Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 445: Quyết vào ba thứ hạng đầu



Dịch giả: Hoangtruc

Không biết, mới là điều đáng sợ nhất của thứ gọi là số mệnh đầy huyền ảo này.

Từ Ngôn không nhìn thấu vận mệnh của mình nhưng hắn tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước vận mệnh. Có cúi đầu, cũng chỉ là lúc ăn cơm mà thôi.

“Ăn nhiều một chút đi Từ sư đệ. Sau này sẽ không thể ăn được nữa rồi."

Bên trong nhà ăn, vị đầu bếp chịu trách nhiệm cầm muôi múc thức ăn đem một mâm cá nướng đưa cho Từ Ngôn, cười hì hì nói: "Tay nghề sư huynh khá tốt đúng không? Đồ ăn năm sau chưa hẳn ăn ngon như vậy đâu."

“Nhiệm vụ của Triệu sư huynh đã sắp kết thúc?"

Từ Ngôn bưng đồ ăn hỏi. Vị đầu bếp họ Triệu đối diện kia gọi là có quen biết với hắn, cũng là đệ tử Linh Yên các. Người này vốn nhận nhiệm vụ nấu ăn trong nhà ăn.

"Đúng vậy a, sau khi kết thúc trận tiểu đấu thì nhiệm vụ ở nhà ăn coi như hoàn thành. Rốt cuộc có thể mua được một kiện pháp khí phi hành rồi. Kiếm linh thạch trong tông môn thật không dễ dàng a."

Vị đầu bếp họ Triệu cũng bê một mâm cá nướng ngồi cùng bàn với Từ Ngôn, vừa ăn vừa nói chuyện.

“Ngày mai sẽ diễn ra trận tiểu đấu ở chi mạch rồi. Từ sư đệ có định lên đài thử sức hay không?"

“Đương nhiên cũng muốn gặp các vị sư huynh rồi. Đó là cơ hội khó được nha. Có lẽ vận khí tốt còn được vị trí thứ ba không chừng." Từ Ngôn cắm cúi ăn cơm, thuận miệng nói.

“Nghé mới sinh không sợ cọp, người trẻ tuổi cũng nên có chút huyết khí. Đợi khi trải qua xong, có lẽ đến trận tiểu đấu sang năm ngươi sẽ không thấy hứng thú nữa."

“Đánh rất dữ dội sao?" Từ Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu, miệng vẫn đang nhai thịt cá.

“Há lại chỉ có dữ dội? Căn bản là liều mạng." Triệu đầu bếp trợn mắt nói: "Trong tiểu đấu chi mạch năm nào chả có người chết. Dù sao cũng là cơ hội đến linh nhãn tu luyện, trân quý hơn cả ngàn linh thạch. Hơn nữa thật ra đó còn là phần kỳ ngộ khó có được với các đệ tử bình thường. Đệ tử chân truyền người ta hàng năm đều có cơ hội tiến vào linh nhãn, thế nhưng đệ tử bình thường cũng không có phần đãi ngộ này đâu a."

“Không phải chỉ là ba ngày tu luyện thôi sao? Rất hiếm sao?" Từ Ngôn có chút không quá để ý.

“Đương nhiên hiếm có rồi! Linh nhãn là cấm địa của tông môn, có thể tới cấm địa tu luyện không chỉ gia tăng được tu vi mà còn có chỗ tốt khác nữa."

Triệu đầu bếp lắc lắc đầu nói tiếp: "Đạt được linh khí thâm hậu chẳng qua chỉ là chỗ tốt nhìn thấy rõ ràng, còn những chỗ tốt không nhìn thấy được mới chính là nguyên do thật sự khiến đám đệ tử bình thường dốc sức liều mạng đấy."

Thấy Từ Ngôn đầy hiếu kỳ lắng nghe, Triệu đầu bếp dương dương đắc ý tiếp tục diễn giải: "Phần lớn những đệ tử bình thường đạt được ba thứ hạng đầu đều được các trưởng lão coi trọng, rời khỏi linh nhãn sẽ có nhiều khả năng được thu làm chân truyền. Cái chỗ tốt không nhìn thấy được này mới là trân quý nhất. Thậm chí ba thứ hạng đầu ở các chi mạch khác còn có cơ hội được cường giả Nguyên Anh chi mạch mình thu làm môn hạ. Đó mới gọi là một bước lên trời. Có sư tôn cảnh giới Nguyên Anh cảnh đó a, ta nằm mộng cũng muốn được như vậy."

“Ba thứ hạng đầu ở chi mạch khác có cơ hội được cường giả Nguyên Anh thu làm chân truyền, chẳng lẽ Linh Yên các chúng ta không có cơ hội sao?" Từ Ngôn nghe ra có chút khác lạ trong lời đối phương.

“Cơ bản không có, Các chủ đại nhân không thu đồ." Giọng nói của Triệu đầu bếp dần trở nên nhỏ lại. Dù sao đang đề cập đến Các chủ, ai mà không sợ chứ?

“Các chủ không có truyền nhân?" Từ Ngôn thuận miệng hỏi một câu, lại bắt đầu cật lực ăn uống nữa.

“Có, chỉ có một vị. Nghe nói đã chết." Giọng nói của Triệu đầu bếp càng nhỏ lại, cuối cùng khoát tay áo nói: "Đừng hỏi nhiều nữa, Các chủ chán ghét nhất là người khác lén lút đàm luận chuyện của người. Ăn cơm, ăn cơm."

Tại Linh Yên các, hai từ Các chủ đủ khiến tất cả mọi người kinh hãi. Không dám nói thêm về Các chủ, sau khi Triệu đầu bếp ăn cơm no nê xong thì bắt đầu nói cho Từ Ngôn các quy tắc về trận tiểu đấu chi mạch.

Hầu như mỗi chi mạch trong sáu đại chi mạch đều có những quy tắc thi đấu khác nhau. Quy củ Linh Yên các tương đối cổ quái, không chỉ phải tỷ thí công pháp thâm hậu mà còn cần tỷ thí thủ đoạn tinh luyện.

Mười thứ hạng đầu sẽ được chọn lựa từ trận thi đấu ra. Đệ tử trong mười thứ hạng đầu đều được ban thưởng năm trăm linh thạch. Sau đó mười người này phải trải qua khảo nghiệm tinh luyện tài liệu, ba người hoàn thành khảo nghiệm tinh luyện tài liệu nhanh nhất sẽ đạt được ba thứ hạng đầu, được ban cho cơ hội ba ngày tu luyện trong linh nhãn.

Từ mấy ngàn đệ tử chỉ chọn lựa ra mười người có công lực thâm hậu nhất. Từ mười người này trúng tuyển ra ba người có thiên phú luyện khí cao nhất chính là quy tắc của trận tiểu đấu ở Linh Yên các.

"Cho nên muốn đoạt được ba thứ hạng đầu thì không chỉ cần có linh khí thâm hậu mà còn cần khả năng khống chế Địa Hỏa thuần thục." Triệu đầu bếp nói ra: "Ngươi còn không có pháp khí chứa Địa Hỏa là bình Địa Hỏa thì đừng mơ tưởng tranh giành ba thứ hạng đầu với người ta đi. Mở mang kiến thức là được rồi. Nghe lời sư huynh, ngàn vạn lần đừng dốc sức liều mạng. Trẻ tuổi khí thịnh là chuyện tốt, thế nhưng cũng dễ làm ra chuyện rắc rối lắm a."

"Nghe qua đúng là không dễ ăn a. Đánh không lại thì không cố đánh nữa, ta còn chưa ăn đủ thức ăn do Triệu sư huynh nấu nữa kia mà, không thể chết trên lôi đài được."

Từ Ngôn cười hắc hắc, ăn sạch miếng cơm cuối cùng, rồi ợ lên một tiếng: "Đến trận tiểu đấu chi mạch còn có tai nạn chết người, vậy thi đấu tông môn ba năm một lần chẳng phải là càng thêm hung hiểm hay sao?"

“Ngươi nói đúng, diễn võ tông môn ba năm một lần chính là một cuộc ác chiến đấy. Là một lần thi đấu cỡ lớn giữa sáu đại chi mạch, chân truyền chết cũng không tính là hiếm thấy. Leo lên diễn võ đài, sinh tử do số mệnh. Nghĩ đến thôi cũng đã đủ lạnh sống lưng rồi."

Vị đầu bếp họ Triệu cảm thán vài câu rồi lắc đầu rời đi. Từ Ngôn cũng rời khỏi nhà ăn.

Dù là trận tiểu đấu chi mạch mỗi năm một lần hay tông môn diễn võ ba năm một lần đều sẽ xuất hiện thương vong cả. Điểm này khiến Từ Ngôn có chút kinh ngạc, chẳng quan hắn cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt mấu chốt vấn đề.

Chỗ tốt càng lớn càng khiến người người tranh giành bể đầu. Tu hành không dễ, nếu có cơ hội đạt được thiên đại chỗ tốt, tất nhiên đệ tử tông môn sẽ dùng tất cả vốn liếng.

Trục lợi cũng không chỉ có ở thương nhân. Nếu phần lợi ích này đủ lớn khiến người khác điên cuồng thì dù là tu hành giả cũng sẽ liều cả mạng của mình.

Trở lại chỗ ở, Từ Ngôn không tu luyện nữa mà ngồi xếp bằng ở trên giường, trầm lòng tĩnh khí.

Hắn đang cảm giác lấy mắt trái của mình.

Muốn đoạt được mười thứ hạng đầu trong trận tiểu đấu ở Linh Yên các không khó, thế nhưng nhiệm vụ tinh luyện cuối cùng mới chính là chỗ mấu chốt. Nếu không xếp được ở trong ba thứ hạng đầu thì hắn sẽ không thể vào được linh nhãn được.

Từ Ngôn không có nửa điểm hứng thú với mấy thứ ban thưởng kia. Hắn chỉ có một ý định duy nhất, đó là tiến vào linh nhãn.

Pháp khí trường đao của hắn đã vỡ vụn, hắn cũng đã mua lại một thanh pháp khí trường đao mới. Coi như năm trăm linh thạch Khương Đại cho hắn đã hoàn toàn hết sạch. Hiện giờ trong túi trữ vật hắn chỉ còn lại không tới hai trăm linh thạch lấy được sau khi đánh chết chân truyền Linh Yên các Triệu Tiểu Liên. Hắn đã có pháp khí, lại thêm phi thạch, cho nên danh ngạch mười thứ hạng đầu không khó lắm. Khó giải quyết nhất lại chính là chuyện tranh đoạt ba thứ hạng đầu kia.

Có thể đoạt được mười thứ hạng đầu chủ yếu là đệ tử cũ đã tu luyện nhiều năm, trong đó có thể có người tinh thông luyện khí Địa Hỏa. Nếu muốn trổ hết tài năng giữa đám đệ tử cũ kia, thì Từ Ngôn cũng chỉ còn cách sử dụng Pháp luyện mà thôi.

Bình Địa Hỏa có thể thu nạp Địa Hỏa được bán trong đại điện giao dịch có giá đắt hơn cả pháp khí hạ phẩm, hơn nữa Từ Ngôn lại chưa quen thuộc với Địa Hỏa. Chỉ sợ hắn có mua bình pháp khí về cũng không có tác dụng gì, chi bằng dùng Viêm Hỏa quyết đề luyện luôn vậy.

Chẳng qua là lực lượng mắt trái hắn có hạn, không nắm chắc được có đạt được ba thứ hạng đầu trong lúc tỷ thí tinh luyện hay không nữa.

Nơi đáy mắt trái hắn, một luồng linh khí được thúc dục đi vào, tinh văn ảm đạm lại chậm rãi hiển hiện. Cảm nhận được lực lượng kỳ dị mơ hồ từ trong mắt trái truyền đến, mắt phải của Từ Ngôn cũng dần trừng lớn lên.

Trừng mắt phải lên không có ích gì, trừ phi biểu thị phẫn nộ.

“Linh nhãn..."

Từ Ngôn thấp giọng lẩm bẩm, giọng nói mang đầy lạnh lùng: "Đợi đến lúc đó biến thành phế nhãn đi. Danh ngạch ba thứ hạng đầu, Từ Ngôn ta đã quyết sẽ lấy bằng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.