Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 42: Cửu Đầu Xà (trung)



Dịch giả: Hoangtruc

Từ Ngôn bỏ chạy là hoàn toàn chính xác. Bởi vì còn chưa tới thời gian đám phỉ trong Nguyên sơn trại bị độc phát.

Hắn không dám chắc chắn bản thân mình có thể ứng phó được một võ giả Tiên Thiên hay không, nhưng hắn chắc chắn được mình không thể nào ứng phó được từng đám từng đám Nguyên sơn phỉ vây đánh.

Lúc Lô Hải động thủ, một đám đầu bếp cũng kéo nhau chạy ra ngoài xem náo nhiệt. Tuy bọn họ cách rất xa, lại không được phép đến hỗ trợ, nhưng chỉ cần Lô Hải bị đánh trọng thương, đối phương ra lệnh một tiếng thì tất nhiên sẽ có vô số tên sơn phỉ nhanh chóng lao đến.

Mục đích khi Từ Ngôn chạy lên núi là nhằm tránh đi tai mắt của đám người này. Bằng không mà nói, hắn chỉ có một con đường chết.

Hai người một đuổi một trốn dần cách xa sơn trại. Nhờ quanh năm tu luyện, khí lực cường tráng hơn hẳn nên tốc độ đuổi bắt của Lô Hải rất nhanh, nhanh hơn tốc độ thông thường của đám sơn phỉ rất nhiều. Thế nhưng tốc độ của Từ Ngôn cũng không chậm, thiếu niên mười lăm tuổi, thân thể nhẹ nhàng, hơn nữa nhiều năm luyện tập công phu Phi Thạch cũng khiến thể chất của Từ Ngôn càng vượt xa người thường.

Mà điểm quan trọng nhất, chính là Từ Ngôn còn có nhãn lực.

Rừng sâu lúc nửa đêm, không nói đến chuyện đường đá gồ ghề không bằng phẳng, cỏ dại sinh sôi, sỏi đá khắp nơi, còn có rất nhiều gốc cây già xiêu vẹo, trên cây còn có nhiều dây leo rủ xuống bên dưới. Chạy trốn giữa rừng núi vào ban đêm thế này rất không thuận tiện. Bóng cây có thể che kín cả ánh trăng chiếu xuống tạo thành một vùng tối tăm, căn bản không thể nào nhìn rõ được trước mặt là vũng bùn hay là rễ cây.

Trong mắt người thường là hắc ám, trong mắt Từ Ngôn lại cũng không phải như vậy.

Chỉ cần hắn đem toàn lực chú ý tập trung bên mắt trái là được. Mặc dù mắt trái của hắn không nhìn thấy rõ năm ngón tay giơ lên trong đêm đen, thế nhưng cảnh tượng xung quanh cũng nhìn ra được tương đối rõ. Chẳng qua hắn không thể nào kéo dài quá lâu, khi sử dụng mắt trái quá độ lại vô cùng khó chịu.

Bình thường Từ Ngôn cũng không dễ dàng dùng đến năng lực nhìn ban đêm của mắt trái, trừ những lúc mắc kẹt trong rừng sâu khi tìm Sơn sâm cho sư phụ. Lúc đó hắn phải sử dụng để tránh những dã thú đi lại vào ban đêm, nếu không một đứa nhỏ choai choai như hắn ở lại trong rừng sâu vào nửa đêm chỉ có thể trở thành đồ ăn trong miệng dã thú mà thôi.

Có rất ít dã thú xuất hiện xung quanh Nguyên sơn trại, cho dù có cũng đã sớm bị săn giết làm thức ăn hết rồi. Thế nhưng Lô Hải đang đuổi theo sát sau lưng Từ Ngôn lại là một đầu mãnh hổ chân chính. Từ Ngôn rất bất đắc dĩ bèn phải vận dụng năng lực nhìn mọi vật mà chưa ai biết tới này. Hơn nữa hắn còn chọn lấy phương hướng tối tăm nhất, cho nên Lô Hải cũng không cách nào nhanh chóng tóm được hắn.

Cho dù là võ giả Tiên Thiên tam mạch lúc này cũng không thể nhìn thấy mọi vật xung quanh một cách rõ ràng trong bóng tối đen kịt, huống chi Lô Hải chỉ là một võ giả Tiên Thiên giải khai được nhất mạch. Cho nên lúc này Lô Hải gã cũng không nhìn rõ được những nơi tăm tối kia.

Đuổi bắt co kéo trong hơn nửa canh giờ, hai người cũng đã cách xa Nguyên sơn trại. Tốc độ Từ Ngôn càng lúc càng nhanh, Lô Hải bị tức giận càng điên cuồng đuổi theo không bỏ. Hai người quanh quanh quẩn quẩn trong núi, không ngừng đuổi bắt và chạy trốn.

Trong lúc Từ Ngôn đang lâm vào nguy cơ bị đuổi giết, thì Nguyên sơn trại cũng đã là nửa đêm, một tiếng hét thảm đầu tiên xuất hiện.

Tiếng kêu la thảm thiết đến từ gian phòng lớn phía Tây. Một tên đầu lĩnh béo múp đang tụ tập đánh bạc cùng đám thủ hạ thì đột nhiên hét to lên rồi té ngã xuống đất, ôm bụng quằn quại. Tên này chính là kẻ uy hiếp bắt Từ Ngôn dọn sạch bô cho gã lúc ở sau khu nhà bếp trưa nay. Gã thích ăn cay nên Từ Ngôn cố tình bỏ thêm ớt vào riêng cho gã, tất nhiên hỗn hợp độc dược trong ớt cay cũng vì thế mà nhiều hơn.

Đám lâu la bên cạnh phát hiện thủ lĩnh đau bụng bèn xúm quanh gã. Lúc này, mặt mày tên đầu lĩnh béo múp đã méo xệch, từng hạt mồ hôi to như hạt đậu bắt đầu tuôn xuống, gã ôm chặt lấy bụng đang quặn đau mà gào thét: “Nhanh! Nhanh tìm lang trung về đây cho ta! Cmn các ngươi mù hết cả rồi a, nhanh đi! Đau chết mất, a…”

Trong Nguyên sơn trại không có lang trung, mà khoảng cách từ sơn trại tới thành trấn gần nhất cũng chừng hơn trăm dặm. Nhìn bộ dáng tên này như vậy, cho dù có tìm được lang trung về thì có lẽ gã đã sớm tắt thở rồi.

Giờ đã hơn nửa đêm, đám sơn phỉ không ai muốn rời núi, từng tên đều do dự dừa nhau, ngươi giao cho ta, ta giao cho kẻ kia. Cuối cùng đến tay một tên sơn phỉ gầy gò không cách gì từ chối được đành miễn cưỡng ra ngoài tìm lấy một con ngựa. Chứ nếu phải đi bộ thì có lẽ đến khi trời sáng vẫn còn chưa tới nơi.

Chân trước qua cửa, chân sau còn chưa bước ra thì tên sơn phỉ gầy gò chợt cảm thấy trong bụng truyền ra một tràng đau kịch liệt. Gã kêu thảm lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất, quằn quại lăn lội y hệt như tên thủ lĩnh béo múp kia, nhìn qua thống khổ muôn phần.

Một người đau bụng không có gì.

Hai người đều có chung bệnh trạng, tức thì có chút kì quái.

Không đợi đám sơn phỉ nghĩ thông suốt mọi chuyện, lần lượt từng người cảm thấy bụng quặn đau. Rồi dần dần, tiếng kêu rên lần lượt nổi lên khắp cả gian phòng lớn, nơi này như trở thành một gian Quỷ ốc. Có hai tên sơn phỉ tạm thời không có chuyện gì thì tê dại cả da đầu, lảo đảo chạy ra phía ngoài gian phòng lớn này.

Vừa ra khỏi gian phòng lớn, hai tên này mới phát giác ra, không phải chỉ gian phòng lớn kia biến thành Quỷ ốc mà toàn bộ cả Nguyên sơn trại đều lan tràn tiếng kêu rên, tiếng gào thét thống khổ, thê thảm đến tận cùng.

Trăng tròn nhô cao, ngay đêm Trung thu.

Vốn là trại phỉ, lại biến thành một tràng cảnh Tu la. Trong mảnh địa ngục chốn nhân gian này, có một con quỷ đang tàn sát bừa bãi!

Nó không phải là âm hồn quỷ vật thực sự, mà nó đến từ nhân tâm. Lúc này nó đang lặng yên trên không trung của Nguyên sơn trại, chăm chú nhìn mọi thứ, trong mắt không hỉ cũng không có bi.

Từ khi làm nổ tung Thừa Vân Quan, tiểu đạo sĩ lại lần thứ hai thả ra con mãnh quỷ trong lòng mình, hóa thân yêu ma. Hắn muốn tàn sát toàn bộ cái mảnh sơn trại, muốn cắn nuốt toàn bộ bầy mãnh hổ hại người này!

Nhân tâm như quỷ, nếu đám Nguyên sơn phỉ này đã dám thả ma quỷ trong lòng bọn chúng ra ngoài, giết người hại người không kiêng dè gì cả thì cũng nên đi tìm chết là được rồi. Đây chính là sự tàn nhẫn giấu sâu trong lòng Từ Ngôn, cũng là oán niệm của nữ hài Triệu gia phải ở lại bên giếng nước.

“Tiếng sói tru ở đâu vậy?”

Trương Hà ôm bụng đi ra từ nhà xí bên cạnh, hai chân run rẩy. Gã không nhớ rõ hôm nay đã phải chạy vào nhà xí bao nhiều lần nữa. Sáng nay gã tiện tay hái được hai quả dại ăn ngon lành, không nghĩ tới vừa ăn xong thì bụng cồn cào dời sông lấp bể. Đừng nói tới thịt dê nướng buổi tối, mà nguyên ngày hôm nay, thật sự đến miếng nước gã cũng không dám đụng đến.

“Cái thứ trái cây kia a, lần sau không thể tùy tiện ăn quả dại được. Đây thật sự là muốn chết mà, ai ôi! Cái cm ta chứ!”

Dựa vào bức tường, Trương Hà lại nghe thấy từng tràng gào khóc thảm thiết trong sơn trại, hắn còn tưởng đám sơn phỉ kia đánh bạc thua nên ồn ào kêu loạn lên. Gã không suy nghĩ nhiều, hơn nữa bụng lại quặn lên. Gã lại cắm đầu chạy vào nhà xí, mỗi lần ngồi là mất nửa canh giờ mới đi ra ngoài.

Tiếng gào thét trong sơn trại không truyền ra quá xa được. Ít nhất, Từ Ngôn đang lẩn trốn trong núi sâu không nghe thấy.

Hắn không nghe được, Lô Hải đang đuổi theo không ngừng, cách hắn không xa càng không nghe thấy.

“Tiểu tạp chủng, đừng để lão tử đuổi được ngươi!”

Truy đuổi hết một canh giờ, coi như là võ giả Tiên Thiên nhưng phải chạy trối chết suốt như thế cũng cảm thấy mệt mỏi. Lô Hải thở hồng hộc quát tháo: “Hôm nay lão tử phải đem ngươi chặt thành tám khối!”

Vèo!

Lô Hải vừa chửi rủa xong thì trong bóng tối, một tiếng xé gió đột nhiên rít lên trước mặt gã.

Gã nhanh chóng khoát tay lên, nghe được tiếng xé gió bèn lập tức giơ trường đao lên bảo vệ mặt. Không hổ là võ giả Tiên Thiên nhất mạch, loại phòng ngự nhanh chóng thế này khiến người khác phải kinh ngạc.

Một tiếng ‘Đinh’ giòn vang. Rồi một viên đá to bằng quả trứng chim nện thẳng vào mặt đao, những tia lửa nhỏ đỏ bắn tung tóe ra trong đêm.

Tay giơ đao cảm giác tê rần lại, trong lòng Lô Hải cũng kinh hãi.

Với lực đạo trên viên đá này, nếu Lô Hải không sớm ngăn chặn được mà để bị nện thẳng vào đầu thì gã sẽ phải trả giá đắt rồi. Không khéo con mắt cũng bị đánh cho hư mất.

Trong bóng cây trước mắt, bóng dáng tiểu đạo sĩ không chạy trốn như trước nữa mà lặng yên đứng tại chỗ. Lô Hải cẩn thận dùng trường đao che chắn chỗ yếu hại, miệng quát to: “Không nghĩ tới a, tiểu tử ngươi như vậy mà thật sự cũng có tài. Sao không chạy trốn nữa? Nếu như không trốn nữa, vậy thì chịu chết đi!”

Đột nhiên nâng đao lên, thân thể Lô Hải vọt tới. Dưới ánh trăng sáng ngời, gã có thể không nhìn thấy rõ mặt Từ Ngôn nhưng thừa sức xác định được phương hướng của đối phương. Một đao toàn lực mang theo tầng ánh sáng nhàn nhạt, mãnh liệt bổ mạnh xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.