Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 461: Giả đan



Dịch: Hoangtruc

Yêu hồ nói chuyện khiến Từ Ngôn cả kinh không ít. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Yêu vật nói chuyện đấy.

Thanh âm trầm thấp khàn khàn từ yêu hồ truyền đến, nghe không phân biệt là nam hay nữ. Chẳng qua sáu cái đuôi trắng cực lớn từ sau lưng yêu hồ đã nhanh chóng duỗi dài ra, phong bế tất cả đường lui của Từ Ngôn.

"Ngươi biết nói tiếng người?"

Từ Ngôn dần bình tĩnh lại, gắt gao nắm lấy thanh Trường Phong kiếm, hỏi một câu.

"Đại Yêu tu luyện nhiều năm không những nói được tiếng người, mà còn có thể biến ảo thân người. Trả lời vấn đề của ta, vì sao trên người ngươi lại có khí tức Yêu tộc?"

Hai mắt Yêu hồ gắt gao nhìn Từ Ngôn, lại lần nữa hỏi.

Từ Ngôn cũng không biết làm sao mình lại có khí tức Yêu tộc, vì để thoát khốn đành nói: "Ta đã từng cùng ăn cùng ở với Yêu vật, không biết có phải nguyên do như vậy hay không."

Từ Ngôn đang nói thật, hắn từng ăn ở chung với con heo Tiểu Hắc. Chẳng qua hắn không nói là yêu vật gì, dù sao hắn không rõ một con heo có được tính là Yêu vật hay không.

Ánh mắt Yêu hồ giật giật, chậm rãi lắc đầu nói: "Khí tức Yêu tộc đến từ trong cơ thể của ngươi, tuyệt không phải là từ bên ngoài."

Thoạt nhìn yêu hồ cũng không đơn giản, Từ Ngôn không còn cách gì, đành bịa đại một lí do: "Kỳ thật, ta cũng là Yêu vật đã sớm biến thân thành người mà thôi."

Từ Ngôn rất nghiêm túc trả lời đối phương. Nếu như khí tức Yêu tộc trên người mình không phải từ Tiểu Hắc lây dính qua, vậy coi như bản thân mình là Yêu vật là xong. Đồng loại gặp nhau, có lẽ hắn sẽ được tha một lần.

Từ Ngôn nói xong, ánh mắt yêu hồ rõ ràng trở nên ngốc chát.

Nhìn thấy như đã lừa gạt được đối phương rồi, Từ Ngôn tiếp tục nói: "Không quấy rầy tiền bối tĩnh tu, vãn bối phải đi về tu luyện, tranh thủ sớm ngày đạt tới Đại yêu."

Hắn quay người định đi mất thì một cái đuôi cực lớn đã nện xuống. Cũng may lông đuôi hồ ly mềm mại, Từ Ngôn không bị tổn thương gì cả, chỉ lảo đảo lùi về sau vài bước. Chính vì thế, mà hắn lại lùi sát tới răng nanh yêu hồ rồi.

"Ngươi cho rằng Đại yêu không có thần trí sao? Vốn thần trí Hồ tộc cực cao, có nói dối cũng nên kín kẽ một chút."

Tuy rằng yêu hồ đã vạch trần lời nói dối của Từ Ngôn, thế nhưng giọng điệu lại thập phần bình tĩnh, không ngoan lệ như lúc giết Khương Đại vừa rồi.

"Ta cũng không biết mình có khí tức Yêu tộc gì cả, cũng chưa từng có người nào nói qua. Đến cường giả Nguyên Anh cũng không nhìn ra, làm sao ngươi nhìn ra được?"

Từ Ngôn thở dài, biết khó thoát thân đành dứt khoát hỏi thăm rõ ràng.

"Nhìn không ra, là đoán ra đấy!" Ánh mắt yêu hồ nổi lên một luồng sáng, nói: "Khứu giác Hồ tộc vô cùng nhạy bén. Khí tức Yêu tộc trong cơ thể ngươi quá mức mịt mờ, nếu không ở gần thì ta cũng không tài nào phát hiện ra."

Nói xong, yêu hồ lại lần nữa khịt khịt mũi. Lúc này cặp mắt của nó đột nhiên nhìn thẳng vào mắt trái Từ Ngôn, hai răng nanh nhấc lên.

"Cỗ khí tức kia đến từ mắt trái ngươi..."

Gừ!

Tiếng gầm nhẹ từ cổ yêu hồ phát ra như kiêng kị khi gặp phải nguy hiểm.

"Ngươi biết mắt trái của ta có thứ gì sao?" Từ Ngôn dần trừng mắt trái lên, trầm giọng hỏi.

Nếu như có thể từ yêu hồ biết được trong mắt mình đang có thứ gì có lẽ hắn sẽ càng hiểu rõ được bí ẩn của mắt trái.

Lông mao dựng đứng của yêu hồ lại chậm rãi bình phục, khẽ lắc đầu nói: "Khí tức rất cổ quái, không nhìn ra là thứ gì. Ít nhất ta chưa bao giờ gặp qua loại khí tức Yêu Tộc này."

Chưa gặp qua mà dám nói là khí tức Yêu Tộc? Đáy lòng Từ Ngôn thầm thì một câu, lại hỏi tiếp: "Ngươi đã xác định là khí tức Yêu Tộc thì coi như chúng ta là đồng loại đi. Ta là bị người bức hiếp tới đây, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cáo từ."

Nói xong, Từ Ngôn lùi ra sau. Mắt trái vẫn bị hắn trừng lên, còn yêu hồ đối diện thì lại như đang trầm tư suy nghĩ gì đó.

Nhìn thấy có cơ hội, Từ Ngôn cũng không muốn dừng lại lâu bên miệng Đại yêu. Hắn vội lùi ra khỏi đám lông đuôi yêu hồ vây quanh, xoay người rời đi.

Mới vừa đi hai bước, Từ Ngôn chợt ngừng bước, ánh mắt có chút ngốc chát.

Lỗ hổng mà Khương Đại tạo ra ở màn sáng màu đỏ lúc này đã khép lại, biến mất không còn gì nữa.

Bị Đại yêu cuốn lấy, cho nên Từ Ngôn đã bỏ lỡ thời cơ chạy khỏi trận pháp. Lúc này màn sáng đã khép lại, xem như hắn đã hoàn toàn bị nhốt trong hạch tâm đại trận này rồi.

Khương Đại có năng lực phá vỡ đại trận, Từ Ngôn lại không thể.

"Muốn đi ra ngoài?"

Sau lưng, giọng nói hồ yêu lại truyền tới.

Từ Ngôn rất muốn mắng một câu nói nhảm sao, chẳng qua vẫn nhịn được. Hắn bèn quay người định thương lượng với hồ yêu một phen, xem đối phương có thể giúp hắn rời khỏi hiểm địa này hay không.

Vừa quay đầu lại, ánh mắt Từ Ngôn khẽ động.

Chẳng biết lúc nào, hai bên Đại yêu đã xuất hiện hai cột đá giống hệt như nhau. Cột bên trái đang phụt ra địa hỏa, còn trên cột đá bên phải là một hộp ngọc, trong hộp là một viên Linh đan màu đỏ rực.

Có thêm một cây cột đá!

Vừa rồi chỉ có một cột, Từ Ngôn mới quay người đi đã có thêm một cột nữa, hơn nữa trên đó còn có một viên linh đan.

"Uẩn Anh đan, có tiền mà không mua được, tu sĩ Hư Đan phải liều mạng trao đổi mới có được. Cơ hội tốt thế này rất hiếm gặp."

Khóe miệng yêu hồ khẽ nhếch lên như đang cười, chẳng qua lại lộ vẻ mệt mỏi. Hiển nhiên để cột đá thứ hai hiện hình nó đã hao phí không ít lực lượng.

Có xích sắt trói buộc, hồ yêu không thể với tới hai cột đá, thế nhưng Từ Ngôn lại có thể đơn giản lấy được.

Dù sao cũng không rời khỏi đây được, Từ Ngôn đành tiến lên nhấc lấy hộp ngọc, vừa mới mở hộp ra, một làn đan hương cực kỳ đặc biệt ập vào mặt. Chỉ là đan hương mà thôi, thế nhưng Từ Ngôn đã có thể cảm nhận linh khí ập đến trước mặt rồi!

"Ở đây có hai hạt Uẩn Anh đan?"

Từ Ngôn dò hỏi lại khiến khóe miệng con hồ yêu nhếch cao hơn. Con Đại yêu cũng trở nên âm trầm hơn hẳn.

"Một không gian cấm chế chỉ có một hạt Linh đan mà thôi. Mặc dù ta có thể xuyên qua các không gian cấm chế này, lại không thể lấy được đan dược trên cột đá. Cầm đi đi, coi như là tiền công của ngươi vậy."

Đại yêu nói nhỏ có chút cô đơn, còn Từ Ngôn lại nghi ngờ hỏi: "Mới vừa rồi đan dược bị đánh cắp..."

"Là giả đan mà thôi." Hồ yêu dán sát miệng xuống đất, nói: "Cường giả Nguyên Anh mà không có chuẩn bị sao?"

"Khương Đại đánh cắp là giả đan?"

Từ Ngôn cả kinh, có chút không tin được nhìn vào Linh đan trong tay mình.

"Giả đan của Uẩn Anh đan không sai, dù là tu vi Nguyên Anh cũng khó mà nhìn ra được. Không ăn còn tốt, ăn vào mượn dược hiệu Uẩn Anh đan trùng kích cảnh giới gặp phải giả đan kia sẽ khiến đồng bạn của ngươi triệt để vô duyên với Nguyên Anh. Cả đời này hắn chỉ có thể ở tại cảnh giới Hư Đan, có lẽ đến Hư Đan cũng khó mà giữ được."

Yêu hồ hé lộ ra được một mặt tàn nhẫn của Linh Yên các, dùng một hạt giả đan làm mồi nhử. Không có kẻ nào ăn trộm thì thôi, nếu thật có người lấy trộm giả đan, tất sẽ phải nhận trừng phạt không cách nào tưởng tượng được.

"Ngươi chắc chắn đây là đan dược thật sự?"

Từ Ngôn nhìn chằm chằm vào mắt Đại yêu rồi hỏi. Hắn cũng không muốn cầm phải hạt giả đan kia.

“Khứu giác Hồ tộc làm sao tu sĩ Nguyên Anh so bì được? Ta sẽ không lừa ngươi, chẳng qua, để trả giá, ngươi phải chuyển một lời nhắn cho ta." Hồ yêu chậm rãi nhắm hai mắt lại, chờ đợi Từ Ngôn trả lời.

“Ta bị giam trong trận pháp này, không thể nào ra được, làm sao chuyển lời nhắn giùm ngươi?" Từ Ngôn nhíu mày nói.

“Ta sẽ dùng chút lực lượng cuối cùng đưa ngươi ra ngoài."

Điều kiện của hồ yêu khiến Từ Ngôn không cách nào cự tuyệt được. Không cần nghĩ ngợi, Từ Ngôn lập tức đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.