Mấy dị tượng như ánh kiếm đám mây không tính là hiếm thấy ở tông môn, phần lớn là các cao nhân đi lại trên đường mà thôi.
Lúc đầu Từ Ngôn không để ý chỉ lướt mắt nhìn qua đám mây kia rồi buồn bực đi tiếp. Hắn nhìn ra đó là pháp khí phi hành cực lớn, tốc độ nhanh như thế tất phải là hàng thượng phẩm. Có lẽ là loại dành cho các trưởng lão phi hành.
Chưa đi được vài bước, Từ Ngôn chợt ngừng lại, nhìn lại lần nữa về phía đám mây kia. Ánh mắt hắn cũng trở nên nghi hoặc.
Đám mây kia bay rất cao, năm màu rực rỡ thực ra lại chỉ là dưới đáy của pháp khí phi hành mà thôi. Dùng thị lực của Từ Ngôn, rõ ràng có thể thấy được một mớ sợi lông mượt mà đong đưa bên rìa mép của đám mây, có vẻ như là lông thú, còn có một thứ giống như đuôi thú nữa.
Có thể người khác không nhìn thấy sợi lông thú ở khoảng cách cao như vậy, bởi Từ Ngôn phải dựa vào thị giác mắt trái mới phát hiện điểm kỳ quái này.
Là linh cầm hả?
Ngẫu nhiên nhìn qua pháp khí phi hành cùng với đuôi thú không đủ khiến Từ Ngôn để ý nhiều. Hắn vẫn tiếp tục kiếp sống tu luyện của mình ở Linh Yên các.
Đan các to lớn, quanh năm mịt mù khói phủ, nhìn từ xa giống hệt với tiên cảnh mờ sương. Lúc Từ Ngôn trở lại chỗ ở của mình thì trong Đan các cực lớn đã có thêm vài vị khách có tu vi không tầm thường tới thăm.
Trọn vẹn mười vị trưởng lão Tự Linh đường đang bao quanh một lồng sắt to lớn. Trong lồng đang nhốt một con dị thú như đang ngủ rồi. Ngoại trừ cái đuôi còn đong đưa thì nó không nhúc nhích gì cả.
"Mười năm ước hẹn đã đến. Hứa Xương Tự Linh đường đến đây giao lại Linh cầm." Trưởng lão cao gầy đi đầu cúi người hành lễ, lớn tiếng hô.
"Đúng vậy, các ngươi còn không quên phần ước định này." Liễu Phỉ Vũ đang mặc váy dài màu xanh da trời khẽ gật đầu, nói: "Nếu đến Đường chủ các ngươi còn không thuần phục được, con thú này đành ở lại Linh Yên các ta rồi. Không uổng công năm đó ta trợ giúp hắn bắt con hồ ly này."
Đối diện lồng sắt là các chủ Linh Yên các với bộ váy dài màu xanh, sắc mặt ngưng trọng, bắt đầu đánh ra từng đạo chú quyết phong cấm vào lồng sắt. Sau nửa ngày, lồng sắt đã bị một tầng vầng sáng kỳ dị bao bọc, cuối cùng không còn nhìn thấy dị thú trong lồng nữa.
"Sư tôn đã ước định với Các chủ, tất nhiên phải thực hiện rồi. Điểm này không có gì khó hiểu. Chẳng qua trước khi đi, sư tôn cũng phân phó vài điều." Đợi đến lúc Liễu Phỉ Vũ thi pháp hoàn tất, Hứa Xương mới nói chuyện, chẳng qua lại cũng không nói hết một lần.
"Giao con yêu thú nhức đầu này ra hẳn Đường chủ các ngươi đau lòng không thôi. Còn có yêu cầu gì cứ nói ra xem?"
"Thương thế của linh cầm trấn sơn Tự Linh đường chúng ta vẫn mãi chưa khỏi, cần có trứng Thiên Nhãn Vương xà mới được. Tự Linh đường định phái một đám đệ tử lẻn vào Thiên Quỷ tông, mong Các chủ phái thêm vài môn nhân nữa hiệp trợ. Tốt nhất nên là đệ tử mới nhập môn."
Hứa Xương nói ra yêu cầu của Tự Linh đường, Liễu Phỉ Vũ nghe xong chợt cau mày lại.
Tự Linh đường đánh chủ ý vào trứng Thiên Nhãn Vương xà đã nhiều năm rồi, hầu như đã sử dụng hết các loại thủ đoạn nhưng vẫn không thể có được một quả trứng rắn. Không ngờ lần này còn định dùng tân đệ tử lẻn vào tà phái. Loại thủ đoạn này không những ti tiện, mà còn vô cùng hung hiểm.
Cái giá phải trả cho chuyện này sẽ không nhỏ, tỷ lệ còn sống trở về càng là cực kỳ bé nhỏ.
Liễu Phỉ Vũ không đáp ứng ngay lập tức. Chân mày lá liễu nhẹ chau lại, trầm ngâm không nói.
Hứa Xương thấy thế, bèn bước lên một bước nói tiếp: "Kế hoạch lần này đã được Tự Linh đường ta chuẩn bị đầy đủ cả. Chỉ cần Các chủ đại nhân phái thêm vài đệ tử có gương mặt mới lạ hộ tống là được. Tác dụng của bọn chúng cũng chỉ nhằm che giấu tai mắt người khác, phối hợp với môn nhân Tự Linh đường ta chứ không cần làm gì khác, mười người là đủ rồi."
"Được, cho ngươi mười tên tân đệ tử. Ngươi tự mình tuyển chọn đi. Từ nay Linh hồ sẽ thuộc về Linh Yên các ta."
Từng lời trong miệng nữ tử này phát ra càng lúc càng lạnh lùng, so ra còn lạnh lùng hơn lúc nãy rất nhiều. Vốn Hứa Xương nghe vậy còn đang vui vẻ, ngay sau đó biến sắc lại.
Lão nhìn thấy mép váy của Liễu Phỉ Vũ đang chuyển dần từ xanh da trời sang màu xanh khói.
Hứa Xương vội vàng cúi đầu, lui về sau ba bước, cúi người hành lễ nói: "Tuân mệnh Các chủ, Hứa Xương sẽ đi chọn người ngay, thời gian nội ứng xuất phát đã được xác định rồi..."
"Tùy các ngươi an bài, không cần nhiều lời. Coi như mười người kia đã chết." Ngữ khí Liễu Phỉ Vũ trở nên lạnh lẽo hơn cả lúc nãy, khóe mắt dần nổi lên lạnh lùng, ánh mắt lạnh băng đến cực điểm.
"Tuân mệnh."
Hứa Xương không dám nhiều lời nữa mà dẫn theo Dư trưởng lão thối lui ra khỏi Đan các.
Loảng xoảng một tiếng, cửa đại điện cực lớn đột nhiên đóng sầm lại, một tràng cười âm lãnh của nữ tử từ bên trong loáng thoáng truyền ra.
Rời khỏi Đan các, trán của Hứa Xương đã đầy mồ hôi.
Trong toàn bộ tông môn, Các chủ Linh Yên các vốn được xem là một vị cường giả Nguyên Anh bình dị gần gũi nhất, thế như một khi tâm tính cải biến lại trở thành một người lãnh đạm, lạnh lùng nhất. Đừng nói để mười tên tân đệ tử đi chịu chết, để mười trưởng lão đi chịu chết nàng cũng sẽ không do dự chút nào.
Phàm là trưởng lão thì đều biết các chủ Linh Yên các cổ quái cả. Sau khi đi ra, Hứa Xương cùng hai vị trưởng lão Linh Yên các đứng đợi bên ngoài nhìn nhau cười khổ.
"Tân đệ tử Linh Yên các chúng ta chỉ còn lại chừng mười người. Tân đệ tử trong hai năm qua cộng lại cũng chưa đủ ba mươi người. Để ta giúp Hứa trưởng lão chọn mười tên lanh lợi một chút, không thôi sẽ làm hỏng đại kế Tự Linh đường các ngươi."
Nói chuyện là một trưởng lão trung niên ở Linh Yên các tên là Ngụy Minh. Lão quản hạt đệ tử bình thường Linh Yên các. Còn vị kia là trưởng lão Linh Yên các Ngô Phóng thì đang quản hạt đệ tử chấp sự. Cho nên tính ra tân đệ tử cũng do hai vị trưởng lão này quản hạt.
"Làm phiền nhị vị trưởng lão. Vẫn là để lão phu chọn người cho thỏa đáng. Không sợ kẻ ngu dốt, chỉ cần lạ mặt là được."
Hứa Xương đi cùng với hai người tới thẳng nơi cư trú của tân đệ tử. Lúc này Hứa Mãn Lâu sau lưng Hứa Xương dần hiện ra một nụ cười lạnh. Nhìn dãy phòng ở càng lúc càng gần, bàn tay gã cũng nắm chặt lại.
Không lâu sau, khu cư trú của đệ tử vang lên tiếng quát của trưởng lão.
"Phàm là tân đệ tử nhập môn trong hai năm nay, đi ra nghe lệnh!"
Nghe tiếng quát, từng tên tân đệ tử mờ mịt đi ra ngoài. Khương Đại lúc lắc đầu béo bước ra, mà Từ Ngôn cũng đầy nghi hoặc không rõ ràng.
Nhìn thấy đối diện có tới hơn mười vị trưởng lão Hư Đan, hắn cũng không để ý nhiều, chỉ khi nhìn thấy bóng dáng Hứa Mãn Lâu, trong lòng hắn mới trầm xuống.
"Hứa trưởng lão, xin mời. Những người này đều là đệ tử Linh Yên các vừa mới bái nhập tông môn trong vòng hai năm nay, tùy ngài chọn." Ngụy Minh đưa tay ra mời, rồi đứng qua một bên.
Hứa Xương nhẹ gật đầu, chậm rãi đi qua đám người, thỉnh thoảng lại đưa tay ra chỉ một tên đệ tử. Kẻ nào bị lão chỉ tới đành phải bất đắc dĩ ra khỏi hàng, đứng ở một bên.
Rất nhanh, chín tên đệ tử đã được chọn ra, chỉ còn một người cuối cùng nữa.
Lúc bước qua Khương Đại, bước chân Hứa Xương không chút ngừng lại. Tên béo mập như gã quá dễ khiến người khác chú ý. Tới trước mặt Từ Ngôn, lão rốt cuộc ngừng lại.
"Ngươi!"
Chỉ vào mũi Từ Ngôn, Hứa Xương không chút biểu cảm nói ra một chữ, sau đó chắp tay sau lưng đi về phía đám đệ tử vừa được chọn ra.
Lúc Từ Ngôn bị chọn trúng, sắc mặt Khương Đại khẽ biến đổi, chẳng qua gã không lên tiếng. Còn Từ Ngôn chợt dâng lên một loại cảm giác không tốt. Dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều trưởng lão như vậy, hắn bất đắc dĩ lê bước tới chỗ đám đệ tử được chọn ra.
"Mấy người còn lại tản đi đi." Ngụy Minh phất tay, kêu đám đệ tử còn lại trở về chỗ ở của mình lại.
"Mười người các ngươi đi theo ta." Ngụy Minh đưa mắt nhìn mười đệ tử bị chọn ra, rồi đi trước dẫn đường tới một tòa nhà gỗ cao lớn.