Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 305: Tai vách mạch rừng



Dịch giả: Hoangtruc

Quả thật thế thái nhân gian thường hay nhắc đến câu nói tai vách mạch rừng, đáng tiếc lại không có bao nhiều người thời thời khắc khắc đều đề phòng cả. Hơn nữa những người này nói về Thiên Môn hầu, cũng không cho rằng vị Thiên Môn hầu kia chỉ cách bọn họ một bức tường mà thôi. Bọn họ càng không thể tin rằng một võ giả Tiên Thiên như Thiên Môn hầu sẽ xuất hiện tại quán rượu trong phường thị này.

“Thiếu Diêm huynh, lần này Hứa gia các ngươi có không ít cao thủ đạt được Trúc Cơ cảnh a.”

“Mười người nuốt Trúc Cơ đan vào, bảy người trong đó thuận lợi đột phá, còn ba người kia có chút ngoài ý. Chỉ sợ phải đợi nửa năm một năm sau mới có thể đột phá lại lần nữa.”

“Xem ra trong chính phái, Trúc Cơ đan cũng càng ngày càng nhiều. Sau này giới tu hành càng ngày càng náo nhiệt rồi, ha ha.”

“Bất đắc dĩ a, nếu quả thật có thể phá vỡ Lục Mạch, ai nguyện ý dùng Trúc Cơ đan tiến giai đâu chứ! Tiêu huynh đã tới Tứ mạch, ăn vào Trúc Cơ đan mới thật có chút đáng tiếc a.”

“Vận số đã vậy, không thể tránh khỏi a, thôi không nói nữa. Đến, đến…uống rượu đi!”

“Tại hạ kính huynh một ly trước, lần này may mắn gặp được Tiêu huynh, nếu không đại kế hai nhà chúng ta…”

Mới đến đó, Từ Ngôn đã không nghe rõ bên cạnh nói gì rồi. Bởi vì âm thanh của đối phương đã giảm nhỏ xuống, hơn nữa bên đó còn có một giọng nói mà Từ Ngôn nghe rất quen tai.

Tiêu huynh...

Nhớ lại giọng nói mà người kia gọi là Tiêu huynh, lại nuốt vào Trúc Cơ đan khi đã Tứ mạch, Từ Ngôn nhanh chóng nghĩ tới một người.

Thiếu môn chủ Chỉ Phiến môn, Tiêu Mộng!

Xác nhận được Tiêu Mộng ở bên kia vách tường, ánh mắt Từ Ngôn chuyển sang lạnh lẽo.

Giọng nói của kẻ được Tiêu Mộng gọi là Thiếu Diêm huynh nghe rất lạ lẫm, chẳng qua bốn chữ “Hứa gia các người” mà Tiêu Mộng nói có lẽ là người của Hứa gia, tên là Hứa Thiếu Diêm.

Từ Ngôn không có hứng thú muốn biết Hứa Thiếu Diêm là kẻ nào, chắc hẳn chỉ là một tên Tiên Thiên Tam mạch đã ăn Trúc Cơ đan vào. Chẳng qua hắn cảm thấy rất hứng thú với đại kế giữa Chỉ Phiến môn và Hứa gia. Lúc này không nghe được, Từ Ngôn quyết định ra ngoài cửa nghe lén.

Vừa vặn tờ Ẩn Thân phù lại trong tay Bàng Hồng Nguyệt. Từ Ngôn cảm thấy tờ Ẩn Thân phù của Hứa gia này sử dụng với đám người Hứa gia quả thật rất thích hợp.

Những đường vân sáng trên tấm phù đã mờ nhạt không chịu nổi, mà chữ “Ẩn” cũng đã cực nhạt. Nhìn qua có lẽ chỉ sử dụng được thêm một lần nữa, rồi Ẩn Thân phù này sẽ hoàn toàn hỏng mất mà thôi.

Một lần nữa cũng được, chỉ cần có thể giúp hắn đi trên lưỡi đao như vậy là ổn.

Dán phù lục lên người.

Từ Ngôn thầm nhẩm niệm phù chú mà Bàng Hồng Nguyệt dạy hắn. Rất nhanh, bóng dáng hắn trở nên mờ ảo, rồi hoàn toàn mất tăm giữa không trung.

Cửa phòng bị chậm rãi đẩy ra, Từ Ngôn vô hình nhón chân nhẹ tay chậm rãi bước đến sát cánh cửa phòng bên kia, nhìn sát vào khe cửa. Quả nhiên lúc này đã nghe thấy rõ hơn nhiều.

“Tính toán Lê gia, Bàng gia có nhúng tay vào hay không đây?” Tiếng Tiêu Mộng truyền tới: “Có cần Chỉ Phiến môn ta động thủ hay không? Trước tiên cuốn lấy Bàng Vạn Lý?”

“Hai nhà Bàng Lê quan hệ mật thiết với nhau, đối phó Lê gia, e là Bàng gia sẽ không không yên không để ý đến. Lần này phiền toái Tiêu huynh rồi, chẳng qua Bàng lão thái quân không dễ trêu, nhất định đừng để người ta tra ra được điểm yếu gì.”

“Yên tâm, người của ta sẽ không để lại vết tích gì đâu. Dù sao cũng là Đông gia của tứ đại gia tộc, đại sự như vậy sao tà phái ta có thể đứng nhìn cơ chứ? Còn về phần động thủ, phải chờ Hứa gia gia chủ xác nhận với Chỉ Phiến môn chúng ta xong vẫn chưa muộn.”

“Tiêu huynh quả nhiên là người cẩn thận. Cũng tốt, ta sẽ trở về bẩm báo gia chủ, thời cơ động thủ sẽ xác định sau. Chẳng qua, chuyện về vị Thiên Môn hầu kia, cũng phải làm phiền Tiêu huynh rồi.”

“Việc này Thiếu Diêm huynh cứ yên tâm. Tà phái chúng ta làm việc, vẫn chú ý hành động bí mật là cốt yếu. Kính Chi thế nhưng mà là lão bằng hữu với ta, hắn chịu kết quả như vậy thật khiến người ta phải siết tay tiếc hận a.”

Nghe đến đó, Từ Ngôn khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh. Nếu như vị Tiêu Mộng kia muốn đối phó với Thiên Môn hầu hắn, thì bản thân ngoài ứng phó với một đống phiền toái từ chính phái, còn phải phòng bị cảnh giác Chỉ Phiến môn đánh lén nữa.

Tiêu Mộng nuốt Trúc Cơ đan khi có tu vi Tứ mạch khiến Từ Ngôn có chút ngoài ý muốn. Xem ra vị thiếu môn chủ Chỉ Phiến môn kia phát hiện thiên phú của mình không cách nào phá vỡ được Lục mạch, cho nên đã sớm phục dụng Trúc Cơ đan. Kỳ thật loại người rành rẽ đạo lý lấy được bỏ được thế này mới là khó chơi nhất, đã định trước Tiêu Mộng này là một đối thủ còn khó chơi hơn cả Trác Thiếu Vũ nữa.

Phòng đàm luận đã chuyển thành nơi không ngừng lấy lòng nhau, chén rượu cạn ly không ngừng không dứt. Không lâu sau, vị Hứa Thiếu Diêm kia đứng dậy cáo từ, đi ra khỏi lối ra phường thị.

Đợi đến khi Hứa Thiếu Diêm đi rồi, Từ Ngôn không chút nhúc nhích, vẫn đứng ngay cửa ra vào như trước. Quả nhiên không lâu sau, trong phòng lại truyền tới tiếng nói chuyện.

“Thiếu môn chủ, tên Hứa Thiếu Diêm kia có đáng tin không? Hắn không đưa ra được tín vật, liệu có phải là quỷ kế của chính phái hay không đây?

“Mặc kệ, chỉ là một tên lâu la, có lẽ không giả bộ được. Năm ngoái ta từng thấy hắn một lần, lúc ấy hắn đi theo bên cạnh Hứa Kính Chi. Thật sự là người Hứa gia.”

“Môn chủ có lẽ sẽ đến nhanh thôi. Chúng ta chờ ở phường thị, hay là đi đến kinh thành gặp vị Thiên Môn hầu kia trước?”

“Đương nhiên là vào thành, cha ta đến phường thị tất sẽ ở lại khách sạn Thịnh Long, đến lúc đó Hứa gia sẽ phái đệ tử cầm tín vật đến, hoặc đích thân gia chủ Hứa gia đến. Tính toán hai nhà Bàng Lê không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm. Bổn thiếu chủ bây giờ lại càng thêm có hứng thú với Từ Ngôn kia. Nếu phế đi Hứa Kính Chi thật thì hắn quả rất ngoan độc a. Mà quan trọng chính là, phế đi tiểu công tử Hứa gia, hắn lại có thể bình yên vô sự, chuyện này mới thật sự thú vị a.”

“Thiếu môn chủ, chúng ta cần phải xử lý hắn sao?”

"Không không không, Từ Ngôn sẽ không dễ dàng bị giết mất như vậy. Ta đã giao thủ với hắn, tiểu tử kia không đơn giản đâu. Mười tám Thái Bảo chỉ có một mình hắn sống sót, ngươi cho là các Thái Bảo khác chết thế nào đây?”

"Chẳng lẽ..."

“Nhớ kỹ, Từ Ngôn này không đơn giản. Chúng ta tùy thời hành động là được rồi. Ngày mai chúng ta cứ vào kinh thành trước, có thể ra tay được thì làm cho chính phái Đại Phổ loạn thêm chút cũng được, không ra tay được thì bí mật đứng gần xem trò vui. Nhìn xem đám chính phái chó cắn chó, ai thắng ai bại đối với tà phái chúng ta đều là có lợi cả.”

Cuộc nói chuyện trong phòng vẫn tiếp tục kéo dài, tiếng bước chân từ dưới lầu truyền lên, tiểu nhị đã bưng thức ăn đến, Từ Ngôn không thể nghe lén thêm nữa đành quay về gian nhã các của mình. Sau khi hắn kéo Ẩn Thân phù xuống, minh văn trên tấm phù hoàn toàn biến mất không còn gì nữa.

Ẩn Thân phù đã thành tờ giấy lộn vô dụng, không còn sử dụng được nữa.

Một tấm Ẩn Thân phù đổi lấy nhiều tin tức hữu dụng như vậy, Từ Ngôn cảm thấy tấm phù này rất đáng giá.

"Khách quan, đồ ăn của ngài đã đến."

Tiểu nhị ngoài cửa hét to lên rồi đẩy cửa bước vào. Tổng cộng có tám món ăn, cộng với một bầu linh tửu bày ra chật hết phân nửa cái bàn.

“Khách quan, cứ ăn thong thả, thong thả a.”

Tiểu nhị nói ăn thong thả, nhưng chân vẫn không bước đi mà tươi cười chân thành chờ khách nhân thanh toán tiền, không đợi ăn xong mới tính tiền như bình thường.

Từ Ngôn thuận tay ném một khối đá chứa cua nhỏ trong tay ra, sau đó hỏi: “Mấy thứ này hết bao nhiêu?”

“Mỗi món hai khối linh thạch, lại thêm một bình linh tửu phổ thông, ngài đưa thiếu mười sáu linh thạch nữa.”

Tiểu nhị khách điếm mỉm cười nói xong, thiếu chút nữa Từ Ngôn đã bị tức chết. Vì muốn tiết kiệm mà hắn chỉ gọi một bình linh tửu bình thường một khối linh thạch, không nghĩ đồ ăn không những tính tiền, mà còn đắt hơn cả rượu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.