Bàng Lê Hứa Vạn, tứ gia gia tộc quyền thế, bốn phương thế lực khổng lồ chống đỡ Tiền tông. Thế nhưng tứ đại gia tộc không đồng lòng với nhau, Bàng gia nhiều năm giao hảo với Lê gia, Hứa gia cùng tiến cùng thoái với Vạn gia.
Nói là tứ đại gia tộc, kỳ thật tính toán ra, cũng chỉ có hai nhà mà thôi. Cho nên tranh đoạt ngôi vị Đông gia những năm gần đây, thứ tự so đấu trong tứ đại gia tộc cũng chỉ là Bàng gia đấu với Hứa gia, còn Lê gia đấu với Vạn gia.
Phần quy củ bất thành văn này đã diễn ra nhiều năm. Lê gia quyết đấu với Vạn gia chẳng qua là để thêm phần náo nhiệt. Chính thức quyết đấu chọn ra Đông gia chính là thắng bại giữa Bàng gia và Hứa gia. Mặc kệ trong hai nhà này kẻ nào chiến thắng đều đã định là Đông gia kế nhiệm, không cần phải chờ kết quả thi đấu giữa hai nhà Lê Vạn.
Bốn vị gia chủ quyết đấu sẽ được tiến hành cùng lúc, cho nên mới phải dựng hai đài gỗ.
Chật vật lắm Từ Ngôn mới chen được vào địa bàn bên phía Bàng gia, đứng xen lẫn trong đám đệ tử Bàng gia phía sau, cũng không ai chú ý đến hắn cả. Lúc này gia chủ Lê gia và gia chủ Vạn gia đã leo lên tòa đài đấu khác. Sắc mặt Lê Cảnh Điền đầy âm trầm chình chằm chằm vào Vạn Đại Tài, không nói nào mà chỉ chờ đợi đến trận quyết đấu bắt đầu. Vạn Đại Tài lại đầy bình thản không sợ hãi, căn bản không để Lê Cảnh Điền vào mắt.
Hài cốt trưởng tôn đã tìm ra, hơn nữa Lê gia có thể kết luận được là do Hứa gia gây nên, có điều lại không có chứng cứ xác thực.
Nếu tuyên chiến với Hứa gia, không có Bàng gia chống lưng thì Lê gia nắm chắc thua không nghi ngờ. Một khi gia tộc chinh chiến, hậu quả không cách nào gánh nổi. Không khéo Lê Cảnh Điền sẽ bị tông môn trục xuất, cho nên vì gia tộc, lão không dám chính thức động thủ với Hứa gia.
Kẻ thù ngay trước mắt lại không cách nào rút đao khiêu chiến được, bị đè nén suốt mấy tháng liền như vậy khiến Lê Cảnh Điền nhanh chóng trở nên già nua thêm vài phần. Thế nhưng vị lão nhân Lê gia này vẫn thẳng lưng, chuẩn bị cho một trận ác chiến sắp tới với Vạn gia.
Lê Cảnh Điền muốn nhân dịp tranh đoạt chức Đông gia lần này, trút hết mọi phẫn nộ với Hứa gia lên đầu Vạn gia. Dù sao phế đi Vạn Đại Tài cũng sẽ tạo trọng thương cho Hứa gia.
Thân là gia chủ, không cách nào khư khư cố chấp được. Đó là vì gánh nặng trên vai họ quá lớn, sau lưng còn quá nhiều người. Nếu Lê Cảnh Điền không phải là gia chủ, chắc chắn lão đã tìm Hứa Chí Khanh dốc sức liều mạng rồi.
Tình cảnh của Lê Cảnh Điền và Bàng Vạn Lý cực giống nhau. Vì trong lòng lão giả cao gầy này cũng chỉ biết nghẹn lấy lửa giận và bi phẫn mà thôi.
Gia chủ hai nhà Lê Vạn lên đài, gia chủ Bàng gia lại không chút tung tích. Hứa Chí Khanh trên đài đã không kiên nhẫn, chỉ về phía Bàng gia, gào rống: “Có phải Bàng Vạn Lý không định làm gia chủ nữa rồi hả? Hắn là Đông gia, đến giờ còn chưa đến, chẳng lẽ định kéo dài qua năm sau, tiếp tục làm Đông gia hay sao?”
Đối mặt với Hứa Chí Khanh hùng hổ dọa người như vậy, Bàng gia đầy phẫn nộ. Bàng Thiếu Vĩ còn ổn trọng, không nói gì. Bàng Thiếu Thành lại không được như vậy, nổi giận nói: “Ai thèm cái chức Đông gia kia chứ? Hứa Chí Khanh lão đừng vội, cha ta lập tức tới ngay. Lão ở đấy đợi bị đánh đi.”
“Được a, ta đợi hắn đến đánh ta đấy!” Hứa Chí Khanh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm quét qua vị lão phu nhân ngồi trong đám người Bàng gia.
Bàng Phi Yến luôn là điều khiến Hứa Chí Khanh kiêng kị. Nếu Bàng gia không có cường giả Hư Đan, Hứa Chí Khanh nắm chắc đã có thể đào rỗng một nửa Bàng gia trong năm năm này. Dù vậy, dưới sự âm thầm mua chuộc của lão, không biết đã có bao nhiêu người Bàng gia quy phục làm môn hạ rồi.
Nhớ tới mấy kẻ dòng chính Bàng gia được mình thu nạp, Hứa Chí Khanh âm thầm đắc ý không thôi.
Thân phận mấy người kia không thấp, còn có một kẻ là anh họ của Bàng Vạn Lý. Nếu lần này tranh đoạt chức Đông gia thành công, Hứa Chí Khanh tin chắc trong vòng năm năm tới có thể phá đổ hoàn toàn Bàng gia.
Hứa Chí Khanh tiểu nhân đắc chí, Lê Cảnh Điền âm thầm bi phẫn, Vạn Đại Tài thản nhiên không sợ, tất cả đều bị ánh mắt Từ Ngôn thu được. Có điều hắn có chút tò mò vì sao Bàng Vạn Lý còn chưa tới.
Bàng Hồng Nguyệt đứng trong nhóm đầu tiên của đội ngũ Bàng gia. Thân thể nữ hài mảnh mai, thế nhưng lưng eo thẳng tắp. Với tư cách là con gái của gia chủ, Bàng Hồng Nguyệt luôn có một loại sùng kính với phụ thân mình. Dù cho phụ thân mình năm năm nay đã trở nên cẩn trọng đi nhiều, thậm chí còn mang chút khúm núm.
Bàng Hồng Nguyệt rất rõ ràng chuyện phụ thân mình tuyệt đối không phải là một kẻ mềm yếu.
Đó là một cường nhân đã từng tiếu ngạo trước đám võ lâm hai nước Tề Phổ. Tuy không phải là Tông sư Lục mạch, nhưng đã phá vỡ trọn vẹn Ngũ mạch. Về sau lão lấy vợ sinh con, cảm nhận được mộng tưởng Tông sư càng lúc càng xa vời, mới dùng Trúc Cơ đan để trở thành tu hành giả.
Phụ thân không nên nhu nhược, cũng sẽ không nhu nhược!
Trong lòng nữ hài, phụ thân vĩnh viễn là người mạnh mẽ nhất. Dù người có gầy yếu, dù có lúc bọn họ mềm yếu, nhưng ngày nào đó bọn họ có thể bộc phát ra lực lượng mà người thường không cách nào tưởng tượng được.
Loại cảm tình này ở hai người ca ca của Bàng Hồng Nguyệt không nhiều như ở trong lòng nàng. Người con trai, cần phải có được kiên cường. Còn con cái, cần được phụ thân bảo vệ. Lúc Bàng Hồng Nguyệt còn nhỏ, quả thật luôn được Bàng Vạn Lý bảo bọc. Dù nàng có đau bệnh, Bàng Vạn Lý cũng không quản ngày đêm chăm sóc, không dám giao cho nha hoàn trông coi.
Bàng Vạn Lý cưng chiều người con gái này nhất. Chẳng qua khi lên làm Đông gia Tiền tông, có vẻ như Bàng Vạn Lý đã ít cưng chiều Bàng Hồng Nguyệt hơn. Thậm chí đến khi Hứa Kính Chi suýt nữa làm nhục Bàng Hồng Nguyệt, Bàng Vạn Lý cũng không dám trở mặt với Hứa gia.
Bàng Hồng Nguyệt vốn là một đứa trẻ nhu thuận, nàng hiểu nỗi khổ tâm của phụ thân, cũng không biết rằng trong mắt phụ thân nàng, địa vị của con gái vẫn luôn trọng yếu không thay đổi.
Nếu ngay cả con gái mình còn không bảo vệ nổi, thì làm sao còn nhắc đến từ nam nhân nữa. Cho nên nam nhân từ đằng xa bước đến trong đêm tối kia đã không còn dáng tươi cười khiêm nhường được đắp nặn suốt năm năm vừa rồi nữa, cũng đã không còn phong thái ổn trọng của một gia chủ nữa. Lúc này, lão cầm theo một thanh trường kiếm dài bảy thước, bước chân mạnh mẽ uy vũ như rồng, đạp bước đi ra khỏi màn đêm.
Đám người tự động dạt ra thành một con đường. Gia chủ Bàng gia bước trên con đường lớn thẳng tắp, mặt mày tái nhợt, chòm râu muối tiêu, tung người nhảy lên đài đấu.
Nhìn bóng dáng mệt mỏi của Bàng Vạn Lý xuất hiện trên đài, Từ Ngôn đứng lẫn trong đội ngũ Bàng gia không khỏi ngẩn người.
Sát khí nặng nề!
Từ Ngôn không phát hiện sát khí trên người Bàng Vạn Lý, mà hắn nhìn thấy được. Trong mắt trái của hắn, Bàng Vạn Lý đang bốc lên một khí tức hoàn toàn khác với linh khí. Khí tức kia sắc bén như mũi đao khiến lòng người lạnh lẽo.
Có lẽ Hứa Chí Khanh cũng cảm nhận được Bàng Vạn Lý đầy một thân khí tức tiêu sát, không khỏi lùi lại hai bước, hai mắt hung hăng nhìn lại, như vậy mới miễn cưỡng đứng vững lại.
Lên đài đấu rồi, Bàng Vạn Lý mới chắp tay chào mọi người xung quanh, sau đó thi lễ thật sâu với phía Bàng gia. Nhìn thấy gia chủ thi lễ, mọi người ở Bàng gia đều sửng sốt, Bàng Phi Yến lập tức cau đôi mày bạc trắng lại.
“Vạn Lý bất hiếu, hôm nay buông bỏ chức vị Đông gia Tiền tông, đồng thời sau trận chiến này, ta sẽ chính thức rời khỏi Bàng gia.”
Trên đài, ánh mắt Bàng Vạn Lý nghiêm túc, cao giọng quát: “Qua hết đêm nay, Bàng Vạn Lý ta không còn là gia chủ Bàng gia nữa, cũng không còn liên quan gì nữa.”