Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 382: Sơn Hà đồ Thành quyển



Dịch giả: Hoangtruc

Qua khe cửa, Từ Ngôn vô tình nhìn thấy một thanh niên mặc thanh sam, tóc búi cao trên đầu. Hơn nữa nhã các xa hoa rộng rãi lại không có nữ nhân nào, chỉ duy nhất một vị này đang tự mình rót rượu, rung đùi đắc ý.

Kỳ thật không phải không có người đến thanh lâu uống rượu giải sầu, mà Từ Ngôn vốn cũng không để tâm làm gì. Chỉ là khi nhìn thấy gương mặt người này, sắc mặt hắn chợt thay đổi.

Trong nhã các, nam tử mặt như ngọc ngồi uống rượu một mình, nhìn qua rất ngon miệng, lại vừa nhìn vào một bức tranh trên bàn thầm nói nhỏ: “Hắc hắc, vẫn là lão phu thông minh. Nấp ở ngay cửa nhà ngươi, xem ngươi đi đâu tìm được ta? Muốn thứ tốt của lão phu sao? Tìm được ta rồi hãy nói….”

Nam tử vừa lầm bầm một chút, phát hiện ngoài cửa có người bèn trầm mặt quát lớn: “Đồ ăn xong chưa? Nói với các ngươi qua bao nhiêu lần rồi, một bữa cơm ít nhất tám món ăn một món canh, thế nào mà chỉ có mang bốn món đồ ăn tới đây? Đừng trách ta trở mặt không cho bạc. Hừ, dù có là thiên hạ mỹ vị cũng bưng hết lên đây, sợ ta không có tiền thanh toán sao?”

Vừa nhìn bóng dáng Từ Ngôn bên ngoài đã cho là hạ nhân Mai Hương lâu, rõ là vị ở trong phòng này đang có điều bực bội.

Y đã ở đây vài ngày, lại ở gian nhã các tốt nhất, ăn một bữa ít nhất tám món đồ ăn một món canh, hơn nữa lại không tìm nữ nhân. Nói vậy là đã biến Mai Hương lâu thành khách sạn rồi. Vừa nãy hạ nhân Mai Hương lâu bưng tới bốn món đồ ăn một chén canh nên bị vị này chửi mắng một trận đuổi ra ngoài.

Sau lưng Từ Ngôn vừa lúc có hạ nhân mang thức ăn lên lần nữa, hắn thuận tay cầm lấy, đẩy cửa đi vào.

"Vị đại gia này, đừng nóng vội, đừng nóng vội, đồ ăn đến rồi!"

Từ Ngôn nó to, rồi hệt như tiểu nhị quán rượu ân cần bày biện đồ ăn và rượu xuống bàn. Thanh niên kia nhìn thấy tám món ăn một món canh được bày ra bèn nhếch miệng, nhưng chưa kịp nói câu nào đã liếc thoáng thấy mặt Từ Ngôn, sắc mặt vị này lập tức biến đổi.

"Đồ ăn đã đủ rồi, ngươi đi xuống đi."

“Khách quan, rượu này không còn thừa bao nhiêu, lại thêm một vò nữa nhá?” Từ Ngôn tươi cười hỏi.

"Không cần, đi ra ngoài!" Người thanh niên kia rõ ràng hơi tức giận, có điều tiếng quát nghe rất là chột dạ.

"Một người uống rượu giải sầu nhàm chán lắm, hay là ta uống chung với ngài thì tốt hơn." Chẳng những Từ Ngôn không đi ra ngoài mà còn ngồi xuống đối diện, tự rót cho mình một chén rượu. Rồi sau đó hắn vui vẻ đầy cổ quái nói: “Ngài thấy sao, Họa Thánh tiền bối?”

Leng keng!

Chén rượu rơi xuống đất. Người thanh niên đối diện Từ Ngôn kinh ngạc tột đỉnh, hai mắt trợn tròn như gặp quỷ: “Ngươi.. Ngươi.. Ngươi.. Làm sao ngươi biết là lão phu!"

Thanh niên mặt như ngọc có vẻ ngoài lạ lẫm, thế nhưng trong mắt trái của Từ Ngôn thì vị này đã hiện ra nguyên hình. Bên dưới vẻ ngoài kia căn bản là một lão đầu râu bạc, đúng là Họa Thánh Đại Phổ, Lưu Y Thủ.

“Nói. Làm thế nào tiểu tử ngươi biết là ta?” Bị người vạch trần, Lưu Y Thủ lập tức thẹn quá hoá giận, đưa tay bóp giữ lấy cổ Từ Ngôn.

"Phong độ, khục khục, phong độ!" Từ Ngôn bị bóp cổ đến trợn mắt, vội vàng nói: “Phong độ của Họa Thánh tiền bối dù có ngụy trang thế nào cũng không dấu được a. Trên đời này ai có được khí thế như của ngài chứ? Đừng nói giả dạng làm người trẻ tuổi, có biến thành đầu heo cũng nhận ra được!”

"Lời ấy... Có lý a..." Lưu Y Thủ nhếch miệng, buông Từ Ngôn ra. Chỉ là lão vẫn để nguyên phần dung mạo trẻ tuổi kia.

"Ừ, Sơn Hà đồ thành quyển rồi, lấy văn tự ra, về sau chúng ta không ai thiếu nợ nhau."

Lưu Y Thủ dứt khoát lấy một bộ quyển trục bày ra trên bàn.

Lão đến Mai Hương lâu là để tránh né chủ nợ là Từ Ngôn. Vốn tưởng ẩn thân ở thanh lâu nơi cửa Bàng phủ này, lại thay hình đổi dạng thì Từ Ngôn sẽ không tìm ra được, lão tiết kiệm được một bọ bộ Sơn Hà đồ. Không nghĩ tới mới vào đây được vài ngày đã bị bắt quả tang rồi.

Nhìn quyển trục trên bàn, Từ Ngôn lập tức đại hỉ. Hắn vội đưa văn tự trả lại cho Lưu Y Thủ, lập tức cầm lấy quyển trục không rời.

Là một kiện thượng phẩm pháp khí!

“Dịch Dung đan dù có là hạ phẩm linh đan nhưng giá trị xa xỉ, tu vi Trúc Cơ cảnh đừng mơ nhìn thấu được.” Khóe miệng Lưu Y Thủ nhếch lên một tia cười lạnh, hỏi: " Tiểu tử, nói xem rốt cuộc là làm sao ngươi nhìn thấu hình dạng của lão phu?”

Mấy thứ như phong độ này nọ có thể lừa bịp lão thái thái, sao có thể qua mặt được Họa Thánh cảnh giới Hư Đan?

"Nhìn ra được, hắc hắc." Từ Ngôn cười xấu hổ cười, kéo bịt mắt trái xuống đáp: “Ánh mắt tiểu tử có hơi kì dị, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy chút ít ma quỷ này kia.”

Sở Bạch từng nói qua cho Từ Ngôn biết có loại thể chất Âm Dương nhãn đặc thù, thế nhưng cũng không đến mức quá đặc thù. Cho nên Từ Ngôn cũng không dối gạt Lưu Y Thủ. Đến Sở Bạch còn không nhìn ra chân tướng mắt trái của hắn, tất nhiên Lưu Y Thủ cũng không phát hiện được thứ gì.

"A?" Lưu Y Thủ tò mò nói ra: “Là đồng tử trời sinh như vậy sao? Đúng là hiếm thấy. Khó trách ngươi có thể khám phá ra Dịch Dung đan. Cả ngày nhìn thấy quỷ hồn cũng không cảm thấy thoải mái cho lắm nhỉ?”

“Quen rồi, coi như không tồn tại.” Từ Ngôn tùy ý đáp.

“Hiện tại quen rồi, vậy chắc lúc người còn nhỏ bị giày vò không ít?”

Hiển nhiên Lưu Y Thủ cũng hiểu chút ít về truyền thuyết thể chất Âm Dương nhãn đặc thù này, cho nên không đề cập đến mắt Từ Ngôn nhiều mà chỉ thở dài nói: “Vốn định trốn nợ không trả, không ngờ lại đụng mặt chủ nợ. Xem ra gần đây lão phu không tốt cho lắm, có lẽ nên tìm chùa miếu tá túc một đoạn thời gian cho bớt xúi quẩy.”

Vị Họa Thánh này không có suy nghĩ xấu xa gì, có lẽ do tuổi tác hơi lớn mà như cải lão hoàn đồng. Do vậy Từ Ngôn cũng cảm giác thân thiết với lão, cười hắc hắc nói: "Lão tiên sinh muốn xuất gia sao? Xuất gia cũng được, tứ đại giai không. Lần sau ngài vẽ ra các loại bảo bối sơn hà đồ, địa lý đồ gì đó thì cứ đưa hết cả cho ta cũng được.”

“Mồm chó không thể mọc ngà voi!” Lưu Y Thủ lườm Từ Ngôn nói: “Sơn Hà đồ kia có chút khuyết điểm nhỏ, tốt nhất ngươi nên đeo trên lưng, luôn dùng linh khí uẩn dưỡng lấy. Không nên để nó trong túi trữ vật, như vậy không có gì tốt cho dưỡng họa.”

Từ Ngôn nghe nói qua chuyện dưỡng ngọc lại chưa từng nghe có dưỡng họa bèn ngẩn người, hỏi: ‘Khuyết điểm nhỏ? Vẽ hỏng sao?”

“Hỏng thì không, có điều uy lực bộ Sơn Hà đồ này không được như ta mong đợi mà thôi.” Lưu Y Thủ lộ vẻ tiếc nuối.

"Là thượng phẩm pháp khí sao?" Từ Ngôn lo lắng hỏi một câu.

“Nói nhảm, không thể là thượng phẩm pháp khí giả được.” Lưu Y Thủ tức giận nói.

"Vậy là được rồi, chỉ cần là thượng phẩm pháp khí, ta cũng không kén chọn, có thể đập chết người là được rồi." Từ Ngôn nở nụ cười hắc hắc.

"Ngươi muốn cầm Sơn Hà đồ nện người?"

Lưu Y Thủ như nghe được chuyện cười, ôm bụng cười to: “Lão phu khuyên ngươi tốt nhất nên kẹp một cục gạch xanh trong Sơn Hà đồ, bằng không không nện chết người được, mà đến mèo cũng chẳng nện chết nổi. Dùng Sơn Hà đồ nện người, ha ha ha, vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được, thật sự là đầu heo a, ha ha ha!”

Lưu Y Thủ cười to, còn Từ Ngôn lại không cười nổi. Pháp khí mà không nện chết người được sao? Hắn cảm giác mình bị Họa Thánh đùa bỡn.

Đang lúc Từ Ngôn nổi giận đùng đùng định chất vấn một phen, Lưu Y Thủ chợt ngưng cười lại.

Lão tóm lấy Sơn Hà đồ, rung tay trải rộng ra. Chỉ thấy một tầng ánh sáng lóe lên bề mặt bức họa thật dài. Rồi quyển họa lơ lửng trên không trung.

“Sơn Hà đồ là pháp khí phi hành. Muốn nện người thì ngươi nên đổi sang loại hình pháp khí công kích, chứ nếu đập bể Sơn Hà đồ, ngươi không thể phi hành được đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.