Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 389: Khương Đại



Dịch giả: Trongkimtrn

Trong lúc Từ Ngôn gấp đến độ lòng như lửa đốt, thì đã đến phiên gã thanh niên béo phía trước hắn đăng ký thân phận.

"Khương Đại, đến từ trấn Ninh Khê, Đại Phổ."

Lúc nói ra cái tên rất bình thường này, gã thanh niên béo lộ vẻ cực kỳ trầm ổn. Trương quản sự đầu cũng không thèm ngẩng, sau khi đã nhớ kỹ thân phận thì y bảo: "Khương Đại, phân đến Huyền phong. Kế tiếp!"

"Ta muốn đi Linh Yên các."

Tên thanh niên gọi là Khương Đại duỗi ra cánh tay thừa mỡ, thấp giọng khẽ nói một câu, rồi sau gã đẩy qua một cái bọc nhỏ. Vị quản sự xấu xí vẫn không ngẩng đầu như trước, bất động thanh sắc thu lấy cái bọc nhỏ đưa tới. Sau khi nhìn lướt qua một góc vừa mở ra ở dưới mặt bàn, y lập tức giơ bút quệt lên sổ, nói lại: "Khương Đại trấn Ninh Khê, phân đến Linh Yên các. Kế tiếp."

Nghe vậy, Từ Ngôn ở phía sau tên mập đành phải tiến lên một bước rồi báo: "Lâm Sơn trấn, Từ Chỉ Kiếm."

Tên không đổi nhưng lại dùng tự, dù sao đều là tên của hắn nên không sợ truy tra. Hơn nữa cái tên “Từ Ngôn” có quá nhiều kẻ thù, tốt hơn cứ dùng tên Từ Chỉ Kiếm nghe lạ lẫm một ít, ít nhất phần lớn người Hứa gia đều không biết tên tự của hắn.

Từ Ngôn không nói ra bất kỳ quan hệ nào trong tông môn, túi trữ vật bị người ta lấy cắp mất rồi, đệ tử thân phận Tông sư sẽ bị phân công đến chỗ Hứa gia quản. Rơi vào đường cùng nên đành phải xem vận khí thôi. Chỉ cần không đến Tự Linh đường thì phân hắn ở đâu cũng được.

"Từ Chỉ Kiếm, phân công đến Tự Linh đường. Kế tiếp."

Một câu này của Trương quản sự khiến Từ Ngôn thiếu chút nữa muốn chửi mẹ lên rồi. Đây đúng là sợ cái gì gặp cái đó mà.

"Ta cũng muốn đi Linh Yên các."

Không đợi tên quản sự viết xuống, Từ Ngôn thấp giọng nói một câu. Theo đó Trương quản sự quả nhiên dừng bút lại treo ở giữa không trung, chờ chỗ tốt từ đối phương.

Đợi cả buổi thấy không có động tĩnh gì thì tên quản sự họ Trương thẹn quá hoá giận, y ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Khương Đại là biểu huynh của ta, kính nhờ sư huynh dàn xếp một chút."

Không đợi y nổi giận, Từ Ngôn nói thêm một câu. Nghe thanh niên trước mặt là bà con của gã Khương Đại vừa mới cho mình một bao linh thạch, sắc mặt Trương quản sự lúc này mới hòa hoãn vài phần. Sau chốc lát do dự, nhớ tới linh thạch mà Khương Đại đưa cho cũng không ít nên y nhếch miệng, dự định sẽ phân công Từ Ngôn đến Linh Yên các.

Y vừa muốn đặt bút viết thì ở một bên Khương Đại lại không muốn. Gã làm gì có bà con nào, Từ Ngôn muốn chiếm tiện nghi của gã thì cứ mơ đi.

Khóe miệng nhếch lên, Khương Đại thình lình hỏi một câu: "Ngươi nói ai là biểu huynh?"

Vừa nghe gã nói thế, Trương quản sự lập tức nghi hoặc, dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Từ Ngôn.

"Ngươi, Khương Đại, là biểu huynh của ta." Từ Ngôn nói hết câu thì dùng ngón tay gãi gãi cái ót, sau đó ngón tay từ chỗ mi tâm dời xuống trực tiếp vạch đến khóe miệng.

Nhìn bề ngoài thì động tác của hắn giống như đang gãi ngứa, người khác không để ý gì, nhưng Khương Đại bỗng nhiên giật giật con mắt, nơi đáy mắt gã hiện lên nét kinh ngạc.

Chỗ mà ngón tay Từ Ngôn xẹt qua chính là vị trí vết sẹo trên khuôn mặt thật sự của gã, không sai một chút nào!

Gã thanh niên béo tự tin có thể đơn giản lừa dối cường giả Hư Đan, thậm chí là Nguyên Anh, thì lúc này trong lòng lại khiếp sợ không thôi. Gã tuyệt đối không thể ngờ chỉ một tên đệ tử Trúc Cơ nho nhỏ vừa mới vào tông môn lại có thể khám phá ngụy trang của mình.

"Khương Đại, đến cùng hắn có phải biểu đệ của ngươi hay không?" Trương quản sự bắt đầu không nhịn được nữa, thấp giọng hỏi.

Sau chốc lát chần chờ, tên mập nhìn Trương quản sự nhẹ gật đầu, chấp nhận đó là thật.

"Từ Chỉ Kiếm, phân đến Linh Yên các."

Trương quản sự vung bút viết, xem ở số linh thạch Khương Đại đưa cho nên y cũng cho Từ Ngôn đến Linh Yên các.

Đợi đến lúc toàn bộ đám đệ tử mới đăng ký xong, Trương quản sự đứng lên rồi ra lệnh cho những đệ tử của Chấp Sự đường mang tới một ít mới bộ cẩm bào màu xanh mà phân phát cho mọi người.

"Lát nữa sẽ có các đệ tử ở chi mạch khác đến Chấp Sự đường tiếp đi môn nhân của mình. Từ nay về sau, các ngươi chính đã là đệ tử Kim Tiền tông, có thể tiến lên trở thành chân truyền thậm chí đại thành Hư Đan hay không, thì phải xem vận mệnh của các ngươi rồi. Lấy quần áo rồi đi theo ta!"

Y phân phó một tiếng, đi đầu ra khỏi phòng lớn, một đám đệ tử mới bưng quần áo của mình lục tục rời đi theo.

Từ Ngôn vẫn đi sau cùng như trước, Khương Đại ở bên cạnh hắn. Thừa dịp phía trước không ai chú ý bên này, dùng ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm vào hắn, Khương Đại thấp giọng hỏi: "Động tác vừa rồi của ngươi là có ý gì?"

"Thủ thế?" Từ Ngôn gãi gãi mi tâm, giả bộ không hiểu đáp: "Không ý gì a, trên mặt ngứa nên gãi hai cái thôi!"

"Đừng đánh trống lảng!" Khương Đại trừng mắt, vừa muốn chất vấn thì Từ Ngôn đã ra ngoài cửa rồi.

"Hừ!"

Khương Đại hừ một tiếng, cũng đi theo ra phòng lớn. Không biết cái tên gia hỏa tên Từ Ngôn đó tại sao lại xem thấu ngụy trang của mình, gã chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Trương quản sự dẫn đám đệ tử tới quảng trường Chấp Sự đường. Khi nhìn thấy trưởng lão Chấp Sự đang trò chuyện với hai người đệ tử chân truyền đến từ sáu mạch lớn, thì y lập tức chạy qua chào hỏi.

Từ xa, Từ Ngôn thấy gã chân truyền họ Hứa đang đứng bên người vị trưởng lão Chấp Sự, trên khuôn mặt hiện nét tươi cười khiêm tốn.

Không lâu sau, trên bầu trời xuất hiện vài đạo kiếm quang, còn có bảy tám đạo thân ảnh từ trên trời hạ xuống.

Người tới đón tất cả đều là đệ tử chân truyền các mạch. Hơn nữa những người này nguyên một đám đều hết sức trẻ tuổi, nữ có nam có, chân đạp phi kiếm lăng không mà đi. Thấy vậy đám đệ tử mới hâm mộ không thôi.

Trúc Cơ cảnh tầm thường không thể ngự kiếm, thế nhưng đệ tử chân truyền tông môn lại không giống.

Những người này chẳng những có được pháp khí thượng phẩm, linh khí cao thâm, càng là rất được trưởng lão Hư Đan coi trọng. Dựa vào tu vi linh khí tinh thâm và pháp khí thượng phẩm, lúc này họ mới có thể chân chính thi triển bản lĩnh ngự kiếm. Đổi thành những đệ tử bình thường khác thì không làm được.

Linh khí thâm hậu kết hợp với pháp khí thượng phẩm mới là trụ cột ngự kiếm, cả hai thiếu một thứ cũng không được.

Trên quãng trường đá xanh đang có trên mười người đệ tử chân truyền vây quanh trưởng lão Chấp Sự Trần Quy. Từng người tới bái kiến, Trần Quy đều tỏ ra vô cùng hòa ái, liên tiếp gật đầu nói chuyện, dường như lão cực kỳ coi trọng những người này.

Sau khi đến quảng trường, đám đệ tử mới lập tức quy củ đứng một bên. Vào lúc này bỗng có một người đệ tử chân truyền cao lớn thô kệch bước nhanh tới, hét lên với giọng nói như chuông lớn: "Ai là đệ tử nhất mạch Võ Khúc điện thì đến bên cạnh ta!"

Sau một rống của người này thì lập tức có mười mấy tên đệ tử dồn dập đi tới, đứng bên người y. Có kẻ cơ linh vội vàng miệng xưng sư huynh, còn kẻ đầu gỗ thì quy tắc cúi đầu không nói gì.

"Môn nhân Sở Hoàng sơn nhanh chóng tới đây!"

Lại một thanh niên thân hình cao gầy ngẩng đầu quát. Theo việc đệ tử chân truyền các chi mạch báo ra danh hào, đám đệ tử mới bị phân công lập tức đi tới, quy tụ đến chi mạch của mình.

Người đến từ Linh Yên các là một thanh niên có đôi mắt híp, bộ dáng thoạt nhìn có vẻ hòa khí, thanh âm lúc la lên cũng không lớn. Y một mực lồng tay trong ống áo giống như sợ lạnh vậy.

Từ Ngôn đã đứng trong đội ngũ Linh Yên các, tính cả hắn thì tất cả những đệ tử bị phân công đến Linh Yên các có ba bốn mươi người.

Từ khi đứng trong đội ngũ, hắn thủy chung cúi đầu, Khương Đại ở bên cạnh cũng không nói gì, hai người làm ra vẻ tựa như không nhận ra nhau. Rồi khi những người đệ tử chân truyền tế ra từng kiện từng kiện pháp khí có hình dạng khác nhau có thể mang theo hơn mười người phi hành, cả đám tân đệ tử ngạc nhiên dồn dập đi tới.

Thừa dịp Khương Đại đang định đi lên pháp khí, thì lúc này Từ Ngôn bỗng nhiên ngẩng đầu lên kéo gã lại. Ở trước mặt trưởng lão Chấp sự và những đệ tử chân truyền, hắn cao giọng chất vấn: "Biểu huynh, cũng sắp đến tông môn rồi, ngươi xem nên trả túi trữ vật cho ta rồi chứ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.