Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 302: Văn tự của Họa thánh



Dịch giả: Hoangtruc

“Lão nhân gia, ngài nói thật sao? Ba mươi cân Thịnh Mặc sa đổi lấy một bộ Sơn Hà đồ?" Từ Ngôn đi đến sau lưng đối phương hỏi một câu.

“Đúng vậy! Đưa ta Thịnh Mặc Sa, ta đưa cho ngươi Sơn Hà đồ!”

Lưu Y Thủ xoay người lại, nghiến răng nghiến lợi nói ra. Nếu như không nhanh chóng hoàn thành Sơn Hà đồ kia, vứt đi một kiện thượng phẩm pháp khí không có vấn đề gì, chỉ là sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh của lão mới là một thiên đại phiền toái.

Thủ đoạn của lão vốn là dùng Họa dưỡng tâm ngưng tụ ra linh khí, tối kị nhất là tâm cảnh bản thân chấn động. Điểm này một võ giả phá vỡ Lục mạch cũng không sánh bằng. Bởi vì một khi Lục mạch mở ra đầy đủ,tâm cảnh chấn động đối với tu hành giả phá mạch cũng sẽ không ảnh hưởng lớn tới tu vi sau này.

Thời gian này, trong lòng Lưu Y Thủ đã nóng như lửa đốt. Lúc này có người nói sẽ đưa lão ba mươi cân Thịnh Mặc Sa, lão không hề nghĩ ngợi một tiếng đáp ứng ngay. Không đợi nhìn ra bộ dáng đối phương thế nào, lão đã bị người ta túm ngay lấy ống tay áo, rồi xoay người bước đi ngay.

"Lão nhân gia đi theo ta, chúng ta đi ký văn tự, lúc đó khỏi phải nảy sinh tranh chấp. Chỉ cần văn tự ký xong, ba mươi cân Thịnh Mặc Sa sẽ đưa qua cho ngài. Sơn Hà đồ không cần gấp, ngài cứ từ từ vẽ cũng được.”

Nghe đối phương nói vậy, Lưu Y Thủ cũng cảm thấy có lý. Lão chỉ nhìn thấy đó một thiếu niên đeo một tấm bịt mắt cổ quái, đi cùng với một thiếu nữ mày ngài mắt ngọc.

Không lâu sau, Từ Ngôn kéo Lưu Y Thủ vào trong cửa hàng Bàng gia, vội vã tìm giấy bút, viết xong chứng từ, tự mình điểm chỉ vào trước. Sau đó lấy ra một túi Thịnh Mặc Sa thu được từ hang động đá vôi trong lòng đất, khoảng chừng hơn ba mươi cân, giao cho đối phương.

Một mực bận rộn, tốc độ Từ Ngôn cực nhanh, hơn nữa lại luôn cúi đầu. Lưu Y Thủ chỉ cảm thấy đối phương có chút quen mắt thì Thịnh Mặc Sa đã xuất hiện trước mặt. Lão đã lập tức quên mất đối phương, vội vàng mở ra xem xét.

Phẩm chất không tệ!

Nghiệm chứng quả nhiên là Thịnh Mặc sa, lão giả cười ha ha, không chút do dự điểm chỉ vào văn tự.

Bỏ đi Sơn Hà đồ không có vấn đề, một khi lão đã có kinh nghiệm vẽ trường quyển này, chỉ cần thu thập được đầy đủ Thịnh Mặc sa, sẽ vẽ được một bức Sơn Hà đồ khác dễ như trở bàn tay.

Đối với Họa thánh mà nói, vẽ tranh, chính là một loại thủ đoạn để tu luyện.

Cầm tờ văn tự lên, Từ Ngôn vừa thổi cho mực trên giấy khô đi, vừa không ngừng cười hăng hắc nói: “Họa Thánh tiền bối, vẽ xong Sơn Hà đồ thì đưa qua Bàng phủ cho ta là được. Ngài cứ từ từ vẽ, tốt nhất là vẽ thật đẹp vào, nhất định phải là thượng phẩm pháp khí mới được, nếu là hạ phẩm mà nói, ta sẽ không nhận a.”

"Yên tâm đi tiểu tử, chỉ cần có Thịnh Mặc sa, bộ Sơn Hà đồ này của lão phu tất sẽ là hàng thượng phẩm! Đưa đến Bàng phủ…”

Nói tới đây…

Lưu Y Thủ chợt sững người, rốt cuộc thiếu niên đối diện lão cũng đã ngẩng đầu lên. Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt.

"Tại sao là ngươi!"

Kinh ngạc qua đi, Lưu Y Thủ giận tím mặt: “Hay cho tên Từ Ngôn xảo trá nhà ngươi, còn dám lừa gạt lấy thượng phẩm pháp khí của lão phu! Để xem lão phu sẽ đánh cho nhà ngươi phải kêu cha gọi mẹ!”

"Lão tiên sinh bớt giận, chuyện mua bán ngài tình ta nguyện, sao có thể nói trở mặt liền trở mặt chứ." Bộ dạng Từ Ngôn đầy ủy khuất, đưa tờ văn tự ra, nói: “Nếu ngài đã không muốn, vậy cứ giữ lấy bộ Sơn Hà đồ kia là được. Thịnh Mặc Sa thì ta không cần, tặng lại cho ngài đó. Ta tuy là kẻ nghèo, nhưng cốt khí vẫn còn đó.”

Họa thánh vốn định nổi cơn tam bành, một câu nói xong lại không còn chút nóng nảy nào nữa.

Vừa rồi quả thật vì quá gấp gáp lão mới đành nói dùng thượng phẩm pháp khí đổi lấy Thịnh Mặc sa. Phải biết rằng giá trị thượng phẩm pháp khí như Sơn Hà đồ tuyệt đối phải đạt trăm cân Thịnh Mặc Sa. Nếu như không phải Từ Ngôn, đổi thành rồi người khác, hôm nay ký xong văn tự, lão không thể nào đổi ý được. Trừ phi lão không cần thể diện nữa.

Đường đường là Họa thánh Đại Phổ, tiếng tăm Lưu Y Thủ không phải tất cả mọi người trong Đại Phổ đều biết, thế nhưng là phần lớn đều nghe tới.

"... Được rồi, tiện nghi tiểu tử ngươi rồi." Lưu Y Thủ ai thán rồi một tiếng: “Đã biết rõ tiểu tử ngươi không phải là đèn đã cạn dầu, không nghĩ tới công phu chiếm tiện nghi so với lão phu mất còn cao tuyệt a. Tính ta không may, tính ta không may, được chưa?"

"Sao có thể không may chứ? Ngài nhìn xem, Thịnh Mặc sa của ta đây là gần tới bốn mươi cân." Từ Ngôn bày ra một bộ dáng bản thân đã bù đắp rất nhiều rồi.

Hơn ba mươi cân Thịnh Mặc Sa, kỳ thật cũng chỉ là một cái túi nhỏ mà thôi. Vật này tính ra rất nặng, không giống như gạo trắng thường ngày, cho nên Lưu Y Thủ nhìn qua rồi cũng không có tâm tư nhìn nhiều thêm nữa. Sơn Hà đồ kia mới là thứ khiến lão đau lòng.

“Ra khỏi Thiên lao lúc nào? Tiểu tử ngươi rõ ràng cũng Trúc Cơ cảnh, thật sự là trời xanh không có mắt a." Lưu Y Thủ phủi mắt Từ Ngôn, hỏi.

"Lão tiên sinh đi rồi thì ta cũng đi ra, hắc hắc, vận khí tốt, vừa mới phá vỡ Lục Mạch, cho nên đạt tới Trúc Cơ a." Từ Ngôn không khách khí cất tờ văn tự kia lại. Sơn Hà đồ a, tính ra đã nằm một nửa trong bàn tay rồi.

"Phẩm chất Thịnh Mặc sa không tệ lắm. Tìm thấy ở nơi nào? Rãnh rỗi lão phu cũng đi tìm.” Vì không muốn quá lỗ vốn, Lưu Y Thủ quyết định hỏi thăm ra tung tích Thịnh Mặc sa. Từ Ngôn có thể tìm thấy một lúc nhiều như vậy khiến lão phải kinh ngạc, dù sao chính bản thân lão có đi tới Thông Thiên hà tìm kiếm thì cùng lắm cũng chỉ tìm được một cân mà thôi.

“Ngẫu nhiên phát hiện ra ở một nơi trong Lưu Lan cốc đấy. Nơi sâu trong Lưu Lan cốc có một hàn đầm, trong hàn đầm có một quái ngư. Cứ đi theo mạch nước dưới đáy đầm, đi vào con sông dưới lòng đất thêm vài ngày nữa là đến được một hang động đá vôi..."

Dù sao thứ tốt trong động đá vôi đều bị Từ Ngôn lấy đi rồi, nên hắn không ngại nói chính xác địa điểm ra.

Không đợi Từ Ngôn nói xong, cánh tay của Lưu Y Thủ phủi phủi tựa như đuổi ruồi, nói: “Thứ trong Lưu Lan cốc mà ngươi cũng cầm đi ra được? Dù ta không có việc gì, ăn no rửng mỡ cũng không đi đến cái chỗ đấy!”

Hiển nhiên vị Họa thánh này đã nghe nói hoặc tự mình đã đến Lưu Lan cốc, chẳng qua không nếm được thứ tốt gì. Cho nên nhắc tới Lưu Lan cốc, Lưu Y Thủ đau đầu không thôi. Coi như biết rõ trong Lưu Lan cốc có Thịnh Mặc sa, lão cũng sẽ không đi tìm.

"Lão tiên sinh cũng từng tới Lưu Lan cốc?" Từ Ngôn tò mò hỏi.

"Đi qua, bị đánh trở về!” Lưu Y Thủ không cảm thấy mất mặt đáp. Mấy năm trước lão thật sự có đi qua Lưu Lan cốc, rồi lại bị cốc chủ đánh cho phải bỏ chạy khỏi đó.

Đã nhận được Thịnh Mặc sa, Lưu Y Thủ không ở lâu mà vội vã rời khỏi cửa hàng Bàng gia. Trước khi đi vẫn còn trừng mắt liếc nhìn Từ Ngôn, cảm giác lần này lão nhận phải thua thiệt lớn. Cũng may da mặt Từ Ngôn đủ dày, tiễn người ta đi ra, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm nên chậm rãi vẽ thôi. Ý bóng gió chính là đang nhắc nhở Lưu Y Thủ, bộ Sơn Hà đồ đó là của hắn rồi, chỉ thiếu nước nói bộ Sơn Hà đồ họ Từ mà thôi.

Họa thánh đi rồi, Từ Ngôn cảm giác lần này mình trúng mánh lớn. Tuy hắn không rõ bộ Sơn Hà đồ kia có tác dụng gì, chẳng qua một cuốn họa quyển lớn như vậy, dài tới hơn mười trượng, có lẽ uy lực không thể nhỏ được.

Dựa theo uy lực tự phong cho, mãi đến khi Từ Ngôn đạt được bộ Sơn Hà đồ này. Lúc đó hắn sẽ vỡ lẽ ra, bức họa kia căn bản không phải thứ dùng để nện người.

"Lão tiên sinh kia chính là Họa thánh?" Bàng Hồng Nguyệt vẫn luôn không nói chuyện, đợi đến lúc Lưu Y Thủ đi rồi mới kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngươi quen được Họa thánh? Nghe nói Họa thánh hành tung bất định, có rất ít người tìm được ông ta?”

Quả thật Bàng Hồng Nguyệt rất hiếu kỳ. Bởi vì Từ Ngôn vẫn luôn ở rể bên trong Bàng gia, cửa lớn không qua, cửa sau cũng không bén mảng tới đấy. Không nghĩ người ta lại quen được với Họa thánh.

“Bạn tù!”

Từ Ngôn tức giận đáp: “Lão chê ta nghiến răng ồn ào, hôm sau bèn bỏ đi mất. Nếu không thì lúc ta bị độc phát trong Thiên lao hẳn sẽ không phải chật vật như vậy rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.