Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 402: Một nắm cát



Dịch giả: Khongpit

Có sẵn chỗ tốt, Từ Ngôn sao có thể bỏ qua.

Mặc kệ Trần Minh tiếp tục đào bới, hắn bỏ ra ngoài đi dạo, không bao lâu sau đã tới nơi đám đệ tử Huyền Phong khai thác Hàn Lôi thạch.

Xung quanh một hố khai thác chất đầy hàng trăm khối Hàn Lôi thạch, lớn nhất cỡ chậu nước, nhỏ nhất cũng như quả dưa hấu. Từ Ngôn thấy được nhiều Hàn Lôi thạch như vậy, hắc hắc cười.

Túi trữ vật hạ phẩm hoàn toàn không chứa được mấy tảng đá lớn như vậy, khó trách những đệ tử Huyền Phong kia chỉ có thể chở đi bằng thuyền gỗ.

Từ Ngôn cũng không có Túi trữ vật, nhưng hắn lại có Súc linh quyết.

Vận chuyển công pháp, Từ Ngôn bắt đầu hạ thủ với những khối Hàn Lôi thạch này, cũng không lâu lắm, các khối đá lớn biến thành một nắm cát.

Hơn trăm khối Hàn Lôi thạch, sau khi tinh luyện thành Hàn Lôi cát, có thể đổi được ít nhất mười khối Linh thạch. Với thù lao của nhiệm vụ khai thác Hàn Lôi thạch, để đổi được hai khối Linh thạch thì không cần quá cố sức, nhưng nếu muốn được hơn mười khối thì buộc phải cố gắng hết sức.

Thừa dịp đám đệ tử Huyền Phong chưa quay lại, Từ Ngồn đi trở về khu vực Trần Minh đang khai thác, cầm lấy nắm cát, tựa vào gốc cây, nhắm mắt dưỡng thần.

Không bao lâu, thuyền gỗ bay tới từ phía xa, đám người Huyền Phong đã trở lại, vị Chu Liêm kia dường như cố tình diễu võ dương oai. Cố ý điều khiển thuyền gỗ bay qua đỉnh đầu Từ Ngôn và Trần Minh, bay thấp đến mức khiến cho Trần Minh ôm đầu sợ hãi, còn Từ Ngôn chỉ cúi đầu cười lạnh.

“Hàn Lôi thạch đâu rồi! Sao lại mất sạch không còn một khối!”

“Thật sự là không thấy, kẻ nào giám trộm Hàn Lôi thạch của chúng ta!”

Tiếng quát tháo nổi giận đùng đùng truyền ra từ khe núi, vài tên đệ tử Huyền Phong rất nhanh đã đi tới.

“Có phải các ngươi trộm Hàn Lôi thạch!” Một tên đệ tử thanh niên lạnh lùng chất vấn.

“Trừ bọn họ ra, xung quanh đây không còn ai khác, chính là bọn họ trộm!” Một nữ tử trẻ tuổi giương nanh múa vuốt như muốn lao lên bắt hai người.

“Không phải chúng ta a!” Trần Minh liên tục xua tay giải thích: “Chúng ta đều không đi tới khe núi đó, một mực đào đá ở đây, vừa mới đào được hai khối, các ngươi không tin có thể nhìn xem.”

Trần Minh chỉ vào hai khối Hàn Lôi thạch mà gã thật vất vả mới đào được, mặt mũi tràn đầy ủy khuất nói.

Lúc này Chu Liêm cũng đi tới, nhìn thẳng hai người quát hỏi: “Không phải các ngươi trộm sao?”

“Thật không phải, chúng ta nào có gan trộm đồ của các vị sư huynh.” Trần Minh liên tục kêu oan.

“Khám người bọn chúng xem, có túi trữ vật hay không.”

Chu Liêm phân phó một tiếng, lập tức có hai người lao tới, đè Từ Ngôn cùng Trần Minh ra bắt đầu soát người. Khám cả ngày trời cũng chẳng tìm được cái gì có giá trị chứ đừng nói Túi trữ vật.

Liếc nhìn xung quanh, nếu không có Túi trữ vật, muốn lấy trộm hàng trăm tảng đá lớn thật không dễ. Chu Liêm cũng không tin hai tên đệ tử mới nhập môn lại có năng lực đánh cắp hàng trăm khối Hàn Lôi thạch. Gã bắt đầu trầm ngâm suy tư, có thể có những tên đồng môn đi ngang qua thấy có thể chiếm tiện nghi, liền ra tay đánh cắp Hàn Lôi thạch.

Trong tông môn, sự tình này cũng không quá hiếm. Gặp vật vô chủ, ai lấy được chính là của người đó rồi.

“Các ngươi có thấy ai tới nơi này không?” Chu Liêm vẫn lạnh lùng chất vấn.

“Không thấy, chúng ta một mực làm việc vất vả, đến thời gian ngẩng đầu còn không có.” Từ Ngôn lúc này mới đáp lời, làm ra bộ dáng mệt mỏi như vừa mới đào khoáng thạch xong.

“Thật sự không thấy ai!” Chu Liêm nhìn thẳng Trần Minh hỏi.

“Sư huynh minh giám, thật sự ta không nhìn thấy ai khác, ta thề!” Trần Minh, người đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi người ta điều khiển phi chu lao qua đầu hắn vẫn khiến hắn cả kinh không nhẹ.

Thầm nghĩ một tiếng không may, Chu Liêm vốn muốn lập uy với hai tên đệ tử mới nhập môn. Muốn làm cho hai gã này thành thiên lôi sai đâu đánh đó của mình, không nghĩ tới một lần chủ quan, rõ ràng làm cho toàn bộ Hàn Lôi thạch bị mất.

“Trong tay người nắm cái gì?”

Lúc này Chu Liêm chợt thấy Từ Ngôn chăm chú nắm một bàn tay, phát giác khả nghi, gã chụp lấy cánh tay của Từ Ngôn.

“Buông tay ra để ta nhìn xem ngươi nắm gì?”

Ánh mắt Chu Liêm lạnh lẽo, Từ Ngôn lập tức nghe lời, giương hai tay ra, trong lòng bàn tay hắn là một nắm cát bình thường.

“Hạt cát, vừa rồi vung hơi mạnh cái cuốc, khiến tay bị đau nhức, cầm một chút cát cho thoải mái.”

Nghe được Từ Ngôn giải thích, Chu Liêm hừ lạnh một tiếng, quay người đi, hắn vẫn không quên nói móc một câu: “Loại giá áo túi cơm quen sống an nhàn sung sướng, hừ.”

Tự thân không may, Chu Liêm cũng không còn tâm tình tiếp tục đào khoáng thạch, mang theo những tên đệ tử Huyền Phong khác lên thuyền gỗ bay đi.

Nhìn thuyền gỗ đi xa, Từ Ngôn nhếch miệng thì thào tự nói: “Cũng không biết ai là kẻ giá áo túi cơm, đến Hàn Lôi thạch cũng không nhận ra, không phải chỉ nhỏ đi một chút sao...”

Vuốt vuốt nắm cát ở trong tay, Từ Ngôn xem như nhìn thấu những đệ tử tông môn kia, loại người này không thể làm việc lớn, hắn thậm chí lười không thèm ghi nhớ bộ dáng đối phương.

“Từ ca, chúng ta đi thôi.”

Trần Minh lúc này vẫn còn nơm nớp lo sợ nói: “Nơi này có chút tà môn, cũng không có người đến, khoáng thạch của bọn chúng sao lại bị mất. Ta đào hai khối, chúng ta mỗi người một khối, cùng trở về.”

“Ngươi giữ cả đi.”

Từ Ngôn nhìn thấy Trần Minh phải vất vả đào lên được hai khối Hàn Lôi thạch: “Có cơ hội ta sẽ tự mình đào sau, vừa vặn đói bụng, chúng ta đi ăn.”

Không đến một buổi, Từ Ngôn cùng Trần Minh đã quay trở về khu cư trú. Trần Minh vội vàng trở lại chỗ ở bắt đầu luyện chế Hàn Lôi cát, Từ Ngôn tức thì đi tới nhà ăn làm một bữa cơm.

Trở lại chỗ ở, đem đám Hàn Lôi thạch bị thu nhỏ ném lên mặt bàn, Từ Ngôn chỉ lấy một hạt, chà xát giữa hai ngón tay.

Loại Thạch đầu bị biến nhỏ, sức nặng cũng theo đó giảm theo, nếu dùng thủ pháp đánh ra ngoài, vẫn là uy lực như vậy. Nhưng nếu sau khi ném đi sử dụng khẩu quyết biến lớn lại như cũ, có thể trở thành đòn sát thủ của Từ Ngôn. Đáng tiếc hắn chỉ biết thu nhỏ lại bằng Súc linh quyết, không cách nào đem vật biến trở lại kích thước ban đầu.

Có lẽ phải có một pháp môn có tác dụng khôi phục kích thước mới đúng.

Suy tư về Súc linh quyết, Từ Ngôn ngẩng đầu nhìn sang phòng bên cạnh.

Khương Đại vẫn thế, không chịu đi ra ngoài. Cách một mặt tường, Từ Ngôn không thể nhìn thấy đối phương làm gì nhưng hắn vẫn có cảm giác thấy âm khí nặng nề lộ ra từ phòng đối phương. Từ Ngôn cảm thấy phòng mình dường như lạnh thêm vài phần.

Được rồi, mau rời khỏi thôi...

Trầm ngâm sau nửa ngày, Từ Ngôn nhận thấy không thể trì hoãn nữa. Hắn quyết định nhanh chóng biểu lộ thân phận Tông sư của bản thân, tốt nhất ngay hôm nay trở thành đệ tử chân truyền.

Hắn đã bỏ quyết định lấy lại túi trữ, trở thành đệ tử chân truyền, cùng lắm thì kiếm những trưởng lão kia để nói rõ sự cổ quái của Khương Đại. Các chủ Linh Yên các có tu vi Nguyên Anh, chẳng lẽ lại dễ dàng bỏ qua một tên gia hỏa không rõ ràng lại ẩn giấu bí mật nào đó sao.

So về thân phận, Khương Đại là cường nhân của tà phái, Từ Ngôn chính là người Đại Phổ hàng thật giá thật. Đến lúc đó được cường giả che chở, hắn sẽ không sợ tên Khương Đại giở thủ đoạn gì cả.

Hạ quyết tâm, Từ Ngôn vận chuyển lực đạo Ngũ mạch, hai ngón tay bắt đầu chậm rãi phát lực, hạt Hàn Lôi thạch trong tay bị niết vang lên tiếng cót két.

Hàn Lôi thạch cứng rắn hơn rất nhiều so với thạch đầu bình thường, Từ Ngôn cũng không muốn dựa vào lực đạo ngũ mạch bóp nát Hàn Lôi thạch. Hắn chỉ tiện tay thúc dục chân khí, dù sao hôm nay muốn hiển lộ thân phận Tông sư, trước tiên phải làm quen một chút.

Ngón tay truyền đến cơn đau nhè nhẹ, sắc mặt Từ Ngôn biến ảo.

Hắn lại một lần nữa vận chuyển toàn bộ chân khí, mãnh liệt niết hạt Hàn Lôi thạch, cơn đau truyền đến từ ngón tay càng mãnh liệt hơn.

Hạt Hàn Lôi thạch nho nhỏ rơi xuống đất, Từ Ngôn ngu ngơ nhìn hai ngón tay nổi lên tơ máu, một tin tức tai họa không ngừng lởn vởn trong đầu hắn.

Chân khí phá ngũ mạch, vậy mà không vận chuyển ra được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.