Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 435: Ngươi tên là Khương Đại Xuyên?



Dịch giả: Hoangtruc

Bên trên chân lớn tạo thành lồng giam có một lớp băng tuyết phủ kín. Dưới lớp băng tuyết phủ đầy lông lá khiến người ta phải sợ hãi. Với lực lượng của Đại yêu, chỉ cần khép chân vào, nhất định tu hành giả bị giam trong đó sẽ biến thành thịt nát.

Mắt trái nổi tinh văn, trong tai vang lên tiếng thú rống, Từ Ngôn đối mặt với Đại yêu. Cả khoảng thời gian như đóng băng lại.

Chân lớn chậm rãi co lại một chút rồi trở nên bất động. Phản chiếu trong con mắt to lớn của Đại yêu là hình ảnh Từ Ngôn với ánh mắt hiện ra năm điểm sáng đen kịt như muốn xét rách con ngươi của hắn chui ra ngoài.

Nén chịu cảm giác kịch liệt đau nhức trong mắt, Từ Ngôn chậm rãi dịch bước chân.

Một tiếng ực ực vang lên, Khương Đại nuốt nước miếng mang theo ánh mắt sợ hãi bắt đầu theo sát Từ Ngôn lùi dần lại.

Có lẽ tận cùng của không may sẽ chuyển biến thành may mắn. Ít nhất Khương Đại cho rằng nếu so với chuyện bình yên thoát khốn của Đại yêu đi ra thì mọi vận rủi hôm nay cũng không đáng là gì cả.

Chỉ làm nổ tung một đống pháp khí mà thôi, bụng bị thủng một lỗ lớn mà thôi, thiếu chút nữa bị dọa thừa chết thiếu sống mà thôi... Tất cả đều không đáng kể gì, chỉ cần còn sống rời đi chính là đại vận rồi!

Chậm chạp di chuyển ra khỏi phạm vi chân lớn của Đại yêu, nhịp tim của Từ Ngôn vẫn đập thình thịch không ngừng.

Hắn không còn cách nào khác ngoài việc vận dụng mắt trái, không nghĩ tới vậy mà cũng có ích. Thậm chí Từ Ngôn còn nhìn ra được trong con mắt to lớn của con nhện Đại yêu hiện ra một tia kiêng kị nhàn nhạt.

Hai mắt con nhện bỗng nhúc nhích, sau đó xuất hiện một thần thái như được nhân cách hóa, như đang cười lạnh, lại giống như đang uy hiếp. Cả người nó bắt đầu lùi dần lại, cuối cùng biến mất trong động quật hắc ám.

Vội vàng triệt tiêu linh khí trong mắt, lồng ngực Từ Ngôn bắt đầu phập phồng kịch liệt. Hắn che mắt trái lại, chân guồng như bay phóng xuống dưới núi. Khương Đại theo sát phía sau.

Không bao lâu, hai người nhặt Sơn Hà đồ lại, rồi bay lên trời, hướng thẳng về phía xa.

Rặc rặc, rặc rặc...

Trong động quật không người dưới lòng đất, con nhện cực lớn bắt đầu hưởng thụ mĩ vị của mình. Răng nanh cực độc đang không ngừng gặm cắn, còn châu chấu Đại yêu giãy giụa không ngớt nhanh chóng cứng đờ. Nó đã bị kịch độc làm tê liệt.

Ác đấu giữa Đại yêu với nhau, nếu một bên lơ là, kết cục nhận phải không cần phải nói nữa.

Chỉ có thể bị đối thủ cắn nuốt!

Bữa tiệc lớn không kéo dài quá lâu, thân thể châu chấu Đại yêu chỉ còn một cái đầu lớn. Mà con nhện Đại yêu cắn nuốt xong châu chấu Đại yêu tức thì thu hoạch được thêm một chân nữa.

Tầng băng tuyết trên một chân của nó đang chậm rãi tan rã.

Con nhện Đại yêu năm đó bị vô số Thần Võ đạn đồng loạt bắn phá mà trọng thương, sau khi ăn xong một con Đại yêu cùng giai và một miếng ngọc tủy trân quý đã nhanh chóng khôi phục thương thế.

Miệng rộng đầy lông tơ của nó không ngừng nhai nuốt lấy tứ chi còn thừa lại của châu chấu Đại yêu, hai con mắt to như lồng đèn ngày càng nổi trội sáng ngời. Trên đỉnh đầu con nhện Đại yêu còn có một gương mặt người lộ ra.

Đó là một gương mặt nữ nhân chỉ chừng ba bốn mươi tuổi, vẻ thành thục xinh đẹp kinh người. Có điều gương mặt đó trắng bệch không có chút huyết sắc nào. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đó căn bản không phải mặt người mà là một tấm da mặt nữ nhân. Tấm da dính chặt nơi đỉnh đầu Đại yêu, không có huyết nhục, trống không...

Trên khoảng không của dãy núi vô biên vô hạn, Khương Đại đang khống chế Sơn Hà đồ hào hứng bừng bừng.

"Không nghĩ tới cũng có ngày lão tử gặp may mắn, hặc hặc, bị Đại yêu vây khốn mà không chết. Có câu nói thế nào a, đúng rồi, đại nạn không chết, tất có hậu phúc!"

Khương Đại lúc lắc đầu, đưa mắt nhìn Từ Ngôn: "Xem ra tiểu tử ngươi cũng không phải kẻ lương thiện a. Trong mắt trái ngươi đến cùng có cất giấu thứ gì mà bức lui được cả Đại yêu vậy?"

"Có lẽ Đại yêu kia có thương tích, không thể gặp ánh mặt trời." Từ Ngôn cau mày, lạnh nhạt nói: "Ngươi không phát hiện móng vuốt của nó phủ đầy băng tuyết hả?"

Từ Ngôn vừa nói như vậy, Khương Đại tức thì trầm ngâm. Sau một lúc lâu, gã nhẹ gật đầu, nói: "Có vẻ giống vậy. Với thực lực hai người chúng ta không có khả năng uy hiếp được một con Đại yêu. Loại nhện yêu vật bị trọng thương thường sẽ ẩn thân dưới lòng đất, dùng hàn khí bao lấy miệng vết thương rồi chậm rãi khôi phục. Châu chấu Đại yêu kia vừa vặn thành huyết thực của nó, ăn hết châu chấu còn có thêm ngọc tủy, e là thương thế của nó sẽ chuyển biến tốt đẹp ngay thôi. Nơi này không thể lui tới được nữa, nhất định vô cùng hung hiểm."

Khương Đại cũng không tin rằng dựa vào một mắt của Từ Ngôn có thể bức lui được Đại yêu. Tâm cơ của gã còn thâm trầm hơn Từ Ngôn nhiều, một khi phát hiện kỳ quặc lập tức gã sẽ liên tưởng đến những họng Thần Võ pháo kia.

"Ngươi góp nhặt nhiều Thần Võ pháo như vậy lại không có Thần Võ đạn, chẳng lẽ con nhện Đại yêu kia đã từng bị đại lượng Thần Võ đạn gây thương tích?"

Khương Đại nhếch miệng, nói: "Nếu đại lượng Thần Võ đạn đồng thời bạo liệt ra, quả thật đến Đại yêu cũng đều phải bị trọng thương. Xem ra chúng ta chạy thoát được cũng nhờ con nhện kia có thương tích không thể gặp ánh mặt trời, mới tránh được một kiếp."

Với kinh nghiệm phong phú của Khương Đại thì chuyện suy đoán ra chân tướng Đại yêu lùi về liên quan tới vết thương không khó. Có điều gã không để ý một điểm, đó là mắt trái Từ Ngôn chưa hẳn có thể bức lui Đại yêu nhưng hoàn toàn đủ để khiến Đại yêu kia sinh ra một tia kiêng kị.

"Lấy đống Thần Võ pháo đó làm gì vậy? Ngươi định bán đi?"

Khương Đại cười nhạo một tiếng, rồi nói." Ngươi tu luyện Súc linh quyết tới cảnh giới như thế là tự làm khó mình rồi. Ngươi không biết Súc linh quyết là một thứ công pháp vô dụng hay sao? Muốn khôi phục đồ vật bị thu nhỏ lại còn cần phải có một loại Phục linh quyết nữa. Nói thật cho ngươi biết, Phục linh đan không đáng mấy đồng, nhưng giá trị Phục linh quyết lại không thua gì một kiện pháp khí thượng phẩm. Mà thật ra tu luyện lại càng thêm khó khăn, khó gấp mười lần so với tu luyện Súc linh quyết."

"Ngươi có Phục linh quyết?" Từ Ngôn bất ngờ hỏi một câu.

"Đương nhiên là có." Khương Đại không hề nghĩ ngợi, vung tay lên đáp: "Thân gia Khương Đại Xuyên ta há lại như mấy tên Hư Đan khác?"

"Tên ngươi không phải là Khương Đại?" Từ Ngôn liếc mắt nhìn tên mập kia, nói tiếp: "Ngươi tên là Khương Đại Xuyên?"

Biết mình đã lỡ miệng, ánh mắt Khương Đại lập tức lạnh lẽo lại. Tên thật của gã không hẳn ai cũng biết đến, thế nhưng chỉ cần bị tiết lộ trong Kim Tiền tông tất sẽ trở thành một thiên đại phiền toái.

Sát tâm vừa lên, lại nhìn thấy bộ dáng không sợ hãi của Từ Ngôn, mọi ý tứ của Khương Đại lập tức tan biến. Gã không chỉ kiêng kị mắt trái đối phương mà còn cần có Từ Ngôn hỗ trợ mới có thể đạt lấy linh đan mình cần được.

Vung tay ném một tấm thẻ tre ra, Khương Đại lạnh lùng nói: "Phục linh quyết đưa cho ngươi. Quên cái tên lúc nãy vừa nghe thấy đi. Tên ta là Khương Đại."

Nhận lấy thẻ tre, nhìn qua quả đúng là Phục linh quyết, Từ Ngôn bèn cười hắc hắc nói: "Ngươi vốn là Khương Đại, là một tiểu bối vô danh trong Linh Yên các a."

Trên Sơn Hà đồ gào thét bay nhanh vang lên tiếng cười khoái trá của hai người, tiếng cười kẻ nào kẻ nấy cũng đầy âm hiểm, đầy vô sỉ cả...

Vùng ngoại thành kinh thành.

Nơi vốn là đạo tràng Ngọc Long đã vì hai cường giả Nguyên Anh ác chiến mà bị phá hủy thành phế tích.

Quốc sư bỏ chạy, Đại yêu rời đi, chỉ còn đám châu chấu Yêu vật bình thường không đáng để cường giả Nguyên Anh ra tay giết chết. Không đến nửa ngày sau, các cường giả đến từ Sở Hoàng sơn đã quét sạch đám yêu vật này không còn gì cả, chỉ sót lại đám châu chấu mắt đỏ và châu chấu bình thường. Sở Thương Hải chưa từng để mắt đến chuyện này mà đi thẳng vào Hoàng cung, ngồi trên ghế rồng vốn nên thuộc về Hoàng đế ngồi.

Trong đại điện, ngoại trừ Hoàng đế Sở Tuyên thiếu chút nữa đã bị hù chết thì chỉ còn vài Thân vương thân thích của Sở gia, không có ngoại nhân nào khác. Đến Tả tướng cầm đầu văn võ bá quan cũng chỉ đứng đợi ở xa xa bên ngoài. Thế nhưng bọn họ có thể loáng thoáng nghe tiếng Sở hoàng gào thét, chắc hẳn đương kim thánh thượng đã bị mắng đến máu chó đầy đầu rồi.

Chuyện đương kim Hoàng đế để mặc cho một tên dị tộc Nguyên Anh trà trộn vào bên người nhiều năm như vậy mà không hề phát hiện ra đã khiến Sở hoàng thiếu chút nữa tức giận bóp chết y. Nếu không phải Sở Tuyên là cháu trai của lão, e là Đại Phổ hôm nay đã đổi triều đại rồi.

Có Sở hoàng tọa trấn, càng lúc càng có nhiều đệ tử Sở Hoàng sơn chạy đến nghe lệnh, sau đó được phái đi khắp nơi trong Đại Phổ tìm kiếm tung tích Đại yêu và Man tộc. Một đợt hạo kiếp dịch châu chấu cứ như vậy mà kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.