Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 301: Thanh Mục phù



Dịch giả: Hoangtruc

Thịnh hội giao dịch mỗi cuối tháng được tổ chức vào đêm nay, Bàng Hồng Nguyệt và Từ Ngôn cảm thấy có lẽ nên đến mở mang tầm mắt, dù sao ngày thường cũng không thể nhìn thấy nhiều tu hành giả hội tụ như vậy.

Cột hai sợi dây da vào mảnh Nham Giáp tinh, Từ Ngôn mang theo tâm tình kích động đeo bịt mắt tự chế của mình lên. Không nói xa xôi, đeo mảnh Nham Giáp tinh lên hắn cảm giác không những bị che khuất mất tầm nhìn, mà ngược lại càng nhìn càng rõ ràng hơn không ít. Đến khi mặt trời khuất mất, mang loại bịt mắt này càng thêm thoải mái, còn chuyện có thể ngăn cản quái vật trong mắt hay không lại khó nói chính xác rồi.

Nhìn bộ dáng không ra gì của Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt tức giận đến không thể tức giận hơn, càng là mặc kệ hắn.

Màn đêm buông xuống, ban đêm nơi phường thị càng thêm náo nhiệt. Dọc đường là đủ loại bảo bối muôn màu được bày bán, từng quầy hàng lớn nhỏ kéo dài thành dãy từ đầu phố đến cuối phố. Âm thanh hô to gọi nhỏ rao bán ầm ĩ không ngơi ngớt.

Tu hành giả trong kinh thành không nhiều, nhưng tu hành giả trong Đại Phổ lại không ít. Thực ra số lượng tu hành giả Trúc Cơ cảnh lại càng nhiều.

Tông sư phá Lục mạch có thể coi là phượng mao lân giác, nhưng Tiên Thiên Tam mạch lại không thiếu. Chỉ cần có Trúc Cơ đan, võ giả Tiên Thiên Tam mạch có thể leo thẳng lên đến Trúc Cơ cảnh. Những năm gần đây, Trúc Cơ đan càng dễ dàng có được, cho nên số lượng tu hành giả Trúc Cơ cảnh ở Đại Phổ mỗi năm một tăng nhiều.

Đầu đường ầm ĩ tiếng người, nhìn từng bảo bối lạ lẫm bày biện hai bên, Từ Ngôn cảm thấy hai mắt mình sáng ngời, thỉnh thoảng còn tắp vào vài cửa hàng hỏi han giá cả.

Pháp khí cấp thấp bình thường không đắt lắm, từ khoảng mười đến mấy trăm linh thạch đều có cả, giá cả hạ phẩm linh đan cũng tương tự. Không cần hỏi đến thượng phẩm pháp khí và thượng phẩm linh đan, Từ Ngôn đã cảm thấy chấn kinh rồi.

Phàm những vật phẩm thượng phẩm ít nhất cũng phải mấy trăm linh thạch, thậm chí có không ít thứ tới mấy vạn linh thạch. Từ Ngôn nhìn chằm chằm một cái gương đồng có giá bán mấy ngàn linh thạch, hắn còn vừa nhìn vừa nghĩ xem có thể nào bị người khác cướp đoạt mất hay không. Kết quả làm hắn có chút thất vọng, tuy rằng phường thị ầm ĩ đấy, thế nhưng lại không có cường đạo.

Quả nhiên có một thế lực khổng lồ nào đó nắm giữ lấy phường thị. Từ Ngôn trầm ngâm. Hắn nghĩ tới Kim Tiền tông đầu tiên, bởi vì sau lưng Đại Phổ luôn có bóng dáng của tông môn này. Như thể tông môn tu hành khổng lồ này mới chính là chủ nhân chân chính của toàn Đại Phổ này.

Bàng Hồng Nguyệt lại cảm thấy rất mới lạ với sự náo nhiệt này của phường thị. Đôi mắt to sáng nhấp nháy nhìn trái ngó phải, nhìn thấy vài thứ tốt lại vô thức ngừng bước chân đứng xem một hồi, chẳng qua lại chưa từng nói muốn mua thứ gì cả.

Từ Ngôn lúc mê lúc tỉnh, Bàng Hồng Nguyệt thì đứng ở quầy hàng bán phù lục bên cạnh, ngẩn người nhìn một tấm phù có một chữ “Mục” phía trên.

“Chủ quán, đây là phù lục gì vậy?” Từ Ngôn ngồi xuống trước quầy phù lục mà Bàng Hồng Nguyệt đang nhìn chằm chẳm, hỏi qua.

“Thanh Mục phù, hai mươi linh thạch một tấm.”

Chủ quán trung niên há miệng đáp, mắt nhìn thiếu niên bịt mắt không chút vẻ khác lạ. Đầu năm nay, kẻ chột một mắt không tính hiếm thấy, không nhìn thấy chủ quầy hàng bên cạnh còn là một tên thọt chân hay sao?

“Có tác dụng gì không?” Từ Ngôn lại hỏi.

“Có thể khám phá chướng khí huyễn thuật, ẩn thân chi pháp.” Chủ quán khinh thường đáp. Lần đầu tiên gã mới thấy còn có tu hành giả đến Thanh Mục phù còn không rõ để làm gì.

Nghe nói có thể khám phá ra ẩn thân chi pháp, Từ Ngôn lập tức hiểu rõ vì sao Bàng Hồng Nguyệt lại ngẩn người khi nhìn thấy tấm phù lục. Nếu lúc trước nàng có tấm phù này, thì Ẩn Thân phù của Hứa Kính Chi cũng chỉ biến thành vật trang trí mà thôi.

“Mua một tấm Thanh Mục phù đi, ta cho nàng linh thạch.”

Từ Ngôn nói xong đổ hai mươi khối đá chứa cua nhỏ từ túi trữ vật ra, hành động của hắn khiến Bàng Hồng Nguyệt tái cả mặt mày.

Đây không phải linh thạch, không phải là gạt người sao?

“Linh thạch này của ngươi…” Gã chủ quầy trung niên nhíu mày, nói: “Phẩm tướng có hơi bình thường a.”

Đang khi nói chuyện, chủ quầy bèn lấy Tầm Linh ngọc ra, lần lượt kiểm tra từng khối đá. Phát hiện ngọc bội tản ra ánh sáng hơi yếu bèn nhếch miệng nói. Lão đại này có chút không tình nguyện giao ra Thanh Mục phù cho Từ Ngôn.

"Được rồi, phẩm chất bình thường thì bình thường, bán ngươi vậy!"

Nhận lấy Thanh Mục phù, Từ Ngôn quyệt miệng lật qua xem một chút, sau đó kéo Bàng Hồng Nguyệt đi mất.

"Ngươi điên rồi, nơi này là phường thị!" Đến nơi vắng người, Bàng Hồng Nguyệt bèn thấp giọng nói.

“Mua bán ta tình ngươi nguyện, ta không có cướp.” Từ Ngôn cảm thấy rất oan uổng.

Vốn là hắn ra khối đá, đối phương ra Thanh Mục phù, không nhìn ra đó là linh thạch hay không thì là do vận khí đối phương không tốt mà thôi.

“Ngươi là một tên bại hoại!” Bàng Hồng Nguyệt cắn răng nói.

“Ta vốn không phải là người tốt nha.” Nhét Thanh Mục phù vào tay đối phương, Từ Ngôn khẽ nói: “Thái Bảo tà phái mà không bại hoại sao?”

Tức giận thì tức giận, Bàng Hồng Nguyệt vẫn cẩn thận từng li từng tí cất tấm Thanh Mục phù đi. Nhìn vậy, Từ Ngôn vừa muốn trêu chọc nương tử mình một phen thì chợt nghe có tiếng người la hét ầm ĩ.

“Một trăm linh thạch một cân? Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi. Trước kia hai trăm linh thạch còn mua được ba cân kia mà!”

"Trước kia là trước kia, có bao nhiêu người dám xuống dưới Thông Thiên hà? Ta bán là Thịnh Mặc sa, không phải Hà sa, một trăm linh thạch một cân, có mua hay không hả?”

“Được, được, được…Coi như lão phu không may, ngươi có bao nhiêu, ta lấy toàn bộ.”

“Chỉ có một cân này, muốn nhiều hơn cũng không có.”

“Một cân đủ dùng cái rắm á! Hôm nay phường thị làm sao vậy, đến Thịnh Mặc sa mà còn không có!”

Người mua Thịnh Mặc sa, là một lão giả râu bạc trắng hiện đang tức giận đến râu tóc đều dựng ngược lên. Thịnh Mặc sa trân quý không sao, có điều lão không nhịn được là đã đi khắp cả phường thị cũng không mua được hai cân Thịnh Mặc sa.

Dùng họa để luyện chế pháp khí phức tạp hơn dùng hỏa luyện chế phép khí rất nhiều. Thật ra để họa ra được một tác phẩm của bản thân đòi hỏi cần có thời điểm xuất hiện linh cảm nữa. Cho nên vị lão giả râu bạc trắng đã không tiếc công chạy đến Thiên lao để được yên tĩnh vẽ nên một bức Sơn Hà đồ. Bức vẽ mà lão thập phần coi trọng nay đã hoàn thành hơn phân nửa, chẳng qua đã dùng hết mực nước, cần có một lượng lớn Thịnh Mặc sa nữa mới được. Nếu không, một khi để qua một thời gian, tâm cảnh biến hóa, một bộ quyển họa dài sẽ xuất hiện hai loại phong cách bất đồng. Đến lúc đó bộ Sơn Hà đồ này tất sẽ rơi xuống hạ phẩm.

“Ai bán Thịnh Mặc sa? Bao nhiêu tiền lão phu cũng mua!”

Ném ra một trăm linh thạch chỉ để mua một cân Thịnh Mặc sa, lão giả râu tóc bạc trắng gào to, đến nửa phường thị đều có thể nghe thấy. Đáng tiếc, đêm nay Thịnh Mặc sa đã định trước là có tiền cũng không mua được.

Có tiền cũng không mua được, tình huống này đủ khiến lòng người nóng nảy. Hơn nữa đây còn là thứ rất cấp bách, lão giả râu trắng nổi cơn ngoan độc, nói lớn: “Ai cho ta ba mươi cân Thịnh Mặc sa, lão phu đưa tặng hắn một bộ Sơn Hà đồ!”

Ba mươi cân Thịnh Mặc sa có giá cả chừng hai, ba ngàn linh thạch. Nếu dùng giá này đổi lấy một kiện thượng phẩm pháp khí, là một khoản mua bán có lời tuyệt không lỗ vốn. Kỳ thật lão giả kia cũng không có cách nào khác. Lão đã lưu lại phường thị mấy ngày trời, đã lâu như vậy vẫn còn chưa tiếp tục vẽ được. Nếu không thu được Thịnh Mặc sa, Sơn Hà đồ sắp thành cũng hoàn toàn trở thành đồ bỏ, trở thành một kiện hạ phẩm pháp khí không đáng tiền.

Lão giả râu bạc trắng hứa hẹn khiến rất nhiều tu hành giả động tâm. Đáng tiếc Thịnh Mặc sa không dễ tìm được, phải đi sâu vào trong Thông Thiên hà mới ngẫu nhiên nhìn thấy.

Lão giả râu trắng cất cao giọng, Từ Ngôn cũng nghe thấy rõ ràng. Khi nhìn thấy bộ dáng lão giả kia, hắn lập tức mừng rỡ vô cùng.

Sơn Hà đồ a, đó là họa quyển pháp khí mà Từ Ngôn còn trong thiên lao đã hết sức coi trọng. Nếu có thể đổi lấy, coi như bản thân hắn chiếm được đại tiện nghi rồi.

Vị lão giả râu trắng không phải ai xa lạ, mà chính là vị họa thánh từng ở trong Thiên lao, Lưu Y Thủ.

Không nghĩ tới lại gặp được Lưu Y Thủ trong phường thị này, đối phương còn vì Thịnh Mặc sa quý hiếm mà lâm vào cảnh thế này. Từ Ngôn bèn nở nụ cười xấu xa, lấy ra hơn mười cân Thịnh Mặc sa thu được trong động đá vôi dưới lòng đất, đi thẳng hướng đến chỗ vị Họa thánh kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.