Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 425: Ba câu dặn dò



Dịch giả: Hoangtruc

Bất chấp thương thế, Từ Ngôn dốc sức liều mạng điều động linh khí, muốn thúc giục thuyền mộc bay lên không trung.

Thuyền mộc còn chưa bay lên, Từ Ngôn đã lập tức buông bỏ ý định bỏ trốn. Bởi hắn đã nhìn thấy đầu thuyền xuất hiện một con âm quỷ không có mặt.

Từ Ngôn không dám làm gì, chỉ ngừng thuyền nhỏ lại, lạnh lùng đối mặt với quỷ vật.

Âm quỷ vô diện lẳng lặng đứng đầu thuyền mộc, cũng không nhúc nhích, như không có ý định động thủ. Có điều dần dần, trên bộ mặt quái dị tối như mực của nó dần xuất hiện ngũ quan, tóc dài ra, làn da đang không ngừng xuất hiện. Cuối cùng nó biến thành một thanh niên mập mạp.

Khương Đại mượn âm quỷ hiện thân, hắc hắc cười lạnh. Gã quệt miệng như vừa được ăn thứ mĩ vị nào đó.

Gã đưa tay ném một hạt đan dược cho Từ Ngôn. Đúng là Phục Cốt đan. Rồi gã nhếch miệng nói: "Thấy không? Rất đơn giản. Giúp ta mấy việc vặt nhẹ nhàng như vậy mà thôi, không có lấy nửa điểm nguy hiểm."

Từ Ngôn tận mắt nhìn thấy Khương Đại giết chết Nhạc Hải Ngọc, lúc này trong lòng đang rét run.

Đó không chỉ là giết người, mà còn nuốt cả Hư đan. Thủ đoạn tà ác thế này tất phải là tà phái không nghi ngờ gì.

Phục Cốt đan không giả, Từ Ngôn có thể dùng mắt trái phân biệt được. Hắn há miệng nuốt vào. Thủ đoạn của đối phương quả thật đủ tàn nhẫn, chẳng qua Nhạc Hải Ngọc có chết cũng chưa hết tội. Nếu Từ Ngôn có bản sự đánh chết Hư Đan, e rằng cũng không bỏ qua gia hỏa không chút lo lắng đến an nguy của tân đệ tử thế này đâu.

Nuốt linh đan xong, Từ Ngôn bắt đầu cảm thấy xương ngực nhanh chóng khép trở lại vị trí cũ. Quả nhiên loại linh đan này có công hiệu kỳ dị.

Với cái giá hơn một nghìn linh thạch trên trời kia, dược hiệu tất nhiên không gì sánh kịp.

Lúc Từ Ngôn chuyển biến tốt hơn vài phần, Khương Đại bèn đưa mắt nhìn qua Bàng Hồng Nguyệt đang ngất xỉu ở đuôi thuyền.

Bàn tay mập mạp nhấc lên, một cây châm lóe ánh đen thùi mơ hồ hiển hiện giữa ngón tay Khương Đại. Kẻ này đang có ý diệt khẩu.

“Nàng là của ta!"

Từ Ngôn bước ra ngăn cản trước người Bàng Hồng Nguyệt khiến Khương Đại sững sờ.

"Nữ nhân này... Ta muốn có!"

Từ Ngôn lạnh lẽo nói. Dĩ nhiên hắn cũng trừng mắt trái lên. Nếu như Khương Đại đã quyết định muốn giết Bàng Hồng Nguyệt, hắn nhất định sẽ thúc dục mắt trái dốc sức liều mạng.

Khương Đại chỉ sững sờ chốc lát, bỗng biểu lộ đầy cổ quái. Gã nhìn nữ hài nơi đuôi thuyền, rồi lại nhìn nhìn Từ Ngôn, sau đó bật ra một tràng cười quái dị.

"Không nghĩ ra ngươi còn lại một lão sắc già đời. Ngươi có thể có nha đầu kia, nhưng sau đó phải xử lý cho sạch sẽ.”

“Ngươi yên tâm, ta đã giết đồng môn, sẽ không gây tai hoạ cho bản thân." Từ Ngôn trầm giọng nói: "Khi nào nàng ta tỉnh lại?"

"Chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, không đến một canh giờ sẽ tỉnh lại. Thế nào? Ngươi định lưu lại người sống?" Sắc mặt Khương Đại trầm xuống hỏi.

"Vì sao lại không lưu người sống được?"

Từ Ngôn cười lạnh nói: "Ta đã muốn thân thể của nàng, nàng còn dám đường hoàng đi ra sao? Loại thiên chi kiều nữ con nhà đại thế gia này quan trọng thanh danh hơn cả mạng mình. Ta sẽ không cho nàng ta biết mình là ai. Có nhược điểm này trong tay, tương lai gặp phải phiền toái có thể dùng tới."

Khương Đại trợn tròn mắt, hơn nửa ngày sau mới thở dài hỏi: "Nói thật đi, ngươi tự nguyện bái nhập Kim Tiền tông hay bị người bức vào đây? Nhìn thế nào cũng không thấy ngươi giống chính phái a."

“Sinh ra ở Đại Phổ mà thôi. Chẳng lẽ phàm là người Đại Phổ đều là người tốt hay sao?"

Từ Ngôn hỏi lại, lại khiến Khương Đại không phản bác được.

Chính tà mà nói cũng không có định nghĩa tuyệt đối. Làm gì có ai dám khẳng định cả đời này mình là người tốt, hoặc chứng minh cả đời này mình chuyên làm chuyện xấu?

“Tùy ngươi xử trí, chẳng qua sau một canh giờ chúng ta nhất định phải đi."

Khương Đại đứng dậy nhảy xuống khỏi thuyền mộc đi ra khỏi tiểu trấn. Theo bước chân gã rời đi, bùn đất bên dưới thuyền mộc bắt đầu im ắng chuyển động. Một khắc sau, một gian nhà bằng đất kín đáo bao quanh thuyền mộc được ngưng tụ thành, không có cửa sổ, chỉ có một cái lỗ tròn đi vào phía trên đỉnh đầu.

Quả thật Khương Đại rất coi trọng Từ Ngôn. Bởi vì đại kế của gã cần có một tên tông sư lục mạch hỗ trợ. Vì để Từ Ngôn an tâm, gã không chỉ hiển lộ năng lực và tốc độ có thể đánh chết Trưởng lão Hư Đan, mà còn cố ý tạo ra một nơi kín đáo giúp Từ Ngôn thành tựu chuyện tốt của mình.

Khương Đại đã thật sự coi Từ Ngôn là kẻ háo sắc hơn cả sắc quỷ rồi.

Bên trong gian nhà đất, Từ Ngôn bất đắc dĩ thở dài ôm Bàng Hồng Nguyệt vào ngực.

Đây là cách duy nhất để Khương Đại không nhìn ra manh mối gì, nếu không e rằng Bàng Hồng Nguyệt sẽ phải lâm vào hiểm cảnh. Một khi nương tử mình bị người nắm trong tay, lúc đó chắc chắn Từ Ngôn sẽ thành khôi lỗi mặc cho người điều khiển mà không có lấy nửa điểm phản kháng.

Hắn hung hăng trừng mắt trái quét nhìn khắp gian nhà đất.

Trong nhà bằng đất không có gì, thập phần an toàn. Xác định Khương Đại không theo dõi, Từ Ngôn bèn lay lay nữ hài trong ngực.

“Hồng Nguyệt, Hồng Nguyệt."

Nhẹ giọng lay gọi nhưng Bàng Hồng Nguyệt vẫn không tỉnh lại, Từ Ngôn dùng mắt trái xem xét một phen. Hắn phát hiện dường như toàn thân Bàng Hồng Nguyệt bị một tầng sương mù mờ nhạt bao phủ.

Phát hiện khác thường, Từ Ngôn bèn chậm rãi thúc dục linh khí yếu ớt của mình lên mắt trái. Không lâu sau, đám sương mù trên người Bàng Hồng Nguyệt dần bị mắt trái xua tán đi mất.

Mi mắt Bàng Hồng Nguyệt khẽ giật giật, thế nhưng nàng vẫn không tỉnh lại. Từ Ngôn không sốt ruột nữa, mà cảm giác thương thế trên người mình.

Xương ngực lúc này đã hoàn toàn khỏi hẳn. Ngoài thán phục linh đan hiệu quả a, Từ Ngôn càng thêm kiêng kị Khương Đại.

Tiện tay có thể ném cho hắn năm trăm linh thạch, thậm chí đến linh thạch giả trong túi trữ vật của hắn cũng không lấy đi. Lúc này lại tiện tay ném ra hạt linh đan có giá trị hơn một ngàn linh thạch. Không nói đến thủ đoạn của đối phương, mà phần tài lực cũng đã không một Trưởng lão Hư Đan nào sánh được.

Chẳng lẽ Khương Đại là Nguyên Anh cảnh?

Từ Ngôn đang suy nghĩ lung tung thì nữ hài trong ngực đã mở mắt ra.

“Thương thế của ngươi..."

Bàng Hồng Nguyệt vừa mới mở miệng, môi anh đào nho nhỏ lập tức bị bịt chặt. Cử động của Từ Ngôn khiến gương mặt trắng nõn của Bàng Hồng Nguyệt ửng đỏ lên.

“Thương thế của ngươi... Đây là đâu?"

“Đây là động phòng..."

Từ Ngôn nói chỉ một câu lại khiến nữ hài kinh hoảng biến thành cừu nhỏ, bị phu quân của nàng ôm siết trong ngực.

Làm bộ làm tịch chưa hẳn có thể giấu giếm được Khương Đại. Từ Ngôn có thể chắc chắn chỉ cần chỉ cần mình nói dối, hắn có thể không chết nhưng chỉ sợ Bàng Hồng Nguyệt thật sự sẽ mất mạng.

Từ Ngôn đầy bất đắc dĩ mới làm ra hạ sách này. Cũng may bọn hắn vốn cũng là vợ chồng thật sự, có điều trong tiểu trấn tử địa này thì chuyện có chút hoang đường, kinh thế hãi tục đôi chút.

Bàng Hồng Nguyệt vốn định phản kháng, đáng tiếc thân thể mềm mại vô lực. Miệng anh đào của nàng nhếch lên, ánh mắt mang theo oán trách phó mặc cho Từ Ngôn làm ẩu.

Tử địa đầy xương trắng không người, một cuộc mây mưa không lời đong đưa đã diễn ra. Trong lúc vuốt ve mái tóc dài của Bàng Hồng Nguyệt, Từ Ngôn mới nhẹ giọng nói thầm vào tai nàng.

Hắn không nhiều lời, chỉ có ba câu, âm thanh yếu ớt cơ hồ không người nghe được.

“Ta ở Linh Yên các rất tốt, không cần nghĩ nhiều."

“Hứa Kính Chi đã bị ta giết chết, cẩn thận Hứa Mãn Lâu."

“Đừng nói chuyện, đợi ta đi khỏi, nàng lập tức trở về tông môn ngay."

Bàng Hồng Nguyệt đã nghe được phu quân mình khẽ giọng, đôi mắt to ngập nước khẽ chớp chớp đầy lời muốn hỏi. Có điều đôi môi anh đào nhỏ nhắn đã bị hai ngón tay bịt chặt lại.

Từ Ngôn nghiêm mặt lắc đầu với Bàng Hồng Nguyệt. Hắn không nói nhiều, nhảy người lên, phóng ra khỏi lỗ tròn trên đỉnh đầu đi ra ngoài.

Tung người nhảy vài cái, Từ Ngôn đã cách xa gian nhà đất, rồi vòng qua một vùng đổ nát. Hắn nhìn thấy Khương Đại đang ngồi trên Sơn Hà đồ, đầy buồn chán nhìn mây trôi.

“Chúng ta đi."

Từ Ngôn nhảy lên Sơn Hà đồ. Hắn không quay đầu nhìn lại. Dưới chân khẽ động, quyển họa đón gió dựng lên, bay về phía xa xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.