Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 385: Ánh mắt không tốt



Dịch giả: Trongkimtn

Ở quan đạo bên ngoài thành, thừa dịp không người đi qua, Từ Ngôn lấy Sơn Hà đồ ra, quăng lên rồi thả người nhảy lên nó.

Sự mới lạ của pháp khí phi hành khiến Từ Ngôn cực kỳ thích thú, dự định bay một chút rồi lại mướn một cỗ xe ngựa tiếp tục đi. Dù sao thì gần kinh thành có rất nhiều thành trấn nhỏ, sử dụng không được bao lâu sẽ đến một thành trấn nào đó rồi.

Sơn Hà đồ trải dài hơn một trượng, theo gió mà lên, phóng lên không trung, lướt qua rừng hoang, bay về hướng phương bắc của sơn mạch Vạn Hằng.

"Nương tử, ta tới rồi!"

Đang cao hứng bừng bừng Từ Ngôn ngồi trên cao cao giọng hét lớn, đây là cỗ ý chí mạnh mẽ phấn chấn của người trẻ tuổi, khiến tinh thần sáng láng, dường như dùng không hết sức lực. Nhưng mới hô lên một lần thì hắn liền im bặt, bởi vì bay quá nhanh, thành ra gió quá lớn, hắn đã nuốt vào một bụng gió mát.

Sơn Hà đồ dài đến hơn mười trượng, Từ Ngôn liên tục thử trải rộng thêm bức tranh. Nếu mở ra hết, thì việc mang theo mười mấy người cùng đi chắc không thành vấn đề.

Sơn Hà đồ đúng là rất dài, nhưng càng trải ra nhiều thì hắn phát giác linh khí của mình trôi đi càng nhanh. Sau đó hắn mới hiểu rằng, pháp khí phi hành càng lớn thì khi sử dụng cần càng nhiều linh khí. Tốt nhất là một người cưỡi, tối đa là mang thêm nương tử của hắn.

Đang ở giữa không trung, Từ Ngôn không kìm nổi thò người ra nhìn, ló đầu ra ngó, chỉ thấy mặt đất một mảnh xanh biếc.

Còn chưa tới thời điểm xuân về hoa nở rộ, nhưng màu xanh cỏ hoa đã sớm phủ khắp Đại Phổ ấm áp. Tình ảnh quan sát mặt đất từ trên bầu trời này rất tráng lệ, cực ít người có thể được như thế.

Núi cao biến thành cầu thang dưới chân, con đường trở thành một sợi dây dài uốn lượn, xe ngựa trên đường giống như con kiến, người đi đường càng gần như không thấy rõ, chỉ có hùng ưng mới có thể nhìn thấy cảnh tượng này. Trong lúc nhất thời tất cả điều đó làm cho hắn mê say không thôi.

Xa xa, Từ Ngôn trông thấy một khối mỹ ngọc hình cầu nằm giữa ngọn núi, to nhỏ cỡ chén cơm.

"Nơi đó là... Đạo tràng Ngọc Long!"

Đạo tràng Ngọc Long khổng lồ to lớn, ở trên không ngó lại thì chỉ như một cái chén ngọc. Nhìn thấy Thánh địa của Thái Thanh giáo đang khởi công xây dựng, Sơn Hà đồ cũng từ từ ngừng lại.

Đưa mắt nhìn sang, sắc mặt Từ Ngôn trở nên hơi quái dị.

Mắt phải không thấy gì lạ thường, đổi sang bên trái thì khác. Từ Ngôn có thể nhìn thấy tòa đạo tràng này đang tại bốc lên một cỗ khí tức kỳ dị, tựa như một màn sáng màu xanh của ngọc bích bao phủ hết cả tòa đạo tràng, hơn nữa màn sáng chui sâu vào lòng đất, thoạt nhìn cực kỳ kỳ dị.

"Quả nhiên lão tặc Quốc sư kia có ý làm loạn."

Phát hiện màn sáng quái dị này, sắc mặt Từ Ngôn trở nên lạnh lùng, linh khí khẽ động, Sơn Hà đồ liền quay sang một bên mà bay đi.

Biết rõ người ta mưu đồ làm loạn, theo lý thuyết phải làm dũng cảm lao ra, đáng tiếc Từ Ngôn không muốn làm anh hùng. Vẫn chưa thể trêu vào Quốc Sư, nếu có tu vi Nguyên Anh thì Từ Ngôn hắn không ngại cùng Quốc Sư đọ sức một lần.

Không thể trêu vào nên chỉ có né, đây mới là đạo tự bảo vệ mình.

Dù sao Sở gia có nhiều kẻ mạnh, nhất mạch Sở Hoàng Sơn càng sâu không lường được. Từ Ngôn không có tâm tư đi quản phiền toái của Hoàng gia Đại Phổ, hắn chỉ muốn đi tìm vợ của mình thôi.

Lướt qua vài toà núi hoang, bay chưa tới một canh giờ, thì linh khí đã nhanh hao gần hết rồi. Lúc trông thấy xa xa có một cái trấn nhỏ, thì hắn tranh thủ thời gian dừng lại, xuống mặt đất chuyển sang đi bộ.

Sau khi đi một vòng trong thôn trấn, chuẩn bị đầy đủ các loại rau dưa hoa quả, gạo trắng, cộng thêm thịt hun khói, cuối cùng mua một chiếc xe ngựa, thì Từ Ngôn một mình một ngựa rời khỏi thị trấn nhỏ đó. Người biết mục đích chuyến đi này không nói, người không biết còn cho rằng người này là đang định du lịch chu du thế giới ấy chứ.

Mất gần nửa tháng hành trình, Từ Ngôn rốt cục đã tới sơn mạch Vạn Hằng.

Nơi hắn đang đứng là một nhánh của sơn mạch, vờn quanh dãy núi, một ngọn sơn lĩnh uốn lượn vươn dài theo hướng sơn mạch xa xa. Tính toán thời gian, lúc này cách thời gian Kim Tiền tông mở sơn môn có lẽ còn hai ngày. Sau khi tham quan cảnh sắc dãy núi một phen, Từ Ngôn bắt đầu đi loạn khi đông khi tây.

Theo lời cha vợ, chỉ cần tìm được chỗ sơn lĩnh này thì sẽ tìm được cửa vào tông môn.

Nhưng mà từ khi mình đi vào đây, cái gì cũng không thấy, chỉ có thể đảo quanh trong sơn lĩnh, đừng nói cửa sơn môn, ngay cả một cái bóng cũng không có nữa là. Chỉ có người Kim Tiền tông tự mở cửa thì người bên ngoài mới có thể đi vào, nghe nói trong sơn lĩnh tồn tại trận pháp rất là kỳ dị.

Gần nơi Kim Tiền tông có một phường thị cho giới tu hành. Trước khi đi Bàng Vạn Lý đã từng dặn dò, nơi này có thể dùng làm chỗ đặt chân tạm thời.

Tìm hơn nửa ngày trời, trên đỉnh một tòa núi hoang, rốt cuộc hắn cũng tìm được cái phường thị này.

Lần trước khi cùng Bàng Hồng Nguyệt đi phường thị tọa lạc trong khe núi, Từ Ngôn điềm nhiên cho rằng phần lớn phường thị sẽ gặp tại chân núi, ai mà ngờ lần này phường thị rõ ràng lại ở đỉnh núi. Hắn không lên đỉnh núi xem, nếu như hắn chú ý nơi đó thì mắt trái đã sớm phát hiện rồi.

Trong lúc đang buồn bực tìm kiếm dưới chân núi, Từ Ngôn bỗng thấy có người từ phía sau bay lên đỉnh núi mới phát hiện ra chỗ đặt phường thị. Vì vậy hắn thầm mắng mình còn quá non nớt, thở phì phò bò lên trên, dùng linh khí mở ra cửa vào phường thị.

Lúc tiến đến, Từ Ngôn thiếu chút nữa đụng vào một người, cái tên gia hỏa mới bay lên kia rõ ràng còn đứng trước cửa.

Mặc dù không đụng vào người, nhưng có thể dẫm lên chân sau người ta, nên hắn tranh thủ dịch chuyển bàn chân.

"Không có mắt sao!?"

Đối phương quay đầu lại dùng giọng nói lãnh đạm mắng một câu. Lúc này Từ Ngôn mới nhìn rõ kẻ này chính là tên béo mập, khuôn mặt tròn tròn thoạt nhìn rất hiền lành chất phác, thế nhưng lời vừa thốt ra lại mang theo một cỗ ý lạnh.

"Thật có lỗi thật có lỗi, là mắt ta không tốt."

Từ Ngôn chỉ liếc nhìn đối phương một cái rồi vội vàng không dám nhìn nữa, đối phương hừ một tiếng không tiếp tục để ý đến hắn mà bước đi tiến vào đám người.

Xem thấy tên béo kia đi rồi, Từ Ngôn cúi đầu quay người đi về hướng khác, bộ dạng hèn mọn khi trước lúc này đã biến thành khiếp sợ.

Hình ảnh tên béo trong mắt hắn cũng không phải là người béo mập gì, mà là một gã đàn ông thân hình cao lớn. Dưới lớp ngụy trang đó là một khuôn mặt dài như đao, đôi lông mày chéo, có một vết sẹo kéo dài đến khóe miệng. Dung mạo kia thoạt nhìn vô cùng âm tàn, chỉ có bề ngoài ngụy trang thành một tên béo mạp béo núc ních y như thật.

Thời điểm gặp Lưu Y Thủ, Từ Ngôn đã được chứng kiến thủ đoạn dịch dung đan cải biến dung mạo. Khi đó, Lưu Y Thủ trông bề ngoài như một người thanh niên, lại có một đoàn sương mù kỳ dị cải biến hình dạng, Từ Ngôn nhìn một là có thể xem thấu; thế nhưng cái tên béo mập chết bầm kia lại có điểm bất đồng với Lưu Y Thủ.

Hình dạng tên béo không phải bị sương mù cải biến mà dường như dán lên một lớp da người, nhờ tình huống mặt đối mặt nên hắn mới phân biệt được. Tên béo vừa đi xa thì ngay cả mắt trái của hắn cũng nhìn không ra chân dung nữa.

"Thủ đoạn dịch dung thật cao minh!"

Kinh hãi qua đi, Từ Ngôn bước nhanh đi. Loại người này đã tận lực che dấu dung mạo, tất nhiên không có ý gì tốt, hơn nữa ngay cả mắt trái cũng không dễ dàng phân biệt thì chỉ sợ người khác càng nhìn không ra. Gặp phải loại quái nhân này tốt nhất cứ tránh xa cho thỏa đáng, tránh khỏi rước họa vào thân.

Rời đi thật xa, khi quay đầu lại Từ Ngôn không còn thấy tăm tích của tên kia nữa, lúc này tâm tình hắn mới bình ổn lại mà đi tìm nhà trọ, đợi hai ngày sau sẽ bái nhập tông môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.