Siêu độ cho đám vong linh tử trận xong, Từ Ngôn đang định rời khỏi chiến trường, không nghĩ tới một màn hãi hùng khiếp vía này lại xảy ra.
Tất cả sát khí vô biên nơi này đều vọt về phía hắn, chui vào trong mắt trái. Cảm giác đau đớn không những giảm đi, mà còn ngày càng đau nhức kịch liệt hơn.
Trong mắt hắn như đang có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Từ Ngôn lảo đảo rồi ngửa mặt lên trời, ngã nhào ra đất.
Bầu trời trong mắt hắn lúc này cũng đầy quỷ dị, một nửa đỏ thẫm, còn một nửa sáng sủa nắng ráo. Mắt trái hắn phủ đầy huyết sắc, mắt phải lại mù mờ không nhìn rõ ràng.
Mù rồi sao…
Từ Ngôn cố nén đau đớn kịch liệt, trước khi ngất đi chỉ nghĩ tới một khả năng như vậy.
Mắt trái của mình, chỉ sợ mù thật rồi.
Mù cũng tốt, ít nhất cũng không phải nhìn thấy mấy thứ đồ vật kỳ kỳ quái quái nữa…
Sắc trời dần tối xuống, đám mây cuối cùng biến mất ở tận cuối chân trời, nhường chỗ cho mặt trăng nhô lên, khe núi trở thành một mảnh lờ mờ.
Ánh trăng ảm đạm rơi vãi, khe núi lờ mờ lại trở thành một tràng cảnh tu la đầy lạnh lẽo. Đám dã thú bị mùi máu tanh nồng nặc hấp dẫn đến đây bắt đầu xơi tái lấy đám thi thể trên chiến trường này.
Chúng nó chính là những người dọn dẹp chiến trường tốt nhất. Bởi vì thịt thối nếu để lâu sẽ biến thành ôn dịch. Mà ôn dịch không chừng có thể hủy diệt cả một thành trấn, hoặc cả một quốc gia.
Tất cả Nguyên sơn phỉ đều đã rời khỏi nơi này, không ai để tâm đến một tiểu đạo sĩ còn đang hôn mê trong chiến trường. Bọn họ chính là sơn phỉ, đã sớm ném bỏ hai chữ thương xót từ lâu rồi, cho nên càng chẳng có ai thừa hơi đi tìm kiếm một tên hài tử choai choai vừa mới gia nhập sơn trại cả. Cho dù là Trương Hà, khi đến đỉnh núi, phát hiện Từ Ngôn không đi theo sau cũng không có ý định quay xuống tìm kiếm mà trước hết cứ trở về sơn trại đã.
Mạng người không đáng tiền, đặc biệt là trong mắt của đám phỉ này.
Cơm người chết nửa năm lại có một lần. Không thiếu người đi kiếm chỗ tốt bị những tên binh sĩ gần chết đột nhiên giết chết. Đám Nguyên sơn phỉ vẫn phải về trại báo cáo kết quả đạt được, rồi giao nộp một nửa vật phẩm của mình cho ba vị đương gia. Kẻ nào trong này cũng đều đang tính toán thu hoạch mình đạt được thế nào, sống chết của một tiểu đạo sĩ thì ai quan tâm đến chứ.
Khoảng cách từ Nguyên sơn trại đến nơi đóng quân của Trấn Tây quân không quá mức xa xôi. Phi Thiên Ngô Công dám đem sơn trại dựng tại Kỳ Nguyên sơn chính là vì gã đặt mục tiêu vào cơm người chết nửa năm có một lần này. Chẳng những gã có được ngân lượng, mà chủ yếu nhất là gã có thể từ chiến trường chém giết của biên quân đạt được một lượng lớn vũ khí, thậm chí còn có khôi giáp nữa.
Cướp giết đám thương nhân qua lại, không chiếm được vũ khí. Cho nên đây mới là nguyên do chính mà Liêu Cửu Minh chiếm lấy Kỳ Nguyên sơn.
Đêm xuống, có thể nghe được thanh âm cắn nuốt của đám dã thú nơi khe núi. Có đám máu thịt nhiều như vậy, đám dã thú cũng không còn quấy nhiễu giành giật nhau nữa. Bầy kền kền hạ xuống đầy mặt đất, bầy sói hoang cũng vây kín lấy khe núi, thậm chí còn ngăn trở toàn bộ con đường nhỏ đi lên đỉnh núi kia.
Tiểu đạo sĩ lúc này đang hôn mê giữa chiến trường, không khác với việc đang mê man giữa núi thi thể và biển thú hoang bao nhiêu cả.
Tất cả sát khí trong khe núi đều bị mắt trái của Từ Ngôn hấp thụ hết, biến mất không còn sót lại chút nào. Loại dị tượng này cũng là lần đầu tiên Từ Ngôn gặp phải trong bao nhiêu năm nay.
Không lâu sau, chừng hơn một canh giờ hôn mê thì tiểu đạo sĩ tỉnh lại.
Mắt trái vẫn còn đau đớn nhưng so với lúc kịch liệt nhất thì đã thuyên giảm đi rất nhiều. Vừa tỉnh lại, Từ Ngôn lập che hai mắt lại, một lúc sau mới từ từ mở ra.
Quang cảnh trước mắt vô cùng mờ mịt, tựa như tầm mắt bị một tấm lụa mỏng che chắn phía trước. Từ Ngôn không hề động đậy mà cứ lẳng lặng nằm yên trong đống thi thể đó.
Xem ra hắn vẫn còn chưa bị mù. Chẳng qua chuyện này không quan trọng lắm, bây giờ hắn đang lo làm sao có thể thoát khỏi đàn thú hoang đang kiếm ăn này. Nếu như đám ăn xác thịt này phát hiện ra còn người sống, chỉ sợ chúng nó sẽ kéo tới vây giết mất.
Từ Ngôn mở trừng từng hai mắt. Lúc nhìn về bầu trời đêm, hắn thấy được một ngôi sao sáng cách mình rất gần. Không phải là một ngôi sao sáng trên bầu trời, mà chính là hình ngôi sao trong mắt hắn.
Ngay khoảnh khắc Từ Ngôn tỉnh táo lại thì mắt trái của hắn đã xuất hiện hình ảnh một ngôi sao bên trong. Hình ảnh này rất mờ, nhưng lại rất chân thật. Một lúc lâu sau thì hình ảnh tinh văn ảm đạm này cũng dần biến mất, cuối cùng không còn sót lại chút tung tích nào nữa.
Từ Ngôn nghĩ không ra lý do toàn bộ sát khí trên chiến trường khổng lồ này bị hút vào trong mắt mình. Nếu không nghĩ ra, hắn chỉ có thể cho rằng nguyên nhân là do con mắt quái dị trời sinh của mình mà thôi.
Mắt trái của Từ Ngôn, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà người ngoài không nhìn thấy được, cũng có thể nhìn thấy được rất nhiều thứ u linh quỷ quái.
Từ lúc còn rất nhỏ, Từ Ngôn vẫn không cách nào phớt lờ được mấy thứ này. Hắn chỉ luôn che lấy mắt trái của mình, cũng đã thử làm một cái bịt mắt. Thậm chí có lúc không thể chịu đựng nổi nữa, hắn còn lấy cây sắt trong đạo quán đâm thẳng vào mắt trái.
Hắn muốn móc con mắt khiến hắn sợ hãi kia ra, nhưng không cách nào làm được.
Không phải hắn không dám xuống tay, cây sắt đâm mạnh vào mắt trái của hắn lại như đâm vào một khối sắt cứng, thậm chí còn không để lại một vết sẹo nhỏ. Căn bản là không đâm vào nổi!
Mắt trái dị dạng khiến Từ Ngôn tập mãi cũng thành quen. Nhưng chuyện mắt trái chủ động thu nạp khí tức đầy quái lạ như hôm nay vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải.
Nhẹ nhàng bò lên, Từ Ngôn bắt đầu xem xét đường trở về Kỳ Nguyên sơn.
Nếu còn ở đây, chỉ sợ trời chưa sáng hắn đã bị đàn thú ăn tươi rồi, bởi vì lúc này có không ít dã thú dần tụ tập từ hai bên khe núi tiến đến. Cho dù xác người nơi này không ít, thế nhưng nếu thú hoang quá nhiều, cũng không thể đủ cho chúng ăn được.
Nơi này lại vốn là một mạch nhánh của dãy núi Vạn Hằng, Kỳ Uyên hạp này lại nằm giữa hai dãy núi Kỳ Nguyên sơn và Lâm Uyên sơn, dã thú hiển nhiên rất đa dạng.
Từ Ngôn nhíu chặt hai hàng mày kiếm, bắt đầu chậm chạp di chuyển về phía chân núi Kỳ Nguyên sơn, hai tay nắm chặt lấy hai viên đá. Nếu cứ chờ đợi tiếp đến khi đám dã thú ăn xong lớp thi thể bên ngoài thì hắn khó mà thoát đi được.
Có một đám Sói hoang cách hắn hơn mười trượng đang cắn xé lấy huyết nhục. Chợt thân thể con Sói đầu đàn trong bầy ngẩng mạnh đầu lên, hai lỗ tai sói giật giật.
Sói rất nhạy cảm, con sói đầu đàn nhanh chóng phát hiện ra tung tích của Từ Ngôn. Một tiếng sói tru hung ác vang vọng khắp cả khe núi trong thời điểm ánh trăng sắp bị mây đen che khuất.
Ngao ô o o o!
Sói đầu đang tru lên kinh động tất cả dã thú. Từng đôi mắt dã thú lớn có nhỏ có, đỏ lập lòe từ trong bóng đêm tĩnh mịch chằm chằm nhìn qua.
Từ Ngôn hít một hơi thật sâu, viên đá trong tay phải bay ra, nhanh chóng đánh thẳng vào đầu của Sói đầu đàn khiến nó lảo đảo cả người, đầu sói thiếu chút thì bị xuyên thủng. Ngay khi viên đá bay ra, cả người Từ Ngôn cũng nhún xuống, dồn toàn lực xuống hai chân.
Hắn cần phải chạy trốn, chỉ có tránh được đàn thú đuổi giết, bò lên tới đường nhỏ trên kia mới tính là tránh thoát được một kiếp nạn.
Công phu phi thạch của Từ Ngôn đích xác tinh xảo, coi như phải đối mặt với mấy con sói đầu đàn hắn cũng không sợ, Thế nhưng lúc này hắn đang đơn độc một mình, lại ở sâu bên trong một biển dã thú, để chạy trốn được tới chân núi chỉ đành trông chờ vào vận khí mà thôi.
Bốn phía chợt tối sầm lại, ánh trăng biến mất, khiến cuộc chạy trốn của Từ Ngôn càng thêm không dễ dàng.
Trong lòng Từ Ngôn thầm cười khổ một tiếng, có lẽ đến ông trời cũng không muốn giúp đỡ tiểu đạo sĩ hắn đây.
Bóng đêm bốn phía xung quanh không cách nào ảnh hưởng tới thị giác bên mắt trái của Từ Ngôn, thế nhưng bóng đêm càng khiến đám dã thú dễ dàng ẩn thân hơn nhiều. Ngay khi ánh trăng vừa biến mất, Từ Ngôn còn nhìn thấy một vài bóng dáng khổng lồ đang có vẻ do dự ở phía xa.
Máu tanh trong khe núi không những hấp dẫn vô số dã thú tới đây, còn kéo cả đám Yêu vật sống ở trong núi sâu đến.
Ngay khi tiểu đạo sĩ xác định được phương hướng, chuẩn bị căng chân chạy như điên thì trên con đường nhỏ của Kỳ Nguyên sơn, có một bóng đen cũng đang lao xuống. Như gió như chớp lao vọt xuống chân núi, rồi đâm thẳng vào một bầy sói ở lớp bên ngoài. Đám sói hoang lập tức kêu thảm, chạy trốn tán loạn.
Tiếng ăn uống khò khè khò khè vang lên, vô số thi thể bị tàn phá trong chớp mắt liền biến mất không còn sót lại gì cả. Đến mảnh thi thể cuối cùng cũng bị cái bóng đen sẫm nho nhỏ kia cắn nuốt sạch sẽ.