Hắn đột ngột ngẩng đầu, một nữ tử đi ngang qua người hắn như một đóa hàn mai nở trong trong tuyết khiến người người phải ghé mắt nhìn qua.
Trong tình cảnh đầy tuyệt vọng, lại được nhìn thấy thân nhân không khỏi khiến lòng đầy ấm áp. Cả người Từ Ngôn ấm nóng, há miệng định kêu lên một tiếng nương tử. Chẳng qua lúc này Bàng Hồng Nguyệt cũng nhìn thấy Từ Ngôn, ngoài kinh hỉ thì trong mắt nàng chợt hiện lên vẻ sợ hãi.
Bàn tay trắng nõn nhỏ bé đột nhiên siết chặt lại trở nên trắng bệch, mu bàn tay mơ hồ còn đang run rẩy. Bàng Hồng Nguyệt chẳng qua chỉ chợt sửng sốt, rồi lập tức cứ bước đi tới, chỉ thoáng nhìn Từ Ngôn mà không nói một câu gì, không hơn gì người dưng.
Từ Ngôn lúng túng, há ra mồm cứng ngắc như vậy, vẻ mặt mang theo thần sắc không hiểu thấu nhưng nhanh chóng chuyển sang vẻ âm trầm.
Bởi hắn thấy được gã thanh niên đang đi bên cạnh Bàng Hồng Nguyệt. Chính là tên đệ tử tông sư chân truyền của Hứa gia, Hứa Mãn Lâu.
Nhìn theo bóng lưng Bàng Hồng Nguyệt, Từ Ngôn biết nương tử mình đầy bất đắc dĩ. Có người Hứa gia đi cùng, Bàng Hồng Nguyệt căn bản không dám gặp gỡ Từ Ngôn.
Không phải nàng tuyệt tình phụ nghĩa, mà là lo lắng cho Từ Ngôn, càng là muốn bảo vệ hắn.
Tiếng rặc rặc... vang lên, nắm tay Từ Ngôn cũng bị siết chặt lại. Hắn nhìn thấy Hứa Mãn Lâu đang bước đi, không ngừng nói gì đó với Bàng Hồng Nguyệt phía xa xa kia, bộ dáng đầy vui vẻ đấy trong mắt người khác là tao nhã, nhưng hắn chỉ thấy hèn hạ vô sỉ.
Dám can đảm đánh chủ ý lên người nương tử Từ Ngôn hắn, thật không muốn sống mà...
Mãi đến khi Bàng Hồng Nguyệt biến mất trong đám người, Từ Ngôn lúc này mới tức giận quay người rời khỏi đại điện.
Trên đường trở về Linh Yên các, Từ Ngôn nghẹn khuất lấy một bụng lửa giận. Từ lúc tiến vào tông môn, hắn không ngừng rước lấy phiền toái. Nay lại nhìn thấy nương tử của mình bị người dây dưa, hắn càng bực bội không chịu nổi.
Lúc còn ở phàm tục, thế lực Hứa gia không lộ diện bao nhiêu. Chỉ đến khi tới tông môn Từ Ngôn mới chân chính phát hiện thế lực Bàng gia ở Kim Tiền tông căn bản không thể so được với Hứa gia đấy. Hiện giờ hắn muốn qua lại với nương tử mình cũng đã trở thành nan đề rồi.
Một khi qua lại với nhau, đám người Hứa gia sẽ biết đến sự tồn tại của Từ Ngôn. Lúc đó kết quả chỉ có báo thù báo oán mà thôi.
Phiền toái dính phải từ giới phàm tục rốt cuộc cũng đã dây dưa tới tận tông môn. Từ Ngôn cảm thấy như sa vào một vòng xoáy thật lớn không làm sao giãy giụa thoát ra được.
Mang theo nỗi lòng muộn phiền, lúc đi ngang qua một gốc cổ thụ, chợt Từ Ngôn cảm thấy dưới chân mình mềm nhũn như dẫm phải vật gì đó. Hắn còn chưa kịp nhìn kỹ thì tiếng gió bất thiện từ trên đỉnh đầu truyền xuống!
Vốn hắn không tập trung…
Trong lúc lơ là đó, Từ Ngôn vội ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy một con đại xà thật lớn đang quấn lấy cổ thụ, toàn thân màu sắc rực rỡ, há miệng rộng đớp về phía hắn.
Là không cẩn thận đạp phải đuôi rắn rồi!
Dựa vào thiên phú thân nhẹ như yến, Từ Ngôn nhanh chóng lách tránh qua một bên. Cũng may rắn kia chỉ là loại rắn thường, không phải là Yêu vật. Một táp không cắn trúng, đại xà dưới tàng cây cong người lại thủ thế, mắt hung ác nhìn Từ Ngôn chằm chằm.
Sơn môn Kim Tiền tông rất lớn, xuất hiện vài loài thú cũng không tính mới lạ gì. Phàm là dã thú không đạt tới yêu vật căn bản không thể gây nguy hiểm gì cho tu hành giả cả. Dù có nhìn thấy chúng nó thì cũng không ai đánh chết, như thể một người nhìn thấy con kiến ven đường, chẳng ai nguyện ý giẫm một cước lên chúng cả. Cho nên dã thú bên trong Kim Tiền tông không sợ người, nhưng cũng không dám bén mảng đến gần cường nhân phi thiên độn địa kia quá. Nếu không phải Từ Ngôn giẫm phải đuôi rắn, nó cũng không có ý định cắn người.
Đến một con rắn cũng muốn đối nghịch với mình. Từ Ngôn giận dữ trực tiếp vung pháp khí trường đao vừa mới mua được lên. Một tiếng rặc rặc vang lên, đại xà dài hơn một trượng bị một đao chia làm hai nửa.
Dã thú bình thường mà thôi, làm sao chịu nổi bị pháp khí chém vào được.
Ba đao bổ xuống, lửa giận trong lòng Từ Ngôn mới hạ xuống phần nào. Lần này là hắn trút giận vào đại xà này.
Vẩy hết máu trên lưỡi đao, Từ Ngôn định quay người bỏ đi. Hắn chưa đi được hai bước đã vội vòng về.
Đại xà chết rồi, nhưng hồn phách vẫn còn.
Trong mắt trái của Từ Ngôn, có một hồn phách con rắn dài nhỏ đang lơ lửng dưới tàng cây, xem ra sẽ nhanh chóng tiêu tán mất.
Nhìn hồn phách con rắn, Từ Ngôn chợt nhớ đến pháp môn Thiên Quỷ thất biến cổ quái kia.
Pháp môn khống chế quỷ không dễ luyện, vì không ai có thể nhìn thấy quỷ được, hơn nữa bắt hồn phách lại càng khó khăn. Mà đệ nhất biến Dưỡng Quỷ Vi Hoạn là tự mình nuôi dưỡng một con mãnh quỷ. Nếu quả thật có thể khu sử một đầu quỷ vật, với Từ Ngôn mà nói coi như là một phần chuẩn bị không người biết sau này.
Tình cảnh bản thân ở Kim Tiền tông này không quá tốt, hắn chỉ có thể cố hết sức gia tăng thực lực của mình mới mong có cơ hội thoát khốn được. Nghĩ tới đây, Từ Ngôn bắt đầu vận dụng mắt trái, dễ dàng trói buộc hồn con rắn kia lại, sau đó mang về chỗ ở của mình.
Mãi đến đêm, Từ Ngôn vẫn mải nhìn vào thẻ tre Thiên Quỷ thất biến.
Bước đầu của đệ nhất biến không khó tu luyện, chỉ khó duy nhất ở chỗ cảm giác quỷ vật.
Tu hành giả bình thường ít nhất phải luyện đệ nhất biến tới một hai năm may ra mới có thể cảm giác được quỷ vật. Thậm chí có khi phải mất tới ba năm mới tản linh khí ra bên ngoài cơ thể, mới phát giác được quỷ hồn tồn tại. Do đó mới dùng linh khí giam cầm quỷ vật lại rồi luyện hóa chúng.
Nhìn thấy quỷ hồn và bắt nhốt quỷ hồn là hai thứ khó luyện nhất, nhưng với Từ Ngôn lại không thành vấn đề. Mắt trái mắt trái của hắn chẳng những có thể nhìn thấy quỷ hồn mà còn có năng lực nhốt được quỷ vật. Cho nên Từ Ngôn tu luyện công pháp đệ nhất biến phải nhanh gấp trăm lần người khác.
Sau khi nhớ kỹ hoàn toàn phương pháp tu luyện phương pháp tu luyện đệ nhất biến, Từ Ngôn cất thẻ tre lại, khoanh chân ngồi, điều động linh khí trong đan điền. Hai tay hắn kết xuất một loại ấn quyết cổ quái, sau nửa ngày, ấn quyết trong tay biến đổi, hai ngón tay thò ra điểm vào hồn phách con rắn đang co cụm trong góc phòng.
"Luyện hồn!"
Theo tiếng quát khẽ của Từ Ngôn, một đạo linh khí phát ra từ hai ngón tay của hắn bao vây lấy hồn phách con rắn lại, chậm rãi tế luyện.
Sau khi nhốt được quỷ vật, phải hoàn toàn tế luyện, xóa sạch thần trí yếu ớt lưu lại trong quỷ hồn. Luyện hồn chính là chỉ việc tế luyện quỷ vật không còn thần trí, như thế mới thu phục được. Loại hồn phách vô thần vô trí này không có chút nguy hiểm nào nữa, cũng sẽ không tồn tại cắn trả. Còn nếu như vẫn còn lệ khí khi còn sống của nó sót lại, nói không chừng sẽ có lúc cắn trả chủ nhân của nó. Đến lúc đó thật sự liền biến thành Dưỡng Quỷ vi hoạn - nuôi quỷ gây họa.
Hồn phách càng nhỏ yếu mang theo càng ít thần trí. Không mất bao lâu, hai mắt con rắn đã đầy mê mang, cuối cùng hoàn toàn trở nên ngốc chát.
Tế luyện hồn phách dã thú là chuyện đơn giản nhất. Nhìn thấy hồn phách con rắn triệt để mất đi thần trí, thủ ấn Từ Ngôn lại biến đổi.
"Thu hồn!"
Linh khí mỏng manh trở nên cuồn cuộn. Từ Ngôn bất kể đại giới thúc giục ra toàn bộ linh khí. Hồn phách con rắn càng lúc càng bị nhiều linh khí bao bọc, bắt đầu giãy giụa méo mó.
Luyện cùng thu là mấu chốt của đệ nhất biến trong Thiên Quỷ thất biến. Chỉ có thu phục được quỷ hồn mới có thể sai khiến nó như tay mình, trở thành một phần trợ lực của mình.
Dù đã không còn thân trí, nhưng cũng không cách nào xóa sạch được thiên tính phản kháng của nó. Hồn phách con rắn càng giãy giụa, trán Từ Ngôn càng toát đầy mồ hôi. Đến khi tia linh khí cuối cùng trong đan điền cạn kiệt sạch sẽ, hắn lập tức lấy một khối linh thạch ra nắm trong tay.
Đã có linh thạch phụ trợ, mất hơn một canh giờ sau, hồn phách ảm đạm của con rắn rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại. Nó trôi lơ lửng không nhúc nhích trên không trung, như thể một sợi dây thừng vô hình vậy.
Linh thạch trong tay Từ Ngôn đã vỡ vụn thành bụi phấn, hắn ngừng công pháp lại, xoa xoa đầu đầy mồ hôi.
Hắn còn tưởng rằng thu phục một cái hồn phách bình thường rất dễ dàng, không ngờ dù là hồn phách dã thú thôi cũng đã khó thu phục đến vậy. Cũng may lần đầu tiên tế luyện quỷ vật đã thành công. Từ Ngôn mệt mỏi đến độ kiệt sức.
Khôi phục được một tia linh khí, Từ Ngôn lập tức khẽ động ngón tay. Hồn phách con rắn bắt đầu chuyển động, khi thì cuộn tròn một cục, khi thì duỗi dài thẳng tắp, dễ dàng như cử động tay chân mình.