Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 329: Tâm sự của Hồng Nguyệt



Dịch giả: Từ Ngôn

ừ khi trở lại Bàng gia, hầu như ngày nào Bàng Hồng Nguyệt cũng bị gọi tới chỗ lão tổ tông, không phải để truyền thụ công pháp, kiếm quyết gì mà là để học kinh nghiệm.

Đợi đến khi nàng vào tông môn rồi tự nhiên sẽ được học công pháp, kiếm quyết của người tu hành. Bàng Phi Yến có tu vi Hư Đan, từ lâu đã quá một trăm tuổi, kinh nghiệm, lịch duyệt của bà mới thực sự là bảo vật ngàn vàng khó cầu. Vậy nên nhiệm vụ mấy ngày này của Bàng Hồng Nguyệt, chính là nghe lão tổ tông nói không ngừng nghỉ.

Sự kiên nhẫn của phụ nữ mạnh hơn của nam nhân nhiều. Phải biết rằng kinh nghiệm về giới tu hành tuy có nhiều điểm rất mới lạ nhưng đôi khi lại vô cùng tẻ nhạt, nếu đổi là Bàng Thiếu Thành, e rằng vị nhị thiếu gia kia đã sớm chạy trốn. Bàng Hồng Nguyệt thì ngược lại, nàng vẫn luôn ngoan ngoan ở bên cạnh Bàng Phi Yến.

Phàm là người của Bàng gia đạt tới Trúc Cơ, đều được đưa đến Kim Tiền tông. Điểm này thì Bàng Hồng Nguyệt không thể tránh được. Thân phận đệ tử Kim Tiền tông của nàng được định ra một cách rõ ràng rồi. Đây cũng chính là quy định từ xưa của Bàng gia.

“Lão tổ tông, Từ Ngôn hắn có thể tới Kim Tiền tông không ạ?” Nghe lão thái thái lải nhải một tràng dài, Bàng Hồng Nguyệt cuối cùng nhịn không được, cất tiếng hỏi vấn đề nàng giấu trong lòng đã lâu.

Nhắc tới Từ Ngôn, Bàng Phi Yến còn chưa nói lời nào, Bàng Doanh Hoa đã nổi xung như mèo xù lông, nói lớn: “Hắn không phải người Bàng gia ta, sao có thể vào tông môn được! Hồng Nguyệt, lần bái nhập tông môn này là cơ hội của muội. Với thân phận Tông Sư lục mạch của muội, gia nhập tông môn tất sẽ là thiên chi kiều nữ, không cần phải dính dáng gì đến loại tạp chủng tà phái kia nữa. Tông môn có rất nhiều thiên tài anh tuấn, Từ Ngôn có tính gì chứ.”

Bàng Doanh Hoa vừa tức vừa hận Từ Ngôn, sao cô ả có thể nói lời tốt đẹp cho hắn được. Thậm chí còn hận đến độ muốn lão tổ tông lập tức đuổi gã "tạp chủng tà phái" kia đi mới hả dạ.

"Biểu tỷ, tỷ hiểu lầm Từ Ngôn rồi, kỳ thật hắn…"

“Hắn chính là một thằng khốn! Nếu không vì thân phận con tin, ta không thể không giết hắn.” Bàng Doanh Hoa phẫn hận nói lớn một câu xong lại tiếp: “Muội không thấy bộ dạng lúc hắn cầm kiếm sao? Dám động thủ với ta ngay trong Bàng gia, loại người cuồng vọng này sớm muộn cũng rơi vào kết cục chết thảm. Hồng Nguyệt, biểu tỷ không thể không nhắc nhở muội, nguyên âm của xử nữ chẳng những quý giá mà còn có thể giúp chúng ta trùng kích Hư Đan. Muội chớ để hắn làm mờ tâm trí rồi làm ra chuyện điên rồ.”

Bàng Doanh Hoa vừa nói vậy, mặt mày Bàng Hồng Nguyệt lập tức đỏ ửng lên, miệng cũng không nói gì thêm nữa.

“Con đường của mỗi người là không giống nhau.” Bàng Phi Yến nhìn hai cô cháu gái xong cười hiền hòa, nói: “Hợp tan, tan hợp, vốn là chuyện thường của nhân gian. Với người tu hành mà nói, càng như chuyện thường ngày, nếu có duyên, tự nhiên còn có thể gặp lại, nếu đã vô duyên, hà tất phải cưỡng cầu.”

Bàng Phi Yến chưa nói tới việc Từ Ngôn có thể tiến vào Kim Tiền tông hay không. Bởi bà là lão tổ tông Bàng gia chứ không phải trưởng bối của Từ Ngôn, hơn nữa thân phận của hắn càng là một việc khó nghĩ. Vậy nên dù là Bàng Phi Yến cũng không cách nào tự tiện quyết định thay vị cháu rể đến từ Đại Tề này được.

Bàng gia chỉ quản lý Từ Ngôn trong phạm vi gia tộc mà thôi, không thể vượt quyền vua, tự tiện quyết định đưa Từ Ngôn tới nơi khác.

Bàng Hồng Nguyệt thực sự rất muốn Từ Ngôn có thể cùng nàng bái nhập chung tông môn. Nghe lão tổ tông nói thế, nàng lại hiểu rõ năng lực của bản thân nên chỉ đành yên lặng cúi đầu, bộ dáng có phần u buồn.

Ở chung mấy tháng, lại cùng nhau trải qua sinh tử ở Lưu Lan cốc, Bàng Hồng Nguyệt có chút không dứt nổi cái tên bại hoại rất thích làm chuyện xấu kia. Trái tim của nàng lúc này dường như bị nỗi buồn ly biệt phủ đầy. Đợi đến khi lão tổ tông nói hôm nay nói tới đây thôi, nàng liền vội vàng rảo bước quay về tú lầu.

Từ Ngôn đi một ngày không về, Bàng Hồng Nguyệt ngoài lo lắng còn có chút oán trách vị biểu tỷ ngang ngược của nàng. Nếu không phải Bàng Doanh Hoa vô lý trước, Từ Ngôn cũng sẽ không bị chọc tức mà bỏ đi.

Vừa về tới tú lầu, sự lo lắng của Bàng Hồng Nguyệt lập tức bị tiếng cười xấu xa từ chính tú lầu của mình truyền tới phá không còn một mảnh.

Tú lầu đã trở thành tiệm cơm của một đám đạo chích. Từ Ngôn ngồi bên trong, bên trái là gã đầu bếp mập ú, bên phải là một tên gầy mặt lấm la lấm lét. Bàng Hồng Nguyệt biết đầu bếp Mập Cửu, tên gầy kia nàng cũng đã từng gặp, là đầu lĩnh hộ viện của Mai Hương lâu. Tên này ngày nào cũng ở trước của Mai Hương lâu giễu võ dương oai, người Bàng gia có thể có người không biết Mai Tam Nương chứ chẳng ai là không biết tên Vương Bát Chỉ này.

“Thấy không, chính là loại sâu nhỏ này, nếu nuốt một phát hết sạch còn đỡ, một khi cắn nó một miếng, ái dà dà...Hương vị đó quả thực cả đời khó quên nha.” Vương Bát Chỉ đang cầm một con sâu thân đầy lông, trông thôi cũng đã buồn nôn, miệng thao thao bất tuyệt: “Ban đầu là cảm thấy vị lợ lợ, sau đó mắc ói, cuối cùng là mùi thốc xộc lên, nhai nó một miếng thôi cũng đủ ói mất ba ngày!”

“Thật hay chơi, ngươi từng ăn rồi sao?” Từ Ngôn lộ vẻ hiếu kỳ, vừa uống rượu, ăn đồ ăn, vừa tò mò hỏi: “Nếu như bỏ một con này vào trong chén trà, ngươi nói người uống nó có thể đánh rớt chén không?”

“Đừng nói rớt chén, chết người cũng được a!” Mập Cửu ở một bên cười hì hì khẳng định một câu xong lại bồi thêm: “Năm đó hai chúng ta còn nhỏ nhà nghèo, hắn lại tham ăn, định nướng ít côn trùng ăn cho đỡ thèm. Những loại côn trùng khác không sao, nướng chín rồi ăn cũng không vấn đề gì lắm, chỉ có loại này quá khó nuốt, dù nướng chín rồi cũng ăn không trôi.”

“Vậy thì đúng loại này rồi. Hai ngươi ngày mai đi bắt côn trùng cho ta, càng nhiều càng tốt! Đến lúc đó còn phải phiền Vương Bát ca giả trang thành người bán trà bánh dạo một phen. Ngươi chú ý chỉ bán gần chỗ người Hứa gia, tuyệt đối đừng bán trà nước cho người khác.” Từ Ngôn vừa nhịp ngón tay, vừa rút một tấm ngân phiếu ngàn lạng ra đoạn không thèm nhìn lại, đưa luôn tới. Nhận được ngân phiếu, Vương Bát Chỉ sung sướng đến độ không khỏi hoa chân múa tay, tiếp đó cả ba mặt mày hớn hở, miệng nở nụ cười ngây ngốc.

Cảnh tượng như quần ma loạn vũ xảy ra đúng vừa lúc Bàng Hồng Nguyệt đi tới.

"Đại tiểu thư!"

"Đại tiểu thư đã về rồi!"

Bàng Hồng Nguyệt vừa vào nhà, Vương Bát Chỉ và Mập Cửu cũng không dám ngồi lại, cả người liền biết điều lui ra ngoài, xong còn đóng cửa lại kỹ càng. Đoán chừng tờ ngân phiếu kia rất có khả năng là đi thẳng tời sòng bạc rồi.

“Một đám yêu ma quỷ quái.” Bàng Hồng Nguyệt tức giận liếc xéo Từ Ngôn, đoạn lại nói tiếp: “Ngày mai diễn ra tranh chức Đông Gia rồi, cha ta sẽ lên đài thi đấu, ngươi có tới xem cuộc chiến này hay không?”

Khi hỏi vấn đề này, thực ra Bàng Hồng Nguyệt còn có chút lấn cấn. Từ Ngôn bị Bàng Doanh Hoa chọc tức phải bỏ đi, nàng lo Từ Ngôn sẽ giận lây sang cả Bàng gia.

“Đi chứ! Tất nhiên phải đi!” Từ Ngôn đáp. Quả nhiên Bàng Hồng Nguyệt đã xem nhẹ khí độ của Từ Ngôn, với loại không tim không phổi như hắn mà nói, nhất thời bị khinh thường cũng không đáng gì.

“Cha vợ lên đài, ta là con rể sao có thể không tới nổi trống trợ uy, hắc hắc.” Nói xong, Từ Ngôn lại đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé của Bàng Hồng Nguyệt lại. Dù sao thì trong phòng cũng không còn ai khác, mà hai người cũng không phải chưa từng thân mật với nhau.

“Ngày mai sẽ có trò hay, cha nàng trở lại chưa, ngày mai…”

Nắm bàn tay thiếu nữ, thoáng run rẩy một chút xong, Từ Ngôn liền thấy trước mắt mình trong thoáng chốc như mờ đi, rồi bụng dạ chấn động như núi lửa sắp phun trào, trong nội tâm như xuất hiện một luồng lửa cực nóng muốn thiêu đốt trái tim người trẻ tuổi.

Từ Ngôn có chút đau đớn, khom người xuống. Bàng Hồng Nguyệt vốn định tránh không cho đối phương ôm mình nhưng sau lại phát hiện Từ Ngôn có vẻ khác thường, tức thì hoảng hốt hô: “Từ Ngôn! Ngươi sao thế?”

Thiếu nữ vừa mới hoảng hốt hô lên xong thì đôi môi anh đào đột nhiên bị khóa lại, bóng cả hai cứ vậy đổ xuống chiếc giường ở cạnh bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.