Ngồi trên Sơn Hà đồ, Từ Ngôn vẫn biểu lộ như thường.
Bị Đại yêu đuổi giết mà vẫn bình tĩnh như thế không phải là do đảm phách hơn người mà vì hắn căn bản không có biện pháp gì cả.
Khương Đại ngược lại lo trước nghĩ sau, vừa vội vàng khống chế Sơn Hà đồ trốn chạy lại vừa không ngừng làm nổ từng kiện từng kiện pháp khí để làm chậm tốc độ của con cự thú phía sau. Bằng không, dù Sơn Hà đồ có nhanh hơn nữa thì cũng không nhanh bằng Đại yêu biết bay.
Gần trăm kiện pháp khí.
Đây là kết quả tính toán của Từ Ngôn dọc đường đi. Khương Đại đã làm nổ tung gần trăm pháp khí có phẩm giai khác nhau, nhờ thế mới không để cho Đại yêu đuổi kịp.
Đến cuối cùng, hắn thậm chí còn nhìn thấy Khương Đại lôi ra mấy cây kim dài đen kịt, mang theo vẻ mặt đau như cắt làm nổ tung chúng.
Đó là Quỷ Minh châm, là pháp khí lợi hại nhất của gã, cũng chính là hung khí giết chết Nhạc Hải Ngọc.
Hiện tại, bên dưới Sơn Hà đồ là dãy núi gập ghềnh, Từ Ngôn cùng với Khương Đại đã trốn vào một nhánh của sơn mạch Vạn Hằng. Nơi này có một cái tên vô cùng quái dị.
Lão Phần sơn.
"Vứt bỏ Đại yêu ở chỗ nào?!"
Tiêu hao hết tài sản dọc đường rồi, cho nên Khương Đại mới vội vàng hỏi: "Lại tiếp tục như vậy thì cả hai ta đều phải chết!"
"Sắp đến rồi, ngay ở phía trước." Từ Ngôn nói xong liền nhìn vào quang cầu màu xanh lá trong tay.
Tuy nói bây giờ thân trong cảnh rất nguy hiểm, nhưng Khương Đại đã dần bình tĩnh lại. Phát hiện ánh mắt Từ Ngôn có chút khác thường, gã lập tức âm thầm vận chuyển Tiên Mi Quỷ Nhãn, nhìn về phía lòng bàn tay của Từ Ngôn.
"Trong tay ngươi là cái gì!"
Khương Đại một phát bắt được cánh tay Từ Ngôn, trong mắt lập loè tia sáng trắng, sau một khắc gã tức thì kinh hô: "Ngọc Tủy!"
Ngọc Tủy là linh vật thiên địa, chỉ có thể hình thành ở trong lòng ngọn núi ngọc. Độ trân quý của nó không thua gì một kiện pháp bảo, hơn nữa cực kỳ khó tìm.
Bởi vì Ngọc Tủy vô hình, nếu như không có đồng thuật đặc thù thì không nhận ra được.
"Mỹ vị mà Đại yêu loại trùng thích nhất, sao lại ở trong tay ngươi?!"
Tiếng quát tháo của Khương Đại mang theo thanh âm rung động. Hiện tại kẻ này thật sự muốn khóc lớn một trận. Gã vẫn cho là vì Từ Ngôn chọi một cục đá chọc giận Đại yêu, không nghĩ ra người ta cầm lấy Ngọc Tủy mà nó thích ăn nhất.
Trách không được Đại yêu phía sau đuổi sát không tha...
Khương Đại bắt đầu nhe răng trợn mắt. Hiện tại gã rất muốn một phát bóp chết Từ Ngôn.
"Đã đến!"
Từ Ngôn biết đối phương thấy được quang cầu nên lập tức chỉ vào một sườn đồi cách đó không xa.
Sườn đồi này dốc đứng, giữa đồi bị nứt ra một khe hẹp dài. Từ xa nhìn lại, như một cái miệng rộng nứt toét ra.
Đây là nơi mà hắn cực kỳ quen thuộc.
Năm đó hắn và đám Thiết Trụ Tiểu Hoa bị vây khốn nơi cổ mộ trong lòng núi, cả nhóm bạn đã thoát ra từ cái khe này. Chỉ có điều ngoài Thiết Trụ và Từ Ngôn ra, không còn ai biết rõ bên dưới cái mạng nhện cực lớn còn có một con nhện to lớn vô cùng ở đó nữa.
Châu chấu Đại yêu là bị Từ Ngôn tận lực dẫn đi.
Mạng người khác có làm sao cũng không đáng giá bằng mạng của mình. Mặc dù Từ Ngôn không đành lòng chứng kiến người phàm trong kinh thành bị giết chết, nhưng vì vậy mà để bản thân mình chịu chết thì hắn còn chưa làm được. Hắn không phải anh hùng, cũng không nghĩ làm anh hùng.
Thế nhưng là, vận mệnh của thân nhân hắn sẽ phải bị Đại yêu đánh chết. Điểm này Từ Ngôn căn bản không cách nào chịu nổi cho nên mới không để ý nguy hiểm, dùng cái gọi là Ngọc Tủy dẫn Đại Yêu rời đi. Mà động quật hẹp dài này chính là nơi thoát thân của hắn.
"Là huyệt động bên kia?"
Khương Đại tạm thời bỏ đi ý định bóp chết Từ Ngôn, nghi ngờ nhìn về phía hang động hẹp dài càng ngày càng gần. Gã nói: "Trốn vào cũng vô dụng, lòng núi căn bản không nhốt được Đại yêu. Mau ném Ngọc Tủy trong tay ngươi đi, bằng không chúng ta đều phải chết!"
Mặc lời quát tháo của gã, Từ Ngôn cũng không nghe. Khi hắn phát hiện Khương Đại muốn dừng Sơn Hà đồ lại, thì lập tức động linh khí, tự mình điều khiển bức tranh vọt vào khe hở.
Vốn định đoạt Ngọc Tủy trong tay Từ Ngôn, bất ngờ không đề phòng lại bị kéo vào động, Khương Đại lập tức tức giận. Ánh sáng đen trong tay gã lập lòe, một cây kim đen kịt nhắm ngay đầu Từ Ngôn.
Bị liên lụy vào đã khiến gã căm tức, giờ Từ Ngôn rõ ràng còn dám trái lệnh dùng Sơn Hà đồ bay vào hang động đen kịt, cho nên Khương Đại nôi lên sát tâm muốn giết hắn đi.
Từ Ngôn đột nhiên quay đầu lại, trong động đất đen kịt, mắt trái hắn bắt đầu khởi động năm điểm tinh văn gắt gao nhìn chằm chằm vào Khương Đại cùng mũi Quỷ Minh châm.
Thấy được tinh văn nơi đáy mắt đối phương, Khương Đại lập tức cả kinh, gã do dự rồi thu lại Quỷ Minh châm.
"Nếu không muốn chết thì lập tức ném Ngọc Tủy đi. Bằng không ta sẽ không phụng bồi."
Gã vừa dứt lời thì Từ Ngôn đã ném quang cầu ra. Ngọc tủy lóe lên ánh xanh lục rơi một nơi sâu thẳm bên dưới.
Dưới lòng đất đen ngòm, một đôi con ngươi cực lớn nhắm nghiền nhiều năm bỗng chợt chuyển động.
"Muốn thoát thân thì đợi thời cơ đi. Nơi đây cũng không phải chỗ tốt đẹp gì."
Từ Ngôn nói ra một câu lãnh đạm. Từ khe hở phía sau thân núi đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, châu chấu Đại Yêu khổng lồ đã vọt xuống thế giới đen kịt dưới lòng đất này.
Không lâu sau khi Đại yêu bị dẫn dụ đi, ác chiến nơi đạo tràng Ngọc Long cũng hoàn toàn chấm dứt. Sở Thương Hải vận dụng trấn sơn chi bảo của Sở Hoàng sơn đánh bay Quốc sư ra ngoài. Chỉ là, sau khi bị đánh bay đi, Quốc sư vừa rơi xuống mặt đất đã hóa thành một cơn gió tuyết. Gã đã dùng bí pháp bỏ chạy mất.
Ngoài Quốc sư ra, không ai biết rõ vì sao châu chấu Đại Yêu lại đột ngột rời đi.
Sở Hoàng không biết, Bàng Hồng Nguyệt đang tìm người nhà ở Bàng gia cũng không biết, Bàng Vạn Lý đang ẩn thân ở Mai Hương lầu cũng thế. Ông ta chỉ biết khi Đại Yêu bỏ đi, thì con heo Tiểu Hắc cũn chạy theo ra khỏi sân nhỏ, chẳng biết đã đi đâu.
Trên con đường hỗn loạn, một con heo nhỏ đang không ngừng chạy như điên. Nó xuyên qua phố dài, chạy lên đầu tường, nhảy đến trên tường thành, ngơ ngác nhìn nơi phương xa.
Tiểu Hắc ngửi thấy khí tức của chủ nhân. Vì vậy trong cảnh châu chấu đầy trời, con heo Tiểu Hắc đã chạy ra khỏi cửa thành, một đường đuổi sát về phương Bắc.
Nhưng với tốc độ của Đại yêu thì một con heo nhỏ khó lòng đuổi kịp.
Đuổi theo thật lâu, Tiểu Hắc chợt dừng lại trong một mảnh núi hoang.
Nó đã không ngửi thấy khí tức của chủ nhân nữa, nhưng có thể cảm giác được chủ nhân của mình đang trong hoàn cảnh cực hiểm nguy. Vì vậy trên núi hoang, heo nhỏ cô đơn hịch hịch cái mũi dài, ngửa đầu lên nhìn trời, mở miệng ra như đang muốn thét gào không cam lòng vậy.
Khò khè khục khịt, khò khè khục khịt...
Mặc dù không cam lòng, dẫu phẫn nộ, tiếng heo tiếng vang lên vẫn không đổi như trước. Nghe có vài phần khờ ngốc, còn có chút buồn cười, chẳng qua là không có ai cười nhạo mà thôi...
Ột, ột, ột, ột...
Bên tai Từ Ngôn dường như xuất hiện tiếng kêu của Tiểu Hắc. Lắng nghe xuống, lại không phải tiếng heo gọi, mà là thứ gì đó có con mắt cực lớn đang chuyển động.
Ở chỗ sâu trong động quật tối tăm vô biên, một đôi mắt đỏ khổng lồ mở ra, gắt gao nhìn chằm chằm vào mấy vị khách đến thăm.
Lúc này châu chấu Đại yêu to như quả núi nhỏ dừng lại, hai cánh đập lơ lửng giữa không trung. Nó không nhìn về hai nhân loại nhỏ bé trên Sơn Hà đồ mà là nhìn thẳng vào bóng tối dưới chân.
Nó cảm nhận được khí tức của cường địch.
"Rốt cuộc đây là nơi nào?"
Khương Đại phát hiện sự cổ quái của Đại yêu nên không dám lên tiếng mà dùng truyền âm chất vấn Từ Ngôn.
Không cần Từ Ngôn trả lời, một sợi tơ trắng đã chui ra từ trong bóng tối thăm thẳm, quấn lấy hai chân sau của châu chấu.
Tiếng động rầm rầm rầm... Càng lúc càng gần. Một con dị thú còn to lớn hơn cả châu chấu Đại yêu, dần xuất hiện trong ánh mắt hoảng sợ của Khương Đại, đang men theo tường đá đi tới!