Đột nhiên xuất hiện loại châu chấu cổ quái khiến Nhiếp Ẩn cảm thấy kinh ngạc không thôi. Y cũng dự định gọi Triệu Tiểu Liên tới đây hỗ trợ. Thế nhưng khi nhìn thấy người ta còn không nhấc mí mắt lên nhìn, lời đã đến miệng đành nuốt xuống.
Nhiếp Ẩn không cùng một sư tôn với Triệu Tiểu Liên, địa vị hai người tương đương nhau, xuất thân cũng ngang ngửa. Người ta đã quyết định buông tay mặc kệ, Nhiếp Ẩn cũng không mặt dày ra lệnh cho người ta.
Hơn nữa y có hiệu lệnh cũng vô dụng.
Rơi vào đường cùng, Nhiếp Ẩn cùng tụ tập bàn luận với đám đệ tử. Tuy rằng có rất nhiều châu chấu lách khỏi vòng phong tỏa mà bay đi, nhưng thế trận của đám đệ tử cũng không bị phá vỡ.
Không có biện pháp, bọn họ đành buông tay không quản mảnh ruộng đồng của thôn trang nhỏ kia nữa.
Theo châu chấu mắt đỏ tiến lên, mỗi tấm Bộ Phong võng lại có thêm bốn gã đệ tử hỗ trợ. Tám người hợp lực mới miễn cưỡng không để Bộ Phong võng bị ngã đổ. Lực đạo của đàn châu chấu mắt đỏ rất lớn, cũng may lôi điện trên Bộ Phong võng vẫn có thể đơn giản giết chết bọn chúng được,
Cục diện tạm thời được khống chế, lúc này mọi người yên tâm một chút. Thế nhưng tâm tình Từ Ngôn lại không tốt đẹp gì, bởi hắn phát hiện có một con châu chấu mắt đỏ bị điện trên tấm Bộ Phong võng giày vò lại vẫn có thể há miệng gặm cắn tấm lưới.
Phát hiện này khiến Từ Ngôn giật mình không thôi. Nếu ngay cả pháp khí cũng có thể gặm được, vậy chắc chắn loại châu chấu mắt đỏ này sẽ gặm được thịt người!
Càng ngày càng nhiều châu chấu mắt đỏ đánh tới Bộ Phong võng, một vài con châu chấu mắt đỏ sống dở chết dở bắt đầu gặm tấm lưới. Một con gặm không coi vào đâu, căn bản không thể nào gặm thủng pháp khí khổng lồ này. Thế nhưng nếu một đống châu chấu mắt đỏ cùng gặm nhấm thì lại khác hẳn.
Có lẽ những người khác không cảm nhận được Bộ Phong võng bị hư tổn, có điều mắt trái Từ Ngôn có thể nhìn ra được. Tấm lưới lớn dày hơn một tấc đang dần chậm rãi tan rã.
Đặc biệt là phần trong tấm lưới còn đang dính lấy vô số châu chấu mắt đỏ gần chết. Một khi gần chết, bọn chúng đều điên cuồng gặm cắn. Chỉ sợ không bao lâu sau, Bộ Phong võng sẽ xuất hiện một lỗ thủng lớn.
Những người khác căn bản không nhìn ra Bộ Phong võng hư tổn bởi có dày đặc châu chấu bao phủ như vậy. Đang lúc Từ Ngôn phát hiện không ổn, định lên tiếng nhắc nhở Nhiếp Ẩn nghĩ ra đối sách khác. Nếu bị loại châu chấu mắt đỏ này vây quanh, chỉ sợ tu hành giả Trúc Cơ cảnh cũng gặp phải nguy hiểm.
Không đợi Từ Ngôn mở miệng, nơi xa đã truyền đến tiếng hét thảm.
Đàn châu chấu không bị ngăn lại đã xông vào thôn trang nhỏ, mấy thôn dân kia không tránh né mà còn không ngừng dập đầu, lập tức bị đàn châu chấu phô thiên cái địa bao phủ.
Không ngăn được dịch châu chấu, đám thôn dân đành phải trốn về nhà mình. Theo lý thuyết thì châu chấu có đụng vào người cũng không thể bị trọng thương được, tối đa cũng chỉ bầm tím mặt mày mà thôi. Chỉ cần tìm một nơi tránh né đàn châu chấu như cơn bão quét qua này thì sẽ không có việc gì.
Thế nhưng trong đám thôn dân cuống quít chạy loạn đã xuất hiện thương vong.
Thôn dân vừa loạn, không ai quan tâm tới vị thôn trưởng già nua kia. Lão còn chưa chạy vào thôn, cả người đã bị một đàn châu chấu bao phủ. Rồi sau đó trên mặt đất chảy tràn máu tươi, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Chỉ trong chớp mắt, nơi đó đã xuất hiện một bộ xương trắng.
Thôn trưởng già nua vậy mà đã bị một đàn châu chấu mắt đỏ gặm chết!
Dị tượng châu chấu ăn thịt người khiến hồn vía đám các thôn dân đều bay cả lên trời. Tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, lại có thêm mấy người biến thành bộ xương trắng.
“Không xong!"
Nhiếp Ẩn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bèn quay lại nhìn, rồi y lập tức kinh hô một tiếng phân phó đệ tử khác giữ vững phòng tuyến, còn mình thì chạy tới tiểu sơn thôn. Đến cửa thôn, y lập tức thúc dục ra một bình địa hỏa bảo vệ lấy thôn nhỏ đang lung lay sắp đổ dưới gió lốc châu chấu này.
Sự đáng sợ của châu chấu mắt đỏ không chỉ vượt quá dự đoán của tu hành giả, mà còn khiến đám thôn dân phàm nhân thiếu chút nữa lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục. Mặc dù vậy, Triệu Tiểu Liên ngồi ở phía xa vẫn không thèm mở mắt ra nhìn, như thể sinh tử của những người phàm tục kia không liên quan tới ả.
Nhiếp Ẩn rời đi, Từ Ngôn không nói thêm gì nữa.
Những đệ tử này có thể ổn định phòng tuyến đã không tệ rồi, nếu họ còn biết Bộ Phong võng sắp bị thủng thành lỗ lớn, nhất định sẽ hỗn loạn bỏ chạy trốn chết. Lúc đó kết cục càng thêm nguy hiểm. Nói không chừng sẽ có không ít kẻ bị châu chấu mắt đỏ cắn chết.
Tiểu sơn thôn cách không xa, Từ Ngôn có thể thấy rõ cảnh tượng châu chấu mắt đỏ gặm chết người trong thôn đó.
Trong thời gian ngắn ngủi vậy mà có thể gặm sạch một người sống thành đống xương trắng cho thấy hàm răng của đàn châu chấu mắt đỏ này quá mức sắc bén. Không trách đến loại pháp khí cỡ lớn như Bộ Phong võng cũng có thể bị gặm thủng.
Bão châu chấu kéo dài tới chân trời, nhìn không thấy rõ phần cuối. Từ Ngôn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể kiên trì nâng lưới mà thôi.
Thời gian trôi qua, sau nửa canh giờ, vùng trung tâm của tấm Bộ Phong võng mà Từ Ngôn thúc dục đã ngày càng mỏng. Không lâu sau đó, vài tiếng rặc rặc vang lên, Bộ Phong võng đã thủng một lỗ. Lúc đầu chỉ nhỏ như chén ăn cơm, trong nháy mắt đã to cỡ chậu nước. Rồi một cơn gió lốc châu chấu mắt đỏ tích tắc sau đã xông qua lỗ thủng của tấm lưới đó, bay về phía thôn trang nhỏ.
"Lưới… lưới rách rồi!"
Một đệ tử thúc giục Bộ Phong võng thất kinh: "Nhiếp sư huynh không có ở đây, chúng ta làm sao bây giờ? Không bằng chúng ta trốn đi, đàn châu chấu này ăn thịt người được a!"
Một người khiếp đảm, sẽ kéo theo một đám người khác hãi hùng khiếp vía. Nếu lúc này lập tức giải tán, chưa chắc toàn quân bị diệt, thế nhưng kết cục cũng không tốt hơn bao nhiêu cả.
“Trốn cái gì!"
Rơi vào đường cùng, Từ Ngôn đành lên tiếng quát: "Chỉ là một đàn châu chấu mà thôi, làm sao chống lại pháp khí được? Chúng ta là tu hành giả, bị một đàn châu chấu dọa chạy còn tính là cường nhân sao? Còn không bằng phàm nhân!"
Đến kẻ lúc nãy vừa la hét đòi chạy trốn cũng không lên tiếng nữa. Chạy trốn khỏi một đàn châu chấu quả thật quá sức mất mặt.
Bộ Phong võng đã bị phá thủng một lỗ lớn. Cũng may đàn châu chấu mắt đỏ kia chui qua được rồi nên không gặm cắn pháp khí nữa. Còn đàn châu chấu khác chen đi vào tất bị đụng phải lưới, lại sẽ lập tức biến thành tro bụi. Cho nên cục diện lúc này không coi là nguy hiểm, đám đệ tử còn lại cũng đành cắn răng kiên trì.
“Khương Đại, tới đây giúp đỡ chút."
Lúc này Trần Minh mở miệng quát. Hắn đã sớm không vừa mắt khi nhìn thấy bộ dáng thảnh thơi của Khương Đại rồi.
Có điều Từ Ngôn cũng không có ý định gọi gã một tiếng anh họ như lúc trước nữa.
Mưu đồ của Khương Đại quá lớn. Thừa dịp không mấy người nhớ rõ chuyện bọn họ là bà con, Từ Ngôn quyết không dây dưa liên quan gì đến gã Khương Đại này. Nếu lỡ như Khương Đại đánh cắp dị bảo Linh Yên các rồi bỏ đi, còn lại thằng em họ là Từ Ngôn hắn chẳng phải sẽ hứng hết tiếng xấu thay người hay sao.
Khương Đại cách đó không xa, nghe thấy Từ Ngôn gọi bèn nhếch miệng. Gã tỏ ra vô cùng không muốn đi tới, tay cầm linh cụ xiên cá, tay kia cầm lấy một góc Bộ Phong võng thúc dục ra một lượng linh khí cực kỳ bé nhỏ, nhìn qua đầy qua loa.
Từ Ngôn không sợ Khương Đại qua loa. Hắn gọi đối phương tới đây cũng chỉ ôm mục đích tự bảo vệ mình mà thôi.
Một khi dịch châu chấu không khống chế được, các đệ tử khác chạy trốn tứ tán, Từ Ngôn cho rằng đi theo Khương Đại mới đảm bảo nhất.
Gần một canh giờ nữa, châu chấu đầy trời chẳng những không giảm bớt mà còn thêm nhiều. Châu chấu mắt đỏ xông qua lỗ thủng tấm lưới lúc này đã như một cơn gió lốc kinh khủng. Nhiếp Ẩn đứng bên ngoài thôn nhỏ đã thúc giục địa hỏa đến cực hạn, quanh y vài trượng không còn con châu chấu nào sống sót được. Dù là vậy nhưng vẫn còn rất nhiều châu chấu đang gặm cắn tàn sát bừa bãi thôn nhỏ. Thôn dân bị gặm chết càng lúc càng nhiều.
Nhìn thấy thôn nhỏ an bình sắp biến thành tử địa, Nhiếp Ẩn bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Y có thể dễ dàng tự bảo vệ mình, lại khó có thể bảo vệ những phàm nhân vô tội này.
Nhiếp Ẩn đầy bất đắc dĩ, thế nhưng tâm tình của một vị đệ tử chân truyền khác là Triệu Tiểu Liên lại như sắt thép không chút lay động.
Ả bất động, Từ Ngôn lại đang hành động.
Khóe miệng hắn cong lên một nụ cười lạnh đen tối. Lúc này Từ Ngôn đang khó khăn nhích từng bước chân một.
Theo bước chân di chuyển rất chậm của Từ Ngôn, cái lỗ thủng của Bộ Phong võng kia chậm rãi thay đổi góc độ. Góc độ tấm lưới biển đổi, phương hướng đàn châu chấu mắt đỏ xông qua lỗ thủng bay ra ngoài cũng bị thay đổi.