Chuyện quá đột ngột khiến Từ Ngôn kinh ngạc không thôi. Đến khi nhìn thấy là Tiểu Hắc nhào về phía mình hắn mới không rút kiếm ra.
Vừa rút tay ra ngoài, Từ Ngôn vừa nôn ọe kêu lên: “Tiểu Hắc há miệng ra, nước miếng của ngươi buồn nôn quá!”
Vất vả lắm mới rút tay ra khỏi miệng heo, Từ Ngôn không hiểu nhìn Tiểu Hắc đằng kia đang nhai ngồm ngoàm. Tuy nó đeo bịt mắt nhưng Từ Ngôn chắc chắn lúc này hai mắt Tiểu Hắc phải đang híp lại rất thỏa mãn.
Linh thạch giả trong tay không còn nữa, Từ Ngôn mới phát hiện hóa ra con heo Tiểu Hắc thích ăn của nhỏ trong hòn đá.
“Thích ăn cua cũng không cần phải xông tới vậy a, ta đây còn nhiều mà.”
Vốn Từ Ngôn đã coi Tiểu Hắc như huynh đệ mình, cho nên phát hiện Tiểu Hắc thích ăn cua đá như vậy sao hắn có thể keo kiệt được. Thế là Từ Ngôn bèn móc một hơi hơn mười cục đá bày trước mặt Tiểu Hắc, nhìn nó khò khè ăn uống ngon lành. Hắn còn vui vẻ cười hắc hắc phụ họa, sợ Tiểu Hắc không nhai vỡ hòn đá được còn cố ý dùng tay bẻ vỡ hòn đá ra.
Nhìn Từ Ngôn bóp vỡ mấy viên linh thạch kia ra, Bàng Vạn Lý cả kinh trợn mắt há mồm.
Linh thạch cứng rắn không thứ gì sánh bằng. Trừ phi linh thạch hao hết linh khí rồi tự hóa thành bột mịn, muốn bóp vỡ linh thạch phải có cảnh giới Hư Đan. Lão chưa từng nghe nói tu hành giả Trúc Cơ cảnh có thể tay không bóp vỡ được linh thạch cả.
Chẳng qua chỉ kinh ngạc trong chốc lát, bởi lão đã nhìn thấy trong thứ mà Từ Ngôn gọi là linh thạch còn chứa một con cua nhỏ cổ quái. Lập tức cơn giận của lão kéo đến.
Đến cha vợ mà còn dám lừa gạt…
“Chỉ Kiếm, linh thạch này của ngươi rất kỳ quái…”
“Là giả a, dọa người thôi mà…”
Nhìn Tiểu Hắc ăn ngon lành, Từ Ngôn nhất thời lỡ miệng nói. Hắn cảm thấy áy náy, cười cười nói tiếp: “Lúc ta và Hồng Nguyệt bị nhốt dưới đáy đầm đã dựa vào mấy con cua nhỏ này chống đói đấy. Cua nhỏ có linh khí, bằng không sao ta và Hồng Nguyệt đã giải khai được Lục mạch trong vài ngày ngắn ngủi được!”
“Cua có linh khí?”
Bàng Vạn Lý kinh ngạc không thôi, bèn cầm một con cua nhỏ lên xem xét, lẩm bẩm: “Cua bình thường không thể ẩn chứa linh khí được, chẳng lẽ là yêu vật?”
“Dù là yêu vật cũng chỉ là thú non, ăn chút ít không sao đâu.” Từ Ngôn cũng từng đoán mấy con cua nhỏ trong viên đá là con non của một loại yêu thú nào đó, có điều vẫn còn quá nhỏ mà thôi, lấy làm đồ ăn là tuyệt vời nhất.
Bàng Vạn Lý ngưng trọng lắc đầu, nói: "Thú non của yêu thú nhất định cũng là yêu thú. Dù không đạt đến trình độ yêu vật thì cũng hung mãnh hơn dã thú bình thường rất nhiều. Loại cua nhỏ này không tính đến chuyện không có uy hiếp nào, lại còn có cả linh khí. Chẳng lẽ đám cua nhỏ này có huyết mạch kì dị?”
“Yêu thú còn phân chia huyết mạch?” Từ Ngôn cảm thấy kì quái.
Người chính là vạn vật chi linh, thể chất kì dị trong nhân loại đã rất hiếm thấy. Làm sao mà yêu thú cũng có thể nói đến vấn đề huyết mạch chứ?
“Yêu tộc quả thật cũng có tồn tại huyết mạch, chẳng qua cực kỳ thưa thớt, thậm chí không người nhìn thấy. Những yêu thú được truyền thừa huyết mạch được gọi là dị chủng Yêu tộc.”
Bàng Vạn Lý cầm cua nhỏ trong tay, trầm giọng nói: "Nghe nói dị chủng Yêu tộc được truyền thừa từ huyết mạch của dị thú thời hồng hoang, có loại vừa ra đời đã là yêu thú có trình độ Đại yêu khủng bố, có loại thú non vừa ra đời lại rất bình thường không hề có khả năng tự vệ, thế nhưng lớn lên lại có thực lực vô cùng đáng sợ. Tự Linh đường có một Tuyết ưng sừng vàng có thực lực Đại yêu, được một tiền bối trong Tự Linh đường nuôi nấng hơn trăm năm. Ngươi có biết bộ dạng lúc đầu của Tuyết ưng sừng vàng kia thế nào không?”
Bàng Vạn Lý như đang hỏi Từ Ngôn, lại giống đang lầm bầm lầu bầu, nói: "Lúc mới ban đầu, nó chỉ là một con tiểu ưng màu xám tro trụi lủi không có chút thu hút nào cả. Nếu không có vị tiền bối kia hảo tâm nuôi nấng, chỉ sợ tiểu ưng đã sớm bị vứt bỏ ở nơi hoang vu rồi. Mãi đến lần Tông chủ đến Tự Linh đường mới nhìn ra tiểu ưng kia bất phàm, sai người chăm sóc cẩn thận. Về sau toàn bộ lông xám của tiểu ưng dần biến mất, chẳng những lộ ra một thân lông trắng như tuyết, mà nó ngày càng lớn mạnh. Cuối cùng tiểu ưng đã đạt được đến trình độ Đại yêu, có thể nói là trấn sơn chi bảo của Tự Linh đường.”
Nghe kể về truyền thuyết dị chủng Yêu tộc, Từ Ngôn há miệng không khép lại được.
Túi trữ vật của hắn còn có một đống cua đá. Chẳng phải chỉ cần nuôi đống thành đám gia hỏa so được với Đại yêu, Từ Ngôn hắn sẽ vô địch thiên hạ rồi sao?
Lắc lắc đầu, Từ Ngôn cho rằng khả năng cua nhỏ này là dị chủng Yêu tộc không lớn. Chẳng qua ánh mắt hắn nhìn về Tiểu Hắc càng sáng ngời.
Tiểu Hắc ăn hoài không mập, có thể nuốt linh cầm, dọa lùi yêu vật, rất phù hợp với dị chủng Yêu tộc trong truyền thuyết.
Hắn vội vàng ôm lấy Tiểu Hắc còn đang nhai cua nhỏ, tay kéo bịt mắt của heo xuống, nâng đến trước mặt Bàng Vạn Lý hỏi: “Nhạc phụ, xem thử đầu heo này có thể có huyết mạch hồng hoang gì hay không?"
Dù sao Bàng Vạn Lý cũng là người của Tự Linh đường, có sở trường nuôi dưỡng linh cầm đấy.
“Heo nhỏ này của ngươi quả thật bất phàm, thế nhưng không quá giống dị chủng Yêu tộc.” Bàng Vạn Lý lắc đầu, vạch mở mí mắt heo, nói: “Là ăn nhiều quá, ánh mắt đầy tơ máu. Dù sao heo cũng không thể ăn thịt nhiều được.”
Từ Ngôn rất thương tâm. Hắn cảm thấy mọi hi vọng tốt đẹp của mình đều bị cha vợ hủy đi sạch sẽ. Hắn cho là mình nuôi được heo trở thành Đại yêu, không ngờ chỉ là do ăn quá nhiều, quá nhiều dưỡng chất khiến mắt heo sung huyết.
Bất kể như thế nào Từ Ngôn cũng hiểu rõ khả năng của Tiểu Hắc. Dù nó không thành Đại yêu, nhưng Tiểu Hắc của hắn sẽ không thua kém một yêu vật bình thường được.
“Ta định đến tông môn, ngươi ở lại đây đi.” Từ Ngôn lại đeo băng bịt mắt vào cho Tiểu Hắc, lại chỉ về phía Bàng Vạn Lý nói: “Nếu có người khi dễ nhạc phụ ta, ngươi ủi bay địch nhân đi. Nhớ kỹ đấy!”
Khò khè…khò khè…
Tiểu Hắc như nghe hiểu được lời Từ Ngôn, không ngừng gật đầu khiến Bàng Vạn Lý ở bên cạnh nhìn vào không biết phải làm sao.
Từ Ngôn không có ý định mang theo Tiểu Hắc đến Kim Tiền tông. Hiện tại hắn không biết được Tiểu Hắc có thể trở thành Yêu vật hay Yêu linh. Bình thường mang theo người không sao, thế nhưng nếu đến tông môn, lỡ như có người nhìn trộm, bị người khác cướp mất hoặc để thỏa cơn thèm thì thật không hay. Dù sao nó vẫn là một con heo, ai biết đám tu hành giả kia có được ăn thịt hàng ngày hay không chứ?
Nếu chỉ vậy mà gặp nạn, Từ Ngôn nguyện để Tiểu Hắc trở về thâm sơn, có cuộc sống tự do tự tại.
Chất một đống cua đá nhỏ trong chuồng heo xong, Từ Ngôn từ biệt Bàng Vạn Lý, rời khỏi tiểu viện.
Chỗ ở của mình đã nhường cho cha vợ, Từ Ngôn quyết định tìm chỗ nào đó ngủ tạm một giấc rồi sáng mai sẽ chạy tới Kim Tiền tông.
Còn khoảng hơn nửa tháng nữa là tới ngày tông môn chiêu nạp đệ tử, ngày mai đi ngay nhất định còn kịp.
Rời khỏi tiểu viện, Từ Ngôn đi vào Mai Hương lâu.
Mai Hương lâu có rất nhiều gian nhã các, Từ Ngôn không lo mình không có chỗ ở. Hắn tìm gặp Tam tỷ trước, nói rõ rằng mình muốn đến tông môn tu hành. Vốn còn tưởng Tam tỷ sẽ khóc sướt mướt không đồng ý, nào ngờ người ta chỉ nói một câu không còn chỗ nào nữa thì cứ trở về đây, nói xong lại lắc mông đi mất.
Hắn thừa hiểu Tam tỷ sợ mình lo lắng cho nên mới tỏ ra hời hợt như vậy. Nhìn bóng lưng nữ tử rời đi, Từ Ngôn cảm thấy vui vẻ ấm áp.
Quay người lên lầu, vừa hay hắn lại gặp Thanh La.
Đưa tay bốc miếng quà vặt của Thanh La đút vào miệng, Từ Ngôn hỏi một câu: “Vương Bát Chỉ đâu rồi, hắn ở đâu rồi?"
“Nửa tháng nay đã không thấy bóng dáng của Bát ca rồi.” Thanh La oán trách nói, rồi không để ý tới chuyện Từ Ngôn trộm đồ ăn của mình mà vội vàng đi mất.
"Rời đi?"
Nghe nói Vương Bát Chỉ biến mất hơn nửa tháng nay, Từ Ngôn không khỏi nhíu mày. Hắn suy nghĩ một chút về tên đầu bếp béo của Bàng phủ, cuối cùng cũng không nghĩ ra chuyện gì cả.
Hắn xem ra hai gia hỏa hệt như mấy tên du côn vô lại ngoài phố kia căn bản không thể là cường giả thần bí trong miệng sư huynh được.
Tản đi tâm sự, Từ Ngôn quyết định phải ngủ một giấc thật ngon. Vừa đi ngang qua một gian nhã các, hắn chợt khựng người rồi lùi lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn vào một vị thanh niên mặc một thân áo sam xanh, tóc búi cao trong gian phòng.