Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 288: Lưu Lan cốc chủ



Dịch giả: Hoangtruc

“Rầm Ào Ào”

Mặt nước yên ả tung tóe bọt sóng, Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt cùng lúc ngoi lên khỏi mặt nước. Không để hai người kịp thở, bóng đen dưới chân càng lúc càng lớn.

Nguy cơ còn chưa qua hết, mà là gần trong gang tấc!

Quái ngư từ dưới đáy đầm lao thẳng lên. Một khi phát giác được con mồi sắp đào thoát, nó càng trở nên hung tợn. Miệng rộng như một cái động đen ngòm há mở, có thể nuốt một lúc hai người vào cũng không gặp vấn đề gì cả.

Phát giác được quái ngư theo đuổi không bỏ, việc đầu tiên khi Từ Ngôn ngoi lên mặt nước không phải là hít thở, mà là đột ngột đánh ra một chưởng về phía Bàng Hồng Nguyệt.

"Xuất chưởng!"

Ngay khi Từ Ngôn quát khẽ, Bàng Hồng Nguyệt không chút do dự cũng đánh ra một chưởng.

Ầm!!!

Âm thanh chưởng đối chưởng vang lên trên mặt nước, hai bóng người đồng thời bị đối phương đánh bay ra ngoài. Ngay khi hai người bị tách ra, một con quái ngư cực lớn cũng nhào lên khỏi mặt nước.

Rặc!!!

Tiếng hai hàm răng cắn vào nhau vang lên khiến da đầu người khác không khỏi run lên, có điều lại là đớp hụt mất.

Màn phối hợp khéo léo đã giúp Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt tránh thoát được một kiếp. Lúc quái ngư từ trên không trung rơi xuống mặt nước, hai người đã tiến đến sát bờ rồi nhanh chóng bò lên trên bờ.

Ngồi bên bờ hàn đầm, Từ Ngôn không kịp thở mà bật vang lên tiếng cười hắc hắc đầy ngây ngốc. Mặt mày Bàng Hồng Nguyệt còn tái nhợt nhìn qua phía đối diện, ánh mắt mang theo vui mừng không che giấu được.

Rốt cuộc, đã tìm được giải dược.

Ngay lúc bọn hắn thoát ra được đầy may mắn, hai người cũng không phát hiện được nơi đỉnh núi Tê Phượng sơn phía xa xa vang lên âm thanh đinh đinh rất nhỏ.

Có người đang ngồi trên đỉnh núi, nhàm chán gõ vào một tảng đá lớn, tốc độ nhanh đến mức làm người khác không nhìn rõ được. Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng bốn ngón tay nhanh như tia chớp đang không ngừng thay đổi liên tục.

"Trúc Cơ rồi hả? Không chậm nha..."

Bóng dáng đen kịt kia nhếch khóe miệng cười, khẽ nói: “Nhanh đến Kết Đan một chút, kế tiếp, là đến phiên ngươi rồi…”

Chân núi, đáy cốc, bên cạnh hàn đầm.

Từ Ngôn hít thở hổn hển cả buổi mới có chút khôi phục. Sau đó hắn nhìn qua phía Bàng Hồng Nguyệt.

Quái ngư không ra được, ít nhất hắn chưa từng nghe nói qua có loài cá nào bò được lên bờ cả.

May mắn đó không phải là mấy thứ như rùa đen chẳng hạn.

Đối với may mắn này, Từ Ngôn cảm thấy vui vẻ không thôi.

Bị cuốn vào hang động đá vôi trong lòng đất, chẳng những không chết, ngược lại còn nhân họa đắc phúc. Không những hắn thu thập được một đống linh thạch giả có chứa cua nhỏ, còn có mấy chục cân Thịnh Mặc sa. Hắn đã từng nghe Lưu Y Thủ nói qua, Thịnh Mặc sa rất hiếm có. Có một túi Thịnh Mặc sa lớn như vậy, Từ Ngôn cảm thấy lần sau gặp lại Họa thánh nói không chừng còn có thể đổi được mấy tấm họa quyển.

Mấy bức vẽ khác hắn không quan tâm, hắn nhìn trúng là bức Sơn Hà đồ kia. Theo như Lưu Y Thủ nói, chỉ cần Sơn Hà đồ thành, tất sẽ là thượng phẩm pháp khí.

Vừa nghĩ tới pháp khí có thể phi hành, Từ Ngôn cảm giác ngày mình bay lên không trung đã không còn xa lắm.

Khi Từ Ngôn đang còn nghĩ đến chuyện tốt là bay lên đến trời cao, bản thân hắn chưa bay lên, đã có người đáp xuống đất rồi.

Một bóng dáng màu lam xẹt qua, ngay khi Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt định bước tới bên nhau thì một nữ tử đã rơi xuống ngay điểm giữa hai người.

Lưu Lan cốc chủ!

Nhìn thấy một thân váy dài màu xanh nước biếc, Từ Ngôn đã biết không ổn. Hắn tung mạnh người lên, định vượt qua đối phương đi tới bên Bàng Hồng Nguyệt, không nghĩ tới lại bị một dải lụa mỏng nhẹ nhàng đánh cho văng ra xa.

Ở bên kia, nhìn thấy cốc chủ xuất hiện, Bàng Hồng Nguyệt lập tức giấu đóa Ngư Vĩ liên ra sau lưng, vừa lùi về phía sau, đồng thời thúc dục ra một đạo kiếm khí.

Bàng Hồng Nguyệt chưa từng quên lời cảnh cáo của lão tổ tông Bàng gia, thế nhưng nếu hôm nay người ta đã định đoạt lấy linh thảo, sẽ không có chuyện nàng cung kính đưa cho mà không làm gì. Nếu vậy, không bằng liều mạng ta sống ngươi chết.

Nữ tử áo lam kia chỉ tùy ý quơ quơ trường kiếm, đạo kiếm khí của Bàng Hồng Nguyệt đã hoàn toàn bị đánh tan. Tu hành giả vừa mới đến Trúc Cơ cảnh, đan điền căn bản không có nhiều linh khí để dùng. Nàng vừa liên tiếp thúc dục mấy đạo kiếm khí đối đầu với quái ngư, cho nên lúc này đã không thể xuất ra linh khí được nữa.

"Ẩn thân!"

Từ Ngôn hét to, hấp dẫn ánh mắt của nữ tử áo lam. Vị Lưu Lan cốc chủ kia còn cho rằng Từ Ngôn định ẩn thân, không ngờ vừa nhìn lại, Bàng Hồng Nguyệt bên kia đã lấy ra một tấm Ẩn Thân phù nhợt nhạt, miệng niệm phù chú.

Bàng Hồng Nguyệt biết chuyện liên quan tới sinh tử, nàng không định dùng Ẩn Thân phù chạy trốn khỏi Lưu Lan cốc mà định ẩn nấp thân mình sau đó nghĩ cách ngăn cản vị cốc chủ kia lại. Chẳng qua Ẩn Thân phù còn chưa kịp phát huy, bóng dáng cốc chủ áo lam như quỷ mị lướt tới, tích tắc đã chộp lấy cổ nàng.

Bàng Hồng Nguyệt bị bắt, Từ Ngôn lập tức kinh hãi. Không để hắn làm ra hành động gì khác, Bàng Hồng Nguyệt rõ ràng còn đang trong tuyệt cảnh, vẫn liều mạng ném Ngư Vĩ liên trong tay qua cho Từ Ngôn.

"Ngươi dám ném, ta sẽ bóp chết ngươi!"

Nữ tử áo lam lạnh lùng gằn giọng, lại không định chế trụ lấy nàng lại. Nữ hài quật cường cắn răng, vẫn cố ném Ngư Vĩ liên ra bên ngoài.

"Hừ!"

Kiếm quang lóe lên, trên cổ Bàng Hồng Nguyệt đã lóe lên một thanh trường kiếm lạnh như băng. Chỉ cần người ta khẽ dùng lực một chút, chắc chắn thân thể đại tiểu thư Bàng gia sẽ bị phân làm hai.

Từ Ngôn kinh hãi, vội vàng quát lớn: "Trả lại Ngư Vĩ liên cho ngươi, đừng giết nàng!"

"Lấy ra." Giọng nói của Lưu Lan cốc chủ lạnh lùng, kèm theo một tia giận dữ.

“Được, được!” Từ Ngôn nói xong rồi đưa Ngư Vĩ liên qua, mặt mày ủ rũ nói thầm: "Vất vả lắm mới hái được, mạng nhỏ cũng sắp để lại đó. Có thể phân cho ta một cánh hoa có được không?”

“Không được!" Âm thanh lạnh lùng trong trẻo của nữ tử vang lên. Tuy ngữ điệu vẫn đầy bất thiện, nhưng trường kiếm kê sát cổ Bàng Hồng Nguyệt đã dần được nới lỏng ra.

Cầm lấy Ngư Vĩ liên từ trong tay Từ Ngôn, nữ tử áo lam mới hoàn toàn hạ thanh trường kiếm xuống, rồi lại hỏi Bàng Hồng Nguyệt: “Hắn, là phu quân ngươi?"

Bàng Hồng Nguyệt không nói gì, đôi mắt hạnh hung hăng nhìn chằm chằm đối phương.

"Vì hắn mạo hiểm, hiểm tử sống sót, đáng giá sao?"

Nữ tử nở nụ cười lạnh, nói: "Hôm nay ngươi vì hắn mà chết. Ngày mai, hắn sẽ ôm những nữ nhân khác thoải mái cười to, thiên hạ này quá nhiều kẻ phụ lòng, ngươi, nhìn ra hay không?”

“Không nhìn ra!” Bàng Hồng Nguyệt cau chặt hàng mày quát: “Ta chỉ biết là, hắn không ăn Ngư Vĩ liên thì sẽ phải chết!”

Nữ hài quát to, lại khiến nữ tử áo lam trầm mặc lại. Đôi mắt sau lớp lụa mỏng nhìn về Từ Ngôn đang ở phía khác.

“Còn có thể sống được thêm vài ngày. Nếu ngươi không giết chúng ta mà nói, thì có lẽ không chết ngay được.” Từ Ngôn đầy lưu manh, ăn ngay nói thật.

"A, ha ha ha ha..." Nữ tử áo lam khẽ nở nụ cười cổ quái nói: “Muốn lấy Ngư Vĩ liên cứu mạng sao? Giết nàng, ta sẽ đưa Ngư Vĩ liên cho ngươi."

Chỉ qua Bàng Hồng Nguyệt, nữ tử áo lam nói ra một câu nói độc địa nhất thế gian. Nghe được, gương mặt Bàng Hồng Nguyệt tái nhợt lại.

“Thật chứ?” Từ Ngôn mang theo ánh mắt hoài nghi chất vấn: "Ta giết nàng, ngươi thật sẽ đưa Ngư Vĩ liên cho ta?"

"Nhất ngôn cửu đỉnh." Khóe miệng nữ tử mang theo một nụ cười lạnh, ánh mắt nổi lên vẻ khinh thường.

“Được!” Từ Ngôn nhe răng cười rồi một tiếng, khẽ vươn tay, nói: "Trước hết để ta ăn Ngư Vĩ liên đã, sau đó ta sẽ giết vợ ta!"

Câu nói của Từ Ngôn đầy tàn nhẫn, bộ dạng hung ác không kém. Chẳng qua Bàng Hồng Nguyệt lại không tin, bởi vì nàng thừa hiểu Từ Ngôn không phải là một kẻ quân tử gì cho cam, có quỷ mới tin hắn nói mà giữ lời!

"Có thể."

Cô gái áo lam cười nhạo rồi một tiếng, đưa tay muốn ném Ngư Vĩ liên ra, chẳng qua cánh tay mới định quăng ra, lại ngừng lại.

Nàng nhìn thiếu niên đối diện, trong mắt hiện lên thần thái giảo hoạt.

“Tâm kế rất hay…”

Nữ tử chậm rãi buông xuống tay, mà mặt mũi Từ Ngôn cũng đầy vẻ tiếc nuối. Có ăn Ngư Vĩ liên hay khôngthì hắn cũng không giết nương tử của mình a.

“Tiểu tử láu cá, loại người như ngươi có thể một lòng mới là lạ."

Nói xong, nữ tử áo lam nhìn về phía Bàng Hồng Nguyệt, thanh âm trở nên ôn hòa hỏi: "Các ngươi có yêu thương nhau thật không? Để cả đời này hắn vĩnh viễn không rời ngươi được, ta làm một chuyện tốt giúp ngươi vậy!”

Giọng nói của nữ tử chợt chuyển sang bén nhọn, thanh trường kiếm trong tay nàng ta xoay tròn rồi bay lên.

“Ta giúp ngươi chặt đứt hai chân hắn. Có như vậy, hắn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.