Khương Đại trừng mắt hét lớn: "Sợ choáng váng đầu rồi hả? Định chạy hướng nào hả? Bay ra ngoài thành mau!"
Từ Ngôn không để ý đến tiếng quát của Khương Đại mà vẫn cố xông về kinh thành. Lúc hắn vừa rời khỏi đạo tràng Ngọc Long, ánh mắt Kỷ Hiền bỗng hiện một tia lạnh lùng.
Một luồng gió lạnh gào rít, lúc Kỷ Hiền đưa tay ra đã có một mũi băng tinh ngưng tụ trong lòng bàn tay. Mũi nhọn bén sắc có thể so với mũi đao thương, rồi sau đó gã đột nhiên đánh ra.
Ô...ô...ô...n...g!!!
Tiếng xé gió mang theo hơi lạnh thấu xương vang lên phía sau, Từ Ngôn còn chưa kịp quay đầu lại thì cây dùi băng cực lớn đã tiến đến.
Tuy rằng Kỷ Hiền bị Sở hoàng cuốn lấy nhưng cường giả Nguyên Anh toàn lực thi pháp, ra tay đánh chết một đệ tử Trúc Cơ cảnh nhỏ nhoi căn bản không cần tốn nhiều sức.
Sơn Hà đồ chỉ mới lướt qua tường thành, công kích nguy hiểm chí mạng đã đánh tới. Từ Ngôn chỉ kịp thấy được mũi băng kinh khủng nơi khóe mắt, muốn trốn tránh đã không kịp.
"Bách Quỷ Dạ Hành!"
Trong tiếng gió rít gào, Khương Đại gầm nhẹ thúc giục ra trăm con quỷ vật vô diện, trăm quỷ chồng chất lại với nhau tạo thành một cái thuẫn quái dị to lớn.
Tiếng xèo xèo phát ra.
Băng tuyết như bị hòa tan. Dù dùi băng đang nhỏ đi, thế nhưng lần lượt từng con trong bách quỷ vô diện kia cũng bị đánh tan thành tro bụi.
Chiến lực của Quốc sư hôm nay đã hiển lộ, thực lực tuyệt đối phải là cường giả Nguyên Anh. Uy lực của dùi băng đã vượt xa khỏi tưởng tượng của Từ Ngôn, nếu không có trăm quỷ ngăn cản chốc lát thì đến cả Sơn Hà đồ cũng sẽ bị đánh nát.
Khương Đại ở ngay phía sau lưng Từ Ngôn, nếu gã không ra tay thì bản thân cũng bị nện chết, vì thế gã mới phải dùng toàn lực.
Mặc dù tu vi vô địch trong hàng ngũ Hư Đan cảnh, nhưng dù sao Khương Đại còn chưa tới Nguyên Anh nên trăm quỷ chỉ trong chớp mắt đã vỡ vụn, mà dùi băng tức thì vẫn còn.
"Quỷ Minh châm!" Khuôn mặt béo núc của Khương Đại tái đi, gã rống giận thúc giục ra tuyệt sát chân chính của mình: "Bách Châm Thành Giao. Phá cho ta!!!"
Trăm đoạn sáng đen chợt bốc lên từ trên người Khương Đại, rồi lập tức kết nối thành một con rắn dài như mũi kiếm màu đen đánh thẳng tới dùi băng.
Ken két... Từng tiếng từng tiếng vỡ vụn vang lên sau lưng Từ Ngôn.
Dùi băng rốt cuộc tan nát, mà trăm cây Quỷ Minh châm của Khương Đại bị nứt vỡ gần một nửa.
Khắp chung quanh đều là châu chấu nên tràng diện ác chiến vừa phát sinh ở trong tường thành không có mấy người thấy được. Sắc mặt Khương Đại cực kỳ tái nhợt, gã quét mắt nhìn bốn phía, thầm nhủ một tiếng thật không may.
Vừa thở hồng hộc vừa thu hồi số châm còn lại, gã căm tức nhìn Từ Ngôn, quát: "Đi nhanh lên. Gia hỏa phóng ra dùi băng không dễ chọc, Sở Thương Hải càng khó quấn... Ấy, này này! Ngươi định làm gì!?"
Trong ánh mắt hoảng sợ của gã, Sơn Hà đồ gần như bị đập rơi xuống sát đất lại đón gió bay lên, cách con châu chấu Đại yêu khổng lồ càng ngày càng gần.
Từ Ngôn đang điều khiển Sơn Hà Đồ bay đến gần Đại Yêu!
Khương Đại bị dọa đến sắc mặt đại biến, đang định động thủ cưỡng ép thay đổi hướng bay của Sơn Hà đồ. Nhưng mà Từ Ngôn đã vung mạnh một tay ra phía sau, ngưng tụ một kích Phi Hoàng toàn lực, mang theo Linh khí đánh ra ngoài.
Bộp!
Theo một tiếng vang nhỏ phát ra, con phố dài trông như phế tích dường như yên tĩnh trong giây lát.
Bên dưới bàn chân con cự thú đang nhấc cao lên, chưa kịp dẫm xuống là Mai Hương lâu, Mai Tam Nương che miệng không dám thốt ra tiếng, ánh mắt Bàng Vạn Lý ngây ngốc nhìn qua con thú. Ngoài cửa Bàng phủ, Bàng Hồng Nguyệt vừa mới đứng lại cũng trắng bệch cả mặt.
Rất nhiều người khi còn bé đã từng bện châu chấu bằng rơm cỏ chơi đùa, nhưng không một ai gặp qua một con châu chấu lớn đến như thế ở trước mặt.
May ra chỉ trong ác mộng mới xuất hiện cảnh tượng khủng bố như thế. Phần ác mộng đó không chỉ khiến người bình thường sợ hết hồn, mà dù cho là cao thủ Trúc Cơ cũng phải hoảng sợ không thôi, phải bật thốt một tiếng giật mình tỉnh dậy.
Dịch châu chấu gầm thét che kín tầm mắt mọi người, trong đó có người trẻ tuổi kia với vẻ mặt tức giận, mang theo kiên quyết và khinh thường.
Trên Sơn Hà đồ lúc này, Từ Ngôn còn đang bị Khương Đại liều mạng níu một tay lại, bày ra bộ dáng muốn lao ra đánh người, trên mặt thì đầy nét khinh khi chỉ vào con châu chấu cực lớn.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn nữa ta sẽ nướng ngươi ăn!"
Nghe những lời này của hắn, cằm của Khương Đại như muốn rớt ra.
"Muốn chết....!"
Kêu lên một tiếng, Khương Đại liều mạng thúc giục toàn lực, Sơn Hà đồ giống lao nhanh như chớp ra ngoài thành.
Gã rất không may, vì bị Từ Ngôn gây phiền hà. Thật ra cũng không thể trách gã được, ai mà nghĩ đến Từ Ngôn chỉ là một đệ tử vừa Trúc Cơ, chẳng những dám cầm đá chọi mà còn dám mắng cả Đại yêu nữa.
Không nói tới việc Đại yêu có thể nghe hiểu hay không, đổi thành Khương Đại thì gã tuyệt không có phần can đảm này.
"Ngươi có ấm đầu hay không hả?" Trong nháy mắt Sơn Hà Đồ bay ra ngoài thành, Khương Đại hùng hùng hổ hổ nạt nộ: "Ngươi tưởng mình là cường nhân Nguyên Anh à? Đó là Đại yêu, không phải châu chấu!"
Kỳ thực căn bản không ai trông thấy Từ Ngôn anh dũng ra sao cả. Toàn bộ kinh thành đều bị châu chấu bao phủ, hắn hành động như thế chỉ vì muốn dẫn con cự thú đi mà thôi.
Bởi vì nương tử của hắn đang ở trên con phố Trường Nhai, tam tỷ và nhạc phụ đều ở đó, hai người anh vợ cũng vậy. Nếu để Đại yêu tiến thêm vài bước thì những người đó không một ai sống được.
Những người đó không thấy được Từ Ngôn trong gió lốc châu chấu, thế nhưng hắn lại có thể nhìn thấy được người thân của mình.
Từ Ngôn cũng chưa nghĩ tới hậu quả khi dẫn Đại yêu đi, dù sao bên người mình còn có một cao nhân, cùng lắm là chết chung mà thôi. Có thể kéo Khương Đại cùng đi Tây Thiên, khoản mua bán này không lỗ vốn rồi.
Sơn Hà đồ bay khỏi kinh thành, Khương Đại vốn định thở dài một hơi, nhưng mà ngụm khí này thiếu chút nữa đã nghẹn lại rồi.
Ô...ô...ô...n...g!
Ở phía sau, cự thú như một đám mây đen bay lên trời, rõ ràng đang đuổi theo!
"Xúi quẩy!"
Khương Đại chỉ kịp mắng một câu, lại đổi hướng bay đi. Sơn Hà đồ bị gã thúc giục đến cực hạn, tốc độ nhanh hơn gấp đôi so với Từ Ngôn toàn lực phi hành.
Pháp khí phi hành thượng phẩm vốn cực kỳ thưa thớt, nhất là pháp khí loại tranh vẽ như này. Chẳng những nhẹ nhàng mà tốc độ còn nhanh hơn ngự kiếm phi hành nhiều.
Kinh nghiệm của Khương Đại lão luyện, gã xuất ra toàn lực nên Sơn Hà đồ nhanh như chớp biến mất ở cuối chân trời. Mà kinh thành cùng với đạo tràng Ngọc Long vẫn hỗn loạn như trước.
Sở Hoàng giao thủ với Quốc sư, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại. Đại yêu rời đi khiến những đệ tử Kim Tiền tông khác cảm thấy vui mừng. Thực tế ba vị trưởng lão Hư Đan kia còn có một loại cảm giác như sống sót sau tai nạn nữa.
Đại yêu đi rồi, xem ra có thể bảo vệ được kinh thành. Với thực lực của ba vị trưởng lão, tiêu diệt Yêu vật châu chấu còn lại cũng dễ dàng, về phần nhưng con châu chấu mắt đỏ và châu chấu bình thường càng không tính là uy hiếp gì.
Người trong kinh thành xem như còn may, nhưng Khương Đại thì lại xui xẻo cực độ.
Một đường bay nhanh, gã phát hiện ra rằng vô luận đổi hướng bên nào thì con châu chấu kinh khủng kia vẫn một đường đuổi sát không tha.
Chỉ bị chọi một cục đá thôi mà, cần gì mang thù như thế a!?
Hai hàng mày trên gương mặt gã đã cau chặt thành một đường thẳng. Lúc trước gã còn muốn mắng Từ Ngôn đi gây chuyện linh tinh hai ba câu, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì bão cát phía sau đã kéo tới.
Đại yêu bay phía sau còn phun ra khói độc.
"Phong Đạo chi pháp, Ngự Phong Quyết!"
Lời chửi rủa sắp thoát ra khỏi miệng bèn biến thành tiếng gầm. Hai bàn tay béo mập đồng thời kết ấn, miệng niệm chú, một cơn gió lớn thổi ra ngoài.
Cơn gió vừa mới xuất hiện lập tức biến thành vòi rồng cỡ nhỏ, cuốn toàn bộ khói độc phía sau vào trong đó.
Thi triển pháp thuật mạnh mẽ khiến cho sắc mặt gã lập tức tái nhợt. Có điều sau đó kẻ này còn đưa tay vỗ vào túi trữ vật, lấy một thanh phi kiếm pháp khí thượng phẩm của Nhạc Hải Ngọc ra, nắm chặt trong tay nhìn chằm chằm con thú ở phía sau.
Vòi rồng có thể cuốn đi khói độc, nhưng cuốn không nổi con cự thú. Cũng không lâu lắm, pháp thuật mà Khương Đại thi triển toàn lực bị châu chấu Đại yêu xé nứt ra, trong tiếng kêu gầm rú như kim loại ma sát với nhau, con châu chấu lại lần nữa đánh tới.
"Còn đuổi sao?"
Khương Đại vẻ mặt khổ, nói tiếp: "Thịt hai chúng ta ăn ngon lắm sao? Người kinh thành nhiều như thế, sao nó không quay về?"
"Hướng Bắc, ta biết rõ nơi nào có thể thoát khỏi nó."
Từ Ngôn chỉ ra một hướng, Khương Đại cũng không kịp hỏi nhiều, dùng hết toàn lực bay tới.
Trong cảnh một đuổi một chạy, phương hướng Sơn Hà Đồ tiến lên dần tiếp cận vùng đất cố hương của Từ Ngôn.