Nghe tiếng cười âm hiểm của Khương Đại, Từ Ngôn biết sẽ không có chuyện tốt.
Chẳng qua hắn đã không còn cách nào khác. Lúc này thương thế khiến hắn hết sức yếu ớt, không cách nào chạy khỏi ma trảo của đối phương.
Mất hơn một giờ phi hành bọn họ mới đi tới một đỉnh núi hoang thấp thoáng có vài bóng người. Nhìn kỹ có hơn trăm người đều là đệ tử Kim Tiền tông, người đứng đầu là vị Ngọc trưởng lão có tên là Nhạc Hải Ngọc kia.
Nhiệm vụ tông môn lần này không chỉ không hoàn thành, mà còn góp vào trên trăm nhân mạng khiến Nhạc Hải Ngọc nổi giận không ít. Bà ta đành tạm tụ tập đám đệ tử chạy trốn tứ tán đến nơi không có châu chấu này.
Chẳng những không trấn an hoặc trị thương cho đám môn nhân, Nhạc Hải Ngọc còn mắng chửi đám tân đệ tử một trận máu chó xối đầu.
Lúc Từ Ngôn và Khương Đại đến căn cứ tạm thời này, Nhạc Hải Ngọc đang chỉ vào từng tên tân đệ tử chạy trốn tới đây mắng chửi: "Tu vi Trúc Cơ cảnh lại bị một đám châu chấu đuổi chạy chật vật như thế. Ngoại trừ hao phí tài nguyên tông môn thì đám thùng cơm các ngươi còn biết làm gì nữa hả?"
Từng tên tân đệ tử bị chửi đến câm nín mà cúi đầu.
“Một đám phế vật, đó chỉ là một đám Yêu vật châu chấu mà thôi. Các ngươi có tu vi Trúc Cơ cảnh kia mà. Một tu sĩ Trúc Cơ dư sức chiến đấu với một con Yêu vật. Vừa nhìn thấy bóng dáng Yêu vật đã bỏ chạy. Tông môn bị các ngươi làm mất hết thể diện rồi."
Ánh mắt Nhạc Hải Ngọc tràn đầy xem thường, chỉ vào mấy tên đệ tử chân truyền bên cạnh, nhất là với Hứa Mãn Lâu nhẹ nhàng phong độ rồi quát mắng đám tân đệ tử chung quanh: "Nhìn đệ tử chân truyền người ta xem, cũng là tu vi Trúc Cơ như các ngươi. Người ta có thể chém giết Yêu vật, còn đám thùng cơm các ngươi lại làm đồ ăn cho chúng nó! Đại Phổ mấy năm gần đây không ra một hạt giống tốt nào, toàn ra một đám võ giả phế vật, định dựa vào Trúc Cơ đan một bước lên trời hả, nằm mơ đi! Mặc dù các ngươi bái nhập tông môn, thế nhưng kết cục cũng chỉ là những kẻ không có tiền đồ, chỉ có chết già ở tông môn. Không bằng sớm về nhà hưởng thụ phú quý nhân gian đi."
Quả thật những năm gần đây ngày càng có nhiều đệ tử bái nhập Kim Tiền tông. Nhạc Hải Ngọc chướng mắt đám tân đệ tử này cũng không tính là ngoài ý. Chẳng qua chỉ vậy mà chửi rủa người ta ngập đầu thế này cũng tính là quá mức rồi.
Bị chửi không dễ chịu gì, nhưng không kẻ nào trong đám tân đệ tử dám lên tiếng. Vừa lúc này, Nhạc Hải Ngọc quay đầu lại thì nhìn thấy Từ Ngôn cùng Khương Đại cưỡi Sơn Hà đồ đi đến.
“Pháp khí phi hành?"
Nhạc Hải Ngọc có chút ngoài ý hỏi: “Các ngươi là đệ tử chi mạch nào? Sao lại có pháp khí phi hành sử dụng thế kia?"
"Hồi bẩm Trưởng lão, chúng ta là đệ tử Linh Yên các." Khương Đại vờ vịt ăn nói khép nép trả lời: "Đây là bảo bối gia truyền nhà ta, nhờ nó mới tránh được một kiếp này, bằng không đã bị châu chấu ăn..."
Bốp!
Khương Đại còn chưa nói xong đã bị Nhạc Hải Ngọc một cước đạp lăn xuống đất. Bà ta nổi giận đùng đùng chửi mắng: "Đã biết là một đám thùng cơm chỉ biết chạy trốn mà! Pháp khí phi hành này trong tay loại phế vật này các người chỉ tổ phí của trời."
Nói xong, Nhạc Hải Ngọc khoát tay thu lấy Sơn Hà đồ. Bà ta quét mắt nhìn bức vẽ sơn thủy trên đó, sâu trong ánh mắt xẹt qua một tia tham lam.
"Bản Trưởng lão bảo quản thay các ngươi. Đợi trở lại tông môn đến Chấp Sự đường lấy lại."
Nói thì nói vậy, rõ ràng Nhạc Hải Ngọc không có ý định trả pháp khí phi hành trân quý kia lại. Bà ta nhìn ra được đây là một kiện pháp khí thượng phẩm. Dù là Trưởng lão Hư Đan cảnh thì pháp khí phi hành thượng phẩm vẫn là vô cùng trân quý.
Sơn Hà đồ bị thu lấy, vẻ mặt Từ Ngôn lại thêm phần tái nhợt, chẳng qua hắn không nói gì. Mặt mày Khương Đại cũng ủ rũ không thôi, gã đang định lên tiếng cầu khẩn lại bị ánh mắt lạnh băng của Nhạc Hải Ngọc bức lui về.
Sơn Hà đồ quả thật rất trân quý, nhưng Từ Ngôn mơ hồ nhìn ra dường như Khương Đại có chủ ý không hay ho nào đó.
Một ánh mắt lạnh như băng quét tới, Từ Ngôn đồng thời lạnh nhạt nhìn lại. Lúc này mặt mày Hứa Mãn Lâu đầy âm trầm, sát ý ẩn hiện trong mắt.
Từ Ngôn đã trở về, còn Hứa Kính Chi thì không. Hứa Mãn Lâu lập tức hiểu rằng e là gã em họ mình khó giữ được tánh mạng. Có điều lại không cách nào để lộ thù hận giữa gã và Từ Ngôn ra được.
Trần Minh bị Hứa Mãn Lâu giết, Từ Ngôn lại giết Hứa Kính Chi. Sau lưng cả hai đều gánh theo tính mạng đồng môn, một khi đối chất thì chẳng ai đạt được chỗ tốt cả.
Ánh mắt Hứa Mãn Lâu âm trầm nhưng Bàng Hồng Nguyệt lại đầy kinh hỉ, môi đào khẽ nhếch để lộ bộ dáng tươi cười.
Nhìn lướt qua thấy được dáng tươi cười, Từ Ngôn bèn gắng gượng cứng cỏi nặn ra một nụ cười.
Tâm tư Hứa Mãn Lâu đang âm trầm, lại mơ hồ phát hiện Từ Ngôn đang mắt đưa mày liếc với Bàng Hồng Nguyệt, vẻ lạnh lẽo trong mắt ngày càng nặng nề hơn.
Nhạc Hải Ngọc thu được một kiện pháp khí phi hành thượng phẩm, nộ khí trong lòng giảm đi vài phần. Bà ta không còn chửi rủa tân đệ tử nữa mà quay người đi về đi về hướng hơn mười vị chân truyền.
“Nhiệm vụ tông môn lần này xuất hiện ngoài ý muốn, rõ ràng Phổ quốc lại xuất hiện dịch châu chấu quy mô như vậy, cục diện cực khó giải quyết. Mãn Lâu, ngươi lập tức trở về tông môn báo Chấp Sự đường phái các trưởng lão khác tới viện thủ. Dù sao Phổ quốc cũng thuộc dưới quyền tông môn, nếu phàm nhân bị diệt sạch cũng không có lợi gì."
An bài Hứa Mãn Lâu cùng một vị đệ tử chân truyền Chấp Sự đường khác quay về tông môn cầu viện xong, Nhạc Hải Ngọc bèn phân công mấy chân truyền còn lại đi điều tra tình hình thành trấn phụ cận quanh đây, tìm kiếm nơi Yêu thú châu chấu tụ tập.
Biết rõ số lượng yêu vật mới là chính yếu nhất. Nếu như Yêu vật tràn lan, có khi tông môn phải phái cao thủ Hư Đan, thậm chí là cảnh giới Nguyên Anh ra mặt. Bằng không, không chừng Đại Phổ sẽ bị đám châu chấu này chiếm cứ mất.
Hứa Mãn Lâu nhận được mệnh lệnh, thoáng do dự một chút rồi nói: "Nhạc Trưởng lão, tu vi Hồng Nguyệt sư muội không cao, có nên để Hồng Nguyệt sư muội trở về cùng đệ tử hay không?"
“Không cần, để nàng ở cạnh ta được rồi. Để nàng kiến thức tu hành giới tàn khốc một lần mới có lợi cho tu vi sau này. Ngươi trở về đi, lão thân sẽ thay ngươi che chở cho nha đầu Hứa gia các ngươi nhìn trúng này."
Nhạc Hải Ngọc khoát tay áo, Hứa Mãn Lâu đành phải khom người lĩnh mệnh, cùng một vị chân truyền Chấp Sự đường khác cưỡi pháp khí phi hành chạy về tông môn.
Trước khi đi, Hứa Mãn Lâu lạnh lùng quét mắt qua Từ Ngôn, lòng đã sớm dâng lên ý tứ phải giết chết hắn. Chẳng qua hiện tại quanh đây có quá nhiều người, gã không có cơ hội ra tay.
Hai người đi rồi, mấy đệ tử chân truyền còn lại bắt đầu triệu tập môn nhân chi mạch mình tiến hành thăm dò thành trấn phụ cận. Trừ những chân truyền kia, toàn bộ đám tân đệ tử đầy nơm nớp lo sợ, khổ sở không dám than van, cũng không dám đi ra ngoài quá xa.
Rõ ràng chuyện phân phó thăm dò căn cứ Yêu vật không khác gì coi đám tân đệ tử bọn họ là thám mã, có chết cũng không người để ý.
Chi mạch Linh Yên các cũng chỉ còn lại Nhiếp Ẩn, không rõ Triệu Tiểu Liên đã đi đâu rồi.
“Đi thôi."
Nhiếp Ẩn nhẹ giọng thở dài. Y cho rằng với cục diện hôm nay, tốt nhất là đưa đám tân đệ tử trở về tông môn, lại phái đệ tử cũ lão luyện kinh nghiệm đến đây tìm hiểu tin tức. Tiếc rằng thân phận của y không cách nào đề đạt với Trưởng lão được. Đừng cho rằng người ta chỉ là Trưởng lão Chấp Sự đường, thế nhưng ở bên ngoài vẫn có thể hiệu lệnh được cho đệ tử chân truyền chi mạch khác.
Các đệ tử khác lần lượt rời đi, Nhiếp Ẩn cũng mang theo một đoàn người cưỡi pháp khí phi hành đi mất, thế nhưng Khương Đại và Từ Ngôn lại không cùng đi theo.
Lúc này Từ Ngôn chỉ có thể miễn cưỡng đứng vững, Khương Đại thì đang mặt dày tố khổ với vị Nhạc trưởng lão kia.
“Trưởng lão đại nhân, hai chúng ta bị Yêu vật đánh lén, đều bị thương tích khắp người. Ngài lão thương tình cho chúng ta ở lại đây đi, nếu không chúng ta có đi thì cũng không toàn mạng trở về được."
Nói xong, Khương Đại nâng đỡ lấy Từ Ngôn đang đầy mồ hôi lạnh, nói tiếp: "Ngài nhìn xem, biểu đệ ta chỉ còn nửa cái mạng, đến xương cốt cũng teo tóp cả rồi."