng tan thành mây khói. Nàng ngồi một bên, nhíu mày hỏi: “Mắt trái ngươi không nhìn thấy chút gì sao?”

“Đúng nha, không nhìn thấy rồi. Không sao, có một mắt là đủ rồi.” Từ Ngôn nghiêng đầu, nhìn qua nữ hài đối diện, nói khẽ: “Ít nhất, mắt phải vẫn nhìn thấy cô được mà.”

Mắt của ta, vẫn nhìn thấy cô…

Một câu bình thường, nghe thấy lại khiến cảm xúc Bàng Hồng Nguyệt dâng lên. Đây không phải lời lẽ tâm tình gì, cũng không phải là lời ngon tiếng ngọt, lại khiến người ta say mê hơn cả những lời thề non hẹn biển.

Có thể nhìn thấy ngươi, lòng ta đã thấy đủ rồi. Dù cho chỉ là một mắt phải của ta…

Khuê các trầm mặc, như có gió nhẹ lướt qua, lay động hai trái tim. Cho dù chúng cách nhau một khoảng như biển rộng vô biên, chẳng qua, cũng có thể từ hai bên bờ nhìn thấy được nhau.

Gương mặt nữ hài ửng đỏ, hai mắt chớp chớp sáng ngời. Nàng chợt nhớ gì đó, quay đầu hỏi: “Trong Hành Khí đan ngươi nuốt vào có độc gì vậy?”

"Ô Anh thảo." Từ Ngôn không có ý định lừa gạt đối phương rồi. Chuyện cho tới bây giờ, cũng không cần thiết giấu giếm.

"Ô Anh thảo?" Rõ ràng Bàng Hồng Nguyệt chưa từng nghe nói qua loại độc dược quái dị này, bèn nhíu mày hỏi: “Làm sao giải được độc Ô Anh thảo? Ta cùng người tìm thuốc giải.”

Từ Ngôn lắc đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ. Loại cao nhân Hư Đan cảnh như Lưu Y Thủ cũng phải vò đầu vì Ngư Vĩ liên, Bàng gia chưa chắc tìm được. Cho dù tìm được thì thế nào? Chẳng lẽ Bàng gia tán gia bại sản mua giải dược cứu lấy con tin cô gia hắn sao? Cho dù Bàng gia có muốn cứu hắn, giá cả khủng bố hơn một ngàn linh thạch cũng đủ khiến Bàng gia lực bất tòng tâm.

Phát hiện Từ Ngôn trầm mặc không nói, Bàng Hồng Nguyệt bắt đầu lo lắng, truy hỏi: “Ngươi biết giải dược là gì đúng không? Nói cho ta biết, ta nghĩ cách giúp ngươi. Hai chúng ta cùng đi tìm.”

“Tìm không thấy đâu, loại giải dược này quá mức hiếm thấy…”

Từ Ngôn thở dài một tiếng, lời còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy bên ngoài viện tử có người hô một câu: "Hầu Gia! Bữa khuya đến rồi!"

Trí nhớ Mập Cửu không tệ, vừa tới giờ Tý, gã liền bưng một mâm cơm lớn lên, hấp tấp vội đưa cơm tới cho Từ Ngôn.

Nhìn tên đầu bếp béo ngoài cửa sổ, Bàng Hồng Nguyệt lập tức nhăn hàng mày, bình thản nhìn về phía Từ Ngôn.

Chỉ có ba người hầu từ Quỷ Vương môn đi theo hắn tới, Ô bà bà cùng Thanh Vũ chết rồi, chỉ còn lại Mập Cửu. Bàng Hồng Nguyệt không xác định được Mập Cửu có phải là kẻ thù của Từ Ngôn hay không, lúc này mới đưa mắt qua hỏi ý.

“Hắn chỉ là một tên đầu bếp.”

Nhìn ra lo lắng của Bàng Hồng Nguyệt, Từ Ngôn lắc đầu nói. Hắn đã có rất nhiều cơ hội giết Mập Cửu, nhưng lại không thể kết luận thân phận thật sự của gã nên vẫn một mực không ra tay. Hơn nữa, Từ Ngôn phán đoán, có lẽ Mập Cửu cũng không có gì đáng nghi.

"Hầu Gia, chưa ngủ hay sao?"

“Không có, đưa vào đi.”

Mập Cửu cúi đầu khom lưng hỏi thăm ngoài cửa, nghe được Từ Ngôn cho phép mới đẩy cửa vào. Nhìn thấy Bàng Hồng Nguyệt ở bên trong, mặt mũi gã đầy tươi cười chào hỏi nữ chủ nhân, sau đó nhanh chân lẹ tay mang rượu và thức ăn lên. Vừa bày đồ ăn, vị này vẫn không quên khoác lác một phen về tài nấu nướng của mình.

"Hầu Gia, chậc, hai vị hãy nếm thử tay nghề của ta. Nhất là một bàn thanh ngư hấp sen này. Không phải ta khoác lác, toàn bộ Đại Phổ nếu như có người nấu được món thanh ngư này, Mập Cửu ta sẽ mang họ hắn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.