Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 357: Tiếng nước sông



Dịch giả: Hoangtruc

“Ăn cơm thôi, canh nóng, coi chừng phỏng miệng!”

Ngoài thành năm dặm, nơi trận doanh Đại Phổ, doanh địa phụ trách hậu cần vang lên tiếng gọi ăn cơm.

Bữa cơm lúc nửa đêm này là đại soái phân phó thêm đấy. Không ai biết được ngày mai hơn hai mươi vạn quân binh ngoài thành này sẽ phải gặp cục diện gì. Vì nghênh đón ác chiến càng thêm tàn khốc mà Tả tướng đã không còn quan tâm đến quân lương nữa.

Trong gian bếp dựng tạm, gã đầu bếp béo đến từ Bàng gia còn đang khuấy nồi nước, tay cầm quả trứng gà, đồng thời miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Chỉ là một mớ rau thối nấu trong nồi, ngươi lết xác đến tham gia náo nhiệt gì chứ…”

“Canh được chưa? Nhanh lên cái nào, nhanh đưa cho đại soái một nồi trước!” Ngoài cửa, một tướng lĩnh đi tới quát to một câu. Mập Cửu gấp gáp khom lưng, lấy nồi đựng canh nóng mang đến soái trướng.

Quân doanh ngoài thành sắp ăn cơm, chiến trường nội thành thì càng trở nên giá lạnh. Sông nhỏ như máu loãng đã bị đông cứng thành dòng băng đỏ, khôi giáp của quân sĩ đã hoàn toàn đông cứng cả, không thể nào cử động nổi. Trong cái khí hậu giá lạnh này, Từ Ngôn đã mang theo đám người Thái Thanh giáo đi tới nửa gian phòng lớn kia.

Trong gian phòng là một mớ hỗn độn. Từ Ngôn cúi đầu đưa mắt trái tìm tòi một lát, sau đó bước đến một nơi hẻo lánh kín đáo.

Theo những sợi tơ sương mù kia từ nơi hẻo lánh đó đi ra, có lẽ chúng nó đều bắt nguồn dưới lòng đất cả đấy. Từ Ngôn không nhìn ra thứ gì khác thường, có điều hắn cảm thấy nơi góc của tấm bình phong vỡ bể kia có chút cổ quái.

Bình phong kia không phải bị người chém vỡ, mà là từ bên trong nứt vỡ dần ra ngoài. Những đường gãy nứt phủ đầy sương trắng, lại dày mỏng không đồng đều.

Khe nứt bình phong đóng băng đã giúp hắn phát hiện ra được một cánh cửa ngầm, một hồi cọt kẹt vang lên, cửa ngầm bị mở ra.

Trần Đô nhìn thấy như vậy càng thêm tin tưởng giáo úy dẫn đường, bèn vui vẻ đi vào theo sau Từ Ngôn. Sau lưng Trần Đô là một đám cao thủ Thái Thanh giáo sắp bị đông cứng đang lạnh run chen chúc đi vào.

Từ Ngôn hoàn toàn không biết cửa ngầm này thông đến nơi nào cả.

Trong thành Linh Thủy lúc này đã có quân binh bị đông cứng chết. Ngoài thành, Thừa tướng già đỏ bừng hai mắt, nhìn màn băng tuyết rơi trên thành chằm chằm không chớp mắt. Tên đầu bếp béo đang bưng canh nóng mang tới soái trướng. Mà phía kinh thành xa xa, đám quý tộc, hậu duệ hào phú vẫn còn đang chìm đắm trong nhuyễn ngọc ôn hương. Mai Hương lâu nổi danh khắp kinh thành lại càng là trưng đèn trắng đêm.

Rào rào!

Tất cả những hình ảnh khác hẳn nhau đó như đang ngưng kết lại trong tiếng nước sông chảy tràn reo vang.

Đó là âm thanh của dòng sông bắt đầu chảy tràn, đến từ con sông vô biên kéo dài khắp cả Tình châu. Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng lại có thể truyền vang ra ngoài vạn dặm!

Tiếng nước chảy réo rắt.

Nếu ở gần dòng Thông Thiên hà sẽ nghe được rõ ràng hơn, đến Đại Phổ thì âm thanh đã nhỏ yếu đi nhiều. Trừ những cường giả chân chính đã không còn có bao nhiêu người nghe thấy.

Rào rào!

Hậu viện Mai Hương lâu, đầu lĩnh hậu viện đang diễu võ dương oai chợt thu nụ cười mỉa lại, tay ném nắm hạt dưa đang cầm xuống đất, ngẩng đầu nhìn về màn đêm phương Bắc. Rồi gã cứ vậy đi ra khỏi thanh lâu.

Rào rào!

Bên ngoài quân doanh thành Linh Thủy, không rõ kẻ nào đã đánh rơi một chậu canh nóng đầy đất. Tên đầu bếp tay nghề điệu nghệ của Bàng gia đã không còn xuất hiện ở quân doanh của Tả tướng nữa.

Rào rào!

Bên trong dãy núi Vạn Hằng, ở một nơi tu hành chim hót hoa nở, không rõ linh trà của ai đã bị đổ vương vãi ra ngoài.

“Tiếng nước sông…”

Trên không trung trận doanh Đại Phổ, một bóng dáng mập mạp đang lặng thinh đứng dưới ánh trăng sáng, chân đạp hư vô. Không lâu sau đó, không gian bên cạnh y xuất hiện chấn động rồi như bị xé nứt ra, một bóng người cao gầy từ trong hư vô bước ra.

Nửa đêm trên không trung, hai bóng người một béo một gầy xuất hiện.

“Tiếng nước sông rất rõ ràng, lại có người tiến vào.”

“Hai năm rồi, bọn hắn không còn kiên nhẫn được nữa sao?”

“Đám người Thiên Bắc kia…”

“Lần này có thể bị phá mở hay không đây?”

“Ai biết được, chúng ta phải đi thôi.”

“Phải làm sao với tiểu tử kia đây?”

“Mệnh hắn cứng cỏi, có lẽ không chết được.”

Lời nói qua lại trong chốc lát, hai bóng người lại biến mất không còn thấy gì nữa, như thể chưa từng xuất hiện qua.



Linh Thủy thành, tại hành lang đi thông dưới lòng đất, Từ Ngôn trầm mặc không nói đi phía trước, Trần Đô cách hắn không quá nửa trượng phía sau.

“Ngươi chắc chắn nơi này thông ra bên ngoài thành?”

Phát hiện cửa ngầm, mới đầu Trần Đô tràn đầy vui mừng, cho rằng sắp chạy ra khỏi tòa thành bị đóng băng đầy cổ quái này rồi. Không nghĩ tới bọn hắn càng đi càng sâu, như thể đi vào trong địa lao tĩnh mịch.

Từ Ngôn không trả lời, cũng không quay đầu lại. Không lâu sau, dãy hành lang uốn lượn đã tới phần cuối, mặt đất cũng trở nên bằng phẳng hơn nhiều.

“Sẽ nhanh chóng ra ngoài thôi.”

Thấp giọng trấn an một câu, Từ Ngôn tháo bó đuốc trên tường xuống, tiếp tục đi trước dẫn đường.

Vào trong lòng đất, rốt cuộc Từ Ngôn cũng nhìn ra đây là nơi nào.

Gian phòng lớn phía bên trên mặt đất hẳn là nơi trú đóng của doanh binh thành Linh Thủy. Mà dưới lòng đất của doanh binh là từng gian lồng giam sắt. Nơi này không thiếu những lồng giam vẫn còn nguyên bộ xương khô. Có lẽ nơi đây là địa lao giam giữ tù phạm của biên quân thành Linh Thủy.

Mắt trái của Từ Ngôn đã sớm trợn lên. Hắn không coi Trần Đô và đám Thái Thanh giáo sau lưng vào đâu cả, nhưng những sợi sương mù sâu trong địa lao lại khiến hắn kinh hãi. Nơi đây tựa như hang ổ hung thú, đầy quỷ dị mà âm trầm.

Vô số sợi tơ sương mù đan xen nhau dẫn đến nơi này, cuối cùng tạo thành một chùm lớn tụ tập đến nơi sâu trong địa lao. Bước chân của Từ Ngôn lần theo mấy sợi tơ này cũng dần dần chậm lại.

Phần cuối của địa lao tuyệt đối không thể thông ra ngoài thành được. Trần Đô không nhìn tới, nhưng Từ Ngôn có thể thấy được phía xa xa không có bất kì cửa ra vào nào, chỉ có một đám tuyết lờ mờ trôi nổi trong bóng đêm. Mà đầu còn lại của những sợi tơ sương mù này, lại đúng là hội tụ trong đám tuyết cổ quái đó.

Dần tiến đến gần, chân tướng của đám tuyết đó cũng dần hiện ra rõ ràng trong mắt Từ Ngôn.

Đám tuyết đó là do vô số bông tuyết tạo thành, nhìn qua đầy tinh xảo thần kỳ. Mỗi sợi tơ sương mù hình thành đều gắn kết với một bông tuyết nho nhỏ trong đó.

Những bông tuyết trong đám tuyết kia dính liền lấy sợi tơ sương mù, còn đầu kia của sợi tơ lại dính chặt với từng tên Man tộc một. Chẳng lẽ hoa văn trên người Man tộc cùng với chiến lực bạo tăng là bắt nguồn từ đám bông tuyết cổ quái này?

Từ Ngôn mang theo một bụng nghi hoặc, phát hiện mắt phải của mình cũng nhìn thấy đám tuyết quái dị này.

Mắt phải không nhìn thấy sợi tơ sương mù, lại có thể nhìn thấy đám tuyết. Vậy tức là ai cũng có thể nhìn thấy đám tuyết cổ quái này?

“Làm sao mà càng lúc càng lạnh?”

Trong cao thủ Thái Thanh giáo có người lạnh run bèn lên tiếng hỏi. Càng đến gần đám tuyết, nhiệt độ xung quanh càng lúc càng hạ xuống với tốc độ nhanh khủng khiếp, rõ ràng còn lạnh lẽo hơn bên ngoài tòa thành băng nhiều lắm.

"Đợi một chút!"

Trần Đô phát giác được có chút không đúng. Gã chặn tên giáo úy dẫn đường này lại, mặt mày nghi ngờ hỏi: “Thế nào mà nơi này lại là địa lao? Chẳng lẽ địa lao thành Linh Thủy các ngươi lại có cửa ra vào thông ra ngoài thành?”

Không chỉ có Trần Đô phát giác có điều không đúng, mà đám cao thủ Thái Thanh giáo cũng bắt đầu đề phòng. Toàn bộ ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào tên giáo úy dẫn đội.

Gia hỏa tự xưng là giáo úy thành Linh Thủy đưa bọn chúng vào địa lao có vẻ như không hề tốt đẹp gì.

“Địa lao có hai cửa ra.” Từ Ngôn không quay đầu lại, đứng nguyên tại chỗ không nhanh không chậm thấp giọng nói: "Vì phòng ngừa vạn nhất, trước kia đại tướng quân đã sai người đào thêm một đoạn đường từ địa lao thông ra ngoài thành, cũng là để ứng phó với nguy cơ đột phát mà thôi… Ồ? Kia là cái gì?”

Theo hướng ngón tay đột nhiên chỉ ra của Từ Ngôn, Trần Đô cùng một đám đệ tử Thái Thanh giáo đang đầy bất an nhao nhao nhìn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.