Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 316: Lớn chậm một chút



Dịch giả: Hoangtruc

Cảm nhận được tu luyện khó khăn, Từ Ngôn không khỏi cảm khái.

Nhất định tông môn tu hành có được nguồn linh khí khổng lồ cung cấp cho các để tử tu luyện, có lẽ còn có rất nhiều linh thạch được sử dụng.Vừa nghĩ tới linh thạch, Từ Ngôn lại thở dài thêm một tiếng.

Trong túi trữ vật của hắn không thiếu linh thạch, đáng tiếc, đều là giả cả.

Thân phận con tin khiến Từ Ngôn khó có thể tiến vào tông môn chính phái Đại Phổ tu hành. Vì vậy, Từ Ngôn càng thêm phẫn hận với Quỷ Vương môn và hoàng thất Tề quốc.

“Sớm muộn gì các ngươi cũng bị diệt môn diệt tộc!”

Lúc Từ Ngôn đang ở Mai Hương lâu nguyền rủa kẻ thù, Quỷ Vương môn vẫn không việc gì, thế nhưng Hoàng thất Tề quốc quả thật đã bị diệt môn diệt tộc rồi, cả tòa Hoàng thành trống rỗng như quỷ vực.

Hoàng thành Tề quốc khác với Đại Phổ ở chỗ được xây dựng độc lập sâu bên trong Tề quốc. Trong Hoàng thành không có dân chúng ở, chỉ có hoàng thân quốc thích mà thôi. Do đó, sau khi Man tộc tập kích bất ngờ, đồ diệt hết cả Hoàng thất Tề quốc, Hoàng thành lập tức bị Phi Long quân phong tỏa. Nhất thời tin tức Hoàng tộc Tề quốc bị tàn sát đã được giấu kín, có điều trong các đại thành của Tề quốc lần lượt bắt đầu xuất hiện một vài bóng dáng lạ lẫm.

Những người này đều có tu vi Trúc Cơ cảnh, như đột nhiên xuất hiện tiến vào khắp các ngóc ngách Tề quốc, không ngừng tìm kiếm tung tích Man tộc. Mặc cho đám cao thủ tông môn tu hành tìm kiếm, thiết kỵ Man tộc lại như bốc hơi trong hư không, không tìm thấy chút tông tích.

Tin tức Hoàng thất Tề quốc bị diệt tộc nhất thời không ai hay biết. Thế nhưng tông môn tà phái ẩn dấu sau lưng Hoàng thất dĩ nhiên đã nổi giận. Hôm nay Đại Tề đã ngập tràn một bầu không khí nóng nảy, căng đầy áp lực của một loại mưa gió sắp kéo đến.

Là phẫn nộ đến từ giới tu hành, dân chúng bình dân Tề quốc không nhận biết được, mà Từ Ngôn đang ở Đại Phổ xa kia lại càng không biết chút gì.

Mắng to Quỷ Vương môn một hồi, Từ Ngôn mới cảm thấy thoải mái không ít. Hắn bèn ra ngoài sân tập luyện Ích Vân thức mà lão đạo sĩ truyền thụ cho một phen, cũng không xuất hiện dị tượng linh khí tuôn ra hay gì cả.

Ích Vân thức là công pháp, không phải là tâm pháp, không thể hấp thụ Linh khí được. Từ Ngôn không phát hiện được bộ công pháp kỳ diệu mà Sở Bạch nhắc đến này có chỗ nào đặc biệt cả.

"Ích Vân thức có thể diễn hóa ra tam thức Phi thạch, chẳng lẽ lại còn có thể diễn hóa ra kiếm quyết kiếm pháp gì nữa?"

Từ Ngôn gãi đầu lẩm bẩm. Hắn đã luyện bộ công pháp này từ nhỏ, thuộc lòng như cháo, nhưng căn bản đến giờ vẫn không nhìn ra có gì đặc biệt.

Đến lúc kinh nghiệm tu luyện nhiều hơn, có thể sẽ phát hiện điều khác thường không chừng. Từ Ngôn vừa nghĩ đến đây, chợt nhớ tới loại tà pháp dùng để hấp thụ chân khí người khác của Trác Thiên Ưng.

Biến người ta trở thành linh thạch để hấp thụ, nhìn qua vô cùng tàn nhẫn, nhưng đó căn bản là một cách hái trái không phải mất công trồng cây. Bởi vì linh thạch quá đắt, mạng người lại không đáng giá. Xem ra trong mắt tông môn tà phái tu hành, nhất định có lưu truyền loại công pháp hấp thu linh khí của người khác thế này. Nếu không, Trác Thiên Ưng cũng sẽ không nuôi nhốt một đám nghĩa tử Tiên Thiên làm huyết thực như thế.

Từ Ngôn lại không cảm thấy chuyện hấp thụ linh khí từ linh thạch, hay là linh khí từ người sống sai khác bao nhiêu cả. Chẳng qua lúc này hắn mong muốn nhất, là nhìn thấy lão bất tử Trác Thiên Ưng kia bị hút khô người đi.

Quỷ Vương môn tại Đại Tề xa xôi, sau lưng còn có tông môn tà phái chống đỡ, giết Trác Thiên Ưng không chừng còn đưa tới cường nhân tà phái đáng sợ hơn. Cho nên phần thù hận này vẫn nên giữ kỹ sau này báo sau. Dù sao Trác Thiên Ưng kia có lẽ còn sống rất dai, Từ Ngôn không ngại để nghĩa phụ của hắn sống lâu hơn vài năm nữa cả.

Ăn một bữa no nê trong Mai Hương lâu, tâm tình của Từ Ngôn mới trở nên tốt đẹp hơn phần nào. Hắn quyết định hôm nay không trở về Bàng gia nữa, tránh phải đụng độ biểu tỷ của Hồng Nguyệt, khiến bản thân không nhịn được mà ra tay.

Từ Ngôn quyết định như vậy, Tiểu Hắc không ngừng đồng ý. Nó cũng thấy rằng thức ăn Bàng gia không ngon bằng Mai Hương lâu, cho nên ăn xong nó còn chạy quanh người Từ Ngôn khò khè kêu lên không ngừng.

“Tiểu Hắc a, về sau chúng ta đi đâu đây? Đến tông môn chính phái, hay tông môn tà phái đây?”

Ôm lấy con heo Tiểu Hắc, mặt mày Từ Ngôn ủ rũ hỏi.

Khò khè…khò khè…!

"Ngươi nói quay về Thừa Vân quan? Thừa Vân quan bay lên trời rồi, chúng ta không trở về được. Tìm gặp sư huynh có lẽ được đấy, rồi nhờ sư huynh dẫn ta tiến vào Kim Tiền tông vậy. Ít nhất còn gặp được Hồng Nguyệt, chứ một mình nàng đi vào Kim Tiền tông, lỡ như bị đám người Hứa gia khi dễ làm sao.”

Chính tà phân chia, căn bản trong mắt Từ Ngôn không có gì khác nhau. Tất cả mọi người đều là vì lợi cả. Đối mặt với lợi ích to lớn, chính phái có thể biến thành tà phái, tà phái cũng có thể biến thành chính phái. Cho nên trong lòng Từ Ngôn, trên đời này chính tà căn bản không có gì khác biệt.

Chẳng qua nếu hắn phải lựa chọn, thì hắn vẫn muốn đi Kim Tiền tông. Không vì gì cả, chỉ đơn giản vì Bàng Hồng Nguyệt mà thôi.

“Ngày mai sẽ đi tìm sư huynh, có lẽ huynh ấy đã về kinh thành trước ta rồi mới đúng.”

Nhớ tới Sở Bạch, Từ Ngôn cảm thấy đã có chút ít lực lượng. Thân phận con tin này của hắn, chỉ có sư huynh mới có thể thu xếp giúp đỡ được.

Có chỗ dựa dẫu sao vẫn hơn không có gì, cho nên Từ Ngôn đã không còn lo lắng nữa mà đùa nháo một trận với Tiểu Hắc. Chẳng qua tuy láo nháo, nhưng hàng mày của Từ Ngôn vẫn cứ cau lại.

“Tiểu Hắc, mắt của ngươi vẫn còn chưa khỏi sao?”

Vạch mắt heo to ra, Từ Ngôn phát hiện mắt heo đầy những chấm đỏ nhỏ. Chẳng những không mất đi mà ngày càng nhiều hơn. Nếu những điểm đỏ này dày đặc dính liền nhau, có thể tạo thành nhiều vòng màu đỏ.

Từ Ngôn nhìn chằm chẳm vào mắt heo một hồi, thiếu chút nữa đã ném heo bay thẳng đi. Hắn cẩn thận nhìn kỹ, cảm giác nếu những điểm đỏ trong mắt heo nối liền lại với nhau mà nói, ít nhất có thể xuất hiện ba vòng trong liên tục với nhau. Ba vòng huyết luân trong mắt, chẳng phải là Đại yêu hay sao?

Đại yêu có thể so được với cường giả Nguyên Anh, ngoại trừ con nhện khổng lồ bên trong Lão Phần sơn kia, Từ Ngôn vẫn chưa thấy qua con thứ hai. Thế nhưng một khi hung thú xuất hiện ra Đại yêu chân chính, chỉ sợ cả một quốc gia đều phải rung chuyển.

"Không thể nào "

Vẻ mặt Từ Ngôn biến ảo không ngừng, hỏi thầm: “Tiểu Hắc, ngươi nói thật, ngươi có phải là Yêu thú hay không?"

Khò khè…!

"Không phải? Không phải Yêu thú sao ngươi có thể ăn tươi chồn chuột, còn có thể dọa chạy Xà yêu?"

Khò khè…!

“Cái gì? Ngươi nói mẹ ngươi có thể là Yêu thú, vậy còn cha ngươi? Cha ngươi có phải là Yêu thú hay không?”

Khò khò..

“Này, mở mắt ra, ai cho ngươi ngủ chứ! Uổng công ta xem ngươi là huynh đệ, còn nuôi ăn nhiều năm như vậy. Mau nói rõ ra xem nào!”

Cùng heo nói chuyện mà không cần đều thú ngữ, hẳn phải cần đến, đó là một loại tâm ngốc khờ như heo. Cho nên Từ Ngôn mới miễn cưỡng trao đổi được với Tiểu Hắc. Nhưng dù sao heo vẫn là heo, cho nên không được hai câu đã ngủ khò, có cho nó một đao chưa chắc nó tỉnh lại được.

Từ Ngôn sớm biết Tiểu Hắc bất thường. Nhưng hắn vẫn luôn cho rằng Tiểu Hắc có lẽ là một loại như Yêu vật linh cầm, có lẽ trưởng thành đạt tới trình độ Yêu linh là cùng. Hắn chưa từng nghĩ tới, con heo đen nhỏ mình nuôi sẽ trở thành một đầu Đại yêu khiến cho cả nhân thế phải khiếp sợ.

Đại yêu, với cường quốc như Tề, Phổ mà nói thì đó là một trận hạo kiếp. Từ Ngôn cảm giác mình phải là một con heo thật sự mới dám ôm một Đại yêu lắc lư giữa đường phố.

Có điều nhìn bộ dạng Tiểu Hắc thế kia, hắn không đành lòng vứt bỏ huynh đệ mình. Đó là thân nhân của hắn, cho dù có là heo, hay là một Đại yêu thì hắn cũng sẽ không hối hận.

“Lớn chậm một chút, tốt nhất là lớn chậm một chút.”

Không còn cách nào khác ngoài nói mấy câu này. Hắn còn cảm thấy mình lấy thêm hai mảnh Nham Giáp tinh ở cửa hàng Bàng phủ nơi phường thị thật sáng suốt.

Hắn lấy tổng cộng ba mảnh Nham Giáp tinh, một miếng làm thành bịt mắt cho mình. Còn tưởng hai miếng kia không làm gì tới, nhưng khi nhìn thấy chấm đỏ ngày càng nhiều trong mắt Tiểu Hắc, Từ Ngôn cho rằng tốt nhất nên làm cho nó một cái bịt mắt mới thỏa đáng. Ít nhất cũng không dọa sợ người khác. Dù sao nếu có ba vòng huyết luân, khẳng định xung quanh ba trăm dặm quanh heo Tiểu Hắc sẽ không có lấy một bóng người.

Nói là làm, Từ Ngôn là một kẻ gấp rút.

Mất gần nửa đêm, Từ Ngôn làm xong hai miếng bịt mắt, tự mình đeo thử cũng cảm thấy không tệ. Xong xuôi đâu đó, hắn mới cột chặt lên đầu Tiểu Hắc.

Heo không tỉnh lại, còn Từ Ngôn cũng lăn ra ngủ thật say. Đêm nay, hắn mơ thấy mình cưỡi trên một con heo đen cực to lớn cao hơn cả tường thành mạnh mẽ xông thẳng về phía trước, tông vỡ sơn trang Quỷ Vương môn, rồi xông thẳng đến Hoàng cung Tề quốc, biến mọi thứ vỡ nát thành bùn nhão cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.