Không phải rồng thật sự, mà là một con rồng được tạo thành bởi vô số tia sáng trắng. Đầu rồng đang cựa quậy phía sau tấm lưng trơn bóng như ngọc của Sở Linh Nhi, như thể nó đang gào thét không ra tiếng.
Răng rồng sắc bén, mắt rồng to tròn, còn có hai sợi râu rồng khua động trên mặt tiểu công chúa. Lúc Từ Ngôn nhìn thấy được hình ảnh quỷ dị này, chính hắn suýt chút nữa thì giật mình cắn phải lưỡi.
“Nàng ta là một con rồng?”
Từ Ngôn cả kinh rút lui hai bước, lập tức vứt bỏ phán đoán của mình, khẽ hô lên: “Không đúng, trong cơ thể cô ta vây khốn lấy một con rồng. Khốn long chi thể!”
Kỳ nhân trong thế gian rất nhiều. Từ Ngôn chính là một kỳ nhân có thể nhìn thấy quỷ, hôm nay lại gặp được tiểu công chúa trước mặt có cất giấu một con rồng trong cơ thể. Chuyện quá mức ly kỳ, dị tượng trước mắt cũng làm Từ Ngôn lâm vào mê man.
Trong mắt trái của hắn, hô hấp của Sở Linh Nhi ngày càng yếu ớt, sinh cơ lại bị những tia sáng trắng tạo thành con rồng hút đi. Xem ra quả thật trong cơ thể Sở Linh Nhi có nhốt một con rồng, hơn nữa dị thú này còn đang hấp thu lấy tính mạng nàng ta.
Vậy phải làm thế nào đây….
Từ Ngôn gấp gáp chà xát hai tay. Quả thật tiểu công chúa kia rất đáng ghét, vừa dính phải đã xui xẻo không thôi. Thế nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn đối phương chết trước mặt mình được.
Trong lúc đang lo lắng, Từ Ngôn chợt nhớ lại lúc gặp sư huynh ở ngoài Lưu Lan cốc, Sở Bạch có nói một câu:
“Người chính là vạn vật chi linh, ngẫu nhiên xuất hiện một vài thể chất đặc thù cũng không tính kỳ quái, chỉ cần không có nguy hiểm gì là tốt rồi. Sư huynh từng nhìn thấy không ít thể chất đặc thù, có một loại còn đáng sợ hơn. Cách một đoạn thời gian lại phát tác một lần, hơn nữa thế gian không ai trị được, cũng không cứu được.”
Nhớ tới sư huynh từng nhắc qua thể chất đáng sợ như vậy, ánh mắt Từ Ngôn dần trở nên kinh ngạc. Hắn đột ngột nhìn thẳng vào Sở Linh Nhi.
“Chẳng lẽ, nàng chính là người có cơ thể nhốt lấy thứ gì đó trong lời sư huynh? Một khi phát tác, khí huyết toàn thân sẽ theo đó mà nổ bung?”
Từ Ngôn kinh ngạc lẩm bẩm. Lúc này hắn cũng kết luận ra một chân tướng. Đó là vị tiểu công chúa tên Sở Linh Nhi hẳn là đứa trẻ mà Lan phi cùng với tiên đế sinh ra.
Sau khi hạ sinh công chúa, Tư Mã Lưu Lan tự bỏ đi, ẩn cư trong Lưu Lan cốc. Sở Bạch là hoàng thúc của Sở Linh Nhi, lại yêu thương sâu đậm vị Lan phia kia, cho nên cũng vô cùng cưng chiều Sở Linh Nhi. Thậm chí y còn không tiếc phải trả giá rất lớn để tới cứu lấy Sở Linh Nhi.
Ngoài khiếp sợ, Từ Ngôn cũng hoàn toàn hiểu rõ một phần tơ rối của hoàng tộc kia, nhưng hắn lại càng thêm khó xử.
Mã Lưu Lan từng trộm nghệ ở Kiếm ma.
Miễn cưỡng thì nàng ta có thể tính là sư tỷ Từ Ngôn. Mà Sở Linh Nhi lại là con gái của Tư Mã Lưu Lan. Chẳng phải tiểu công chúa này sẽ kêu hắn một tiếng là sư thúc sao?
Lại nói nếu luận về bối phận bên phía Sở Bạch. Từ Ngôn chính là sư đệ Sở Bạch. Sở Bạch lại là hoàng thúc của Sở Linh Nhi. Vậy vị tiểu công chúa này cũng phải gọi Từ Ngôn là sư thúc…
Đều là bối phận như vậy, cho nên Từ Ngôn cảm thấy đầu mình phình to ra. Nếu nhìn như nữ hài vô tội chết trước mắt, hắn không thể chịu đựng nổi. Chưa kể đó là tiểu công chúa mang bối phận là cháu gái mình, nếu vậy Từ Ngôn cảm thấy nhất định tương lai hắn không thể ngẩng đầu lên nhìn Tư Mã Lưu Lan cùng Sở Bạch được.
“Thôi được!” Từ Ngôn hung hăng cắn răng, lẩm bẩm: "Nếu sư huynh đã từng nói Ích Vân huyền công có thể cứu cô, vậy hôm nay đành thử một lần vậy. Toàn bộ đều nghe theo mệnh trời vậy!”
Sở Bạch đã từng nói chỉ có Ích Vân huyền công mới có thể cứu loại thể chất đáng sợ này, nhưng phải trả một cái giá lớn. Từ Ngôn không biết phải trả cái giá gì, đành cứu người trước rồi hẵng tính.
Ý tưởng luôn luôn tốt đẹp, bắt tay vào làm lại không dễ như vậy. Bởi vì căn bản Từ Ngôn không biết nên bắt đầu thế nào.
Hắn biết Ích Vân thức, còn tập luyện từ lúc nhỏ. Thế nhưng hắn lại không biết dùng Ích Vân thức cứu người thế nào. Lần này Từ Ngôn cảm thấy phiền toái, chẳng lẽ phải ôm lấy Sở Linh Nhi cùng vận chuyển Ích Vân thức?
Ôm nàng ta cùng luyện…
Nghĩ ngợi một lúc, Từ Ngôn dần bình tĩnh lại. Hắn cảm thấy nói không chừng hai người có thể cùng luyện loại công pháp huyền ảo này. Điều kiện tiên quyết là khí tức trong cơ thể phải đồng thời vận chuyển. Nếu như Sở Bạch có thể dùng Ích Vân huyền công cứu được Sở Linh Nhi, Từ Ngôn cho rằng có lẽ mình cũng làm được.
Sở Linh Nhi sớm đã hôn mê. Từ Ngôn không còn cách nào khác đành một mình tự bắt đầu luyện tập.
Giậm chân khom người, thân hình chuyển động, một bộ Ích Vân thức được Từ Ngôn thuộc lòng như cháo vận chuyển ra. Theo hắn tập luyện, lục lượng khí huyết toàn thân cũng dần được điều động, sau đó là chân khí, cuối cùng là Linh khí.
Ích Vân thức có một loại năng lực kỳ dị, là vận chuyển khí tức quanh thân. Động tác của Từ Ngôn càng lúc càng nhanh, cả người hắn như con quay xoay tròn. Sau một khắc, thiếu nữ trong góc phòng cũng được nhấc thẳng lên.
Váy dài tung bay, nửa thân trên để trần. Dường như trong bóng tối, đang có một vũ khúc biến hòa kì lạ được diễn tấu.
Lòng bàn tay chợt bỏng nóng khiến hàng mày hắn nhăn lại. Hắn lại không kêu lên tiếng nào. Nếu có thể cứu được Sở Linh Nhi, bị phỏng tay phỏng chân thì tính là gì chứ?
Dù sao một sinh mệnh còn sống, cũng như một nụ hoa cần được người nâng niu vun trồng.
Tay nắm lấy tay, Từ Ngôn dùng lực đạo toàn thân, mang theo nữ hài bay múa. Quả thực hai người có thể cùng luyện Ích Vân thức được, bởi vì lúc Từ Ngôn bắt đầu nắm lấy Sở Linh Nhi cùng diễn luyện hắn cảm thấy có một lượng lớn khí huyết trong cơ thể bị Ích Vân thức vận chuyển rót vào trong cơ thể đối phương.
Lúc đầu Từ Ngôn còn cảm thấy cao hứng, ít nhất người làm sư thúc như hắn không còn phải trơ mắt nhìn Sở Linh Nhi chết đi. Thế nhưng luyện thêm một lúc, Từ Ngôn bắt đầu chấn kinh lên, rồi chuyển sang hoảng sợ.
Khí huyết trong cơ thể hắn không thay đổi, linh khí cũng không thiếu, chân khí vẫn như vậy. Thế nhưng một khí tức huyền ảo khác lại bị Sở Linh Nhi liên tục thu nạp, liên tục từ trên người Từ Ngôn tràn qua.
Đó không phải là linh khí, khí huyết, mà là sinh cơ của một người sống!
Phát hiện sinh cơ của mình đang mất đi, Từ Ngôn lập tức trợn tròn mắt. Hắn muốn buông tay, nhưng không cách nào giãy giụa, Ích Vân thức cũng không ngừng lại được. Hắn đành mặc cho sinh cơ của mình chảy qua cơ thể đối phương, bị con rồng từ những tia sáng trắng kia xơi tái.
Cái này là muốn mạng người a…
Từ Ngôn đầy bất đắc dĩ thầm than thở. Chỉ là cứu người mà thôi, không ngờ hắn bồi theo cả mạng mình vào rồi.
Miễn cưỡng luyện xong Ích Vân thức, Từ Ngôn cảm thấy hai tay chợt nhẹ, lập tức buông bỏ bàn tay của Sở Linh Nhi ra. Hai người được tách ra. Sở Linh Nhi vẫn hôn mê như vậy, còn Từ Ngôn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, thở dài một tiếng rồi mới ngã xuống đất.
Trong lúc mơ màng, Từ Ngôn nhớ tới câu nói của sư huynh,
Cứu được thể chất đặc thù này phải bỏ ra một cái giá rất đắt…
Hoàn toàn chính xác là rất đắt. Đến mạng của Từ Ngôn hắn còn muốn đem ra, cái giá này không tính là đắt thì phải gọi là gì chứ!
Thủy lao lờ mờ lại dần yên lặng lại. Ánh nắng xuyên qua lỗ thủng nhỏ trên đỉnh đầu hắn đang di chuyển, từ trên người Từ Ngôn rồi dời qua người Sở Linh Nhi, rồi càng lúc càng mờ nhạt.
Mặt trời đi được nửa vòm trời, cuối cùng không chiếu tới lòng đất lờ mờ được nữa, từng đợt tử khí trong thủy lao dần bốc lên. Chẳng qua tử khí đó nhanh chóng biến thành sinh cơ, lồng ngực tiểu công chúa bắt đầu phập phồng, dấu vết hình rồng sau lưng cũng dần ảm đạm rồi hoàn toàn biến mất không dấu vết. Mà Từ Ngôn bên kia đang hôn mê, răng vẫn nhai nghiến, như thể đang mắng chửi gì đó.