Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 473: Phân chia sinh tử



Dịch: Hoangtruc

Vừa rồi Chấn Thiên Hổ thúc giục Quỷ vật trông rất giống với đệ nhất biến của Thiên Quỷ thất biến.

Uy lực âm quỷ không đáng bao nhiêu, Từ Ngôn có thể nhẹ nhõm dùng mắt trái xé rách chúng. Chẳng qua nếu phần công pháp này đã xuất hiện trên người đệ tử bình thường của Thiên Quỷ tông thì hắn phải tìm hiểu rõ ràng một phen.

Vốn tưởng rằng chuẩn bị hậu chiêu này có thể chuyển bại thành thắng, thế nhưng sau khi cảm giác được Quỷ vật mình nuôi dưỡng bị xé rách, rốt cuộc Chấn Thiên Hổ đã không nén được tức giận, ánh mắt ả đầy hoảng sợ như thể thanh niên đối diện mới là ác quỷ thật sự.

“Rốt cuộc Thiên Quỷ thất biến là thứ công pháp gì, nói!"

Từ Ngôn lạnh giọng quát hỏi, trường đao kề sát cổ đối phương khẽ ấn. Lập tức trên cần cổ ngấn mỡ của Chấn Thiên Hổ bị rạch một vết máu.

“Đệ tử hạch tâm! Là bí pháp của tông môn chỉ có đệ tử hạch tâm mới được tu luyện!"

Sát khí đối phương quá nặng nề, Chấn Thiên Hổ không dám nói dối mà vội vàng giải thích: "Chỉ cần trở thành đệ tử hạch tâm là có thể học được ba biến đầu tiên của Thiên Quỷ thất biến. Công pháp tầng sau nữa thì chỉ có thiên phú cực cao mới có thể luyện được. Đệ tử hạch tâm bình thường không được tu luyện, cũng không tu luyện thành được. Nghe nói pháp môn ba biến phía sau chỉ có trưởng lão mới có cơ hội tu luyện."

Biết được Thiên Quỷ thất biến là một loại bí pháp mà chỉ có đệ tử hạch tâm trong Thiên Quỷ tông mới được tu luyện, Từ Ngôn thoáng yên tâm. Ít nhất phần pháp môn mà Khương Đại cho hắn thật sự tồn tại mà không phải là một loại bẫy rập nào cả.

"Chỉ có đệ tử hạch tâm mới có thể tu luyện, vì sao ngươi lại biết đây?" Từ Ngôn lạnh lẽo hỏi.

“Người khác dạy ta, âm quỷ được luyện hóa này cũng là người khác cho. Kỳ thật ta còn chưa tu thành đệ nhất biến nữa, chỉ có thể miễn cưỡng khống chế một âm quỷ đã được luyện hóa rồi thôi."

Chấn Thiên Hổ sợ hãi giải thích, sợ Từ Ngôn không tin bèn nói tiếp: "Ta có một người tình là đệ tử hạch tâm cho nên mới có cơ hội sở hữu loại âm quỷ được luyện hóa thành công này."

Nghe được, hàng mày kiếm của Từ Ngôn khẽ giật giật. Loại người này mà cũng có người tình, xem ra ánh mắt của kẻ kia phải rất rất đặc biệt...

“Người trả cho ngươi, bỏ pháp khí của ngươi ra."

Để tránh khỏi lưỡi đao đang kề cổ, Chấn Thiên Hổ dốc sức liều mạng ngẩng đầu ra phía sau, nói: "Như lời ngươi nói, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng!"

Nói những lời này, ánh mắt Chấn Thiên Hổ hiện lên một tia ngoan lệ rất rõ ràng. Ả cho rằng mình đã che giấu kĩ rồi, không ngờ vẫn bị Từ Ngôn mơ hồ phát hiện.

"Được, ta sẽ mang người đi. Sau này đừng chọc tới ta."

Từ Ngôn Chậm rãi nâng trường đao lên, ánh mắt cũng lạnh lẽo. Hắn quay người như thể đi về phía Lưu Khuê, có điều không đợi Chấn Thiên Hổ thở phào một hơi hắn đã quay ngược người vung đao chém một đạo kiếm khí tới thẳng cánh tay kia của Chấn Thiên Hổ.

Chấn Thiên Hổ kinh hãi dốc sức liều mạng trốn tránh, dựa vào thiên phú Tiên Thiên tứ mạch mà bảo vệ được cánh tay. Có điều ả đã bị người ta cắt đứt mất hai ngón tay.

“Ngươi dám nuốt lời?"

Chấn Thiên Hổ kêu rên một tiếng, thân thể to béo phóng tới một bên khác của gian phòng, dùng cánh tay còn lại vỗ lên cơ quan trên vách tường.

Ầm ầm ầm... Lồng sắt bắt đầu nâng lên, Chấn Thiên Hổ chuẩn bị trốn ra khỏi phòng.

Làm sao Từ Ngôn có thể để đối phương dễ dàng bỏ chạy như vậy được. Hai hòn đá đánh thẳng đến trên đầu gối đối phương, rồi một tiếng bịch vang lên, nữ nhân to béo kia ngã lăn xuống đất.

Phốc!

Lưỡi đao đâm xuyên qua thân thể, trực tiếp đóng Chấn Thiên Hổ cứng ngắc xuống mặt đất.

Từ Ngôn ra tay rất có chừng mực, tránh được chỗ hiểm của đối phương. Tuy rằng trường đao xuyên qua cơ thể, thế nhưng chẳng qua Chấn Thiên Hổ chỉ là bị trọng thương chứ không tính nguy hiểm đến tính mạng.

"Mồm miệng bằng hữu kia của ta không quá kín kẽ, chắc hẳn bị ngươi tra hỏi, lỡ nói ra vài chuyện cơ mật người khác không nên biết. Ta nói vậy có đúng không?"

Ngồi xổm bên người Chấn Thiên Hổ, Từ Ngôn nói rất trầm thấp đến Lưu Khuê không nghe thấy được. Chỉ có Chấn Thiên Hổ là nghe ra rõ ràng mà thôi.

“Độc Nhãn Long cũng biết, nếu ngươi không buông tha ta, lai lịch của các ngươi sẽ bị hắn truyền tin ra ngoài!"

Lần này Chấn Thiên Hổ thật sự đã bị dọa đến hồn bay lên trời. Đối phương tàn nhẫn vượt xa dự liệu của ả. Vì tính mạng của mình, rốt cuộc Chấn Thiên Hổ đã nói ra chân tướng, đồng thời nhân chuyện này uy hiếp Từ Ngôn. Chẳng qua ả còn chưa dứt hết câu, sống dao lạnh như băng đã nện xuống.

Bốp!

Mặc dù là sống dao nhưng dùng toàn lực vẫn dư sức đánh cho Chấn Thiên Hổ suýt chết, mồm miệng dập nát không thể nói nên lời.

Lồng giam bốn phía lúc này đã hoàn toàn được kéo lên. Từ Ngôn chậm rãi đứng lên, đi đến nâng Lưu Khuê nơi góc tường dậy.

Tay kia hắn nhấc đầu Chấn Thiên Hổ lên, kéo lê nữ nhân to béo kia đi ra ngoài cửa.

Lúc này ngoài cửa lớn đã có tới mấy trăm người đang tụ tập, mà Độc Nhãn Long đeo bịt mắt đã sớm nghe tin truyền tới, đang đứng khoanh tay ngoài cửa nhìn xem náo nhiệt.

Bàn Hồ bị giết, Lưu Khuê trong tay gã lại bị người cường hoành cướp đi, làm sao Độc Nhãn Long có thể quên phần thù này? Vừa về đến, gã đã lập tức xúi giục Chấn Thiên Hổ đến địa bàn Phỉ lão tam cướp đi Lưu Khuê. Không chỉ có thế, gã còn cùng Chấn Thiên Hổ tra tấn bức cung, rốt cuộc cũng cạy được miệng Lưu Khuê ra, biết thêm được một phần tin tức kinh người.

Nhớ lại đại tin tức chính phái phái môn nhân lẻn vào Thiên Quỷ tông, Độc Nhãn Long âm thầm cười lạnh không thôi.

Gã không có ý định nói cho người khác biết mà quyết định dùng phần tin tức này đến uy hiếp mấy tên đệ tử chính phái lẻn vào tà phái kia. Trước là nghiền ép kiếm chỗ tốt trên người đám gian tế đó, sau mới dẫn tới trước trưởng lão lĩnh công. Chỉ có như thế, Độc Nhãn Long gã mới có thể đạt được chỗ tốt lớn nhất.

Độc Nhãn Long kiêng kỵ nhất ở Từ Ngôn chuyện hắn có Thần Võ Đạn, thế nhưng rời khỏi Sát Huyết đài rồi thì dù hắn có Thần Võ Đạn trong tay cũng không dám tùy tiện giết người. Thực tế cái nơi gọi là khuê phòng của Chấn Thiên Hổ kia căn bản là địa ngục, Độc Nhãn Long không tin Từ Ngôn bị nhốt trong đó rồi mà vẫn có thể tránh được độc thủ của Chấn Thiên Hổ.

Nghĩ tới Từ Ngôn bị nữ nhân to béo kia làm nhục, tâm trạng Độc Nhãn Long đang thoải mái cũng cảm thấy buồn nôn.

“Phỉ lão tam, đại thụ mà ngươi tìm được sắp gãy rồi."

Độc Nhãn Long liếc mắt nhìn Phỉ lão tam cách đó không xa, cười nhạo nói: "Dám đối nghịch với ta, Phỉ lão tam ngươi cũng thật có tiền đồ. Sau này ngươi coi chừng ta một chút."

Phỉ lão tam cố tỏ vẻ trấn tĩnh, yết hầu bỗng nhúc nhích một cái. Trước mặt đám thủ hạ, gã chỉ có thể gắng gượng nói cứng mà thôi: "Hôm nay gió lớn, cẩn thận bị líu lưỡi đấy! Độc Nhãn Long, có gan ngươi đến độc đấu với lão đại nhà ta kìa!"

Tuy nói gã có sợ hãi, nhưng dù sao Phỉ lão tam của là gốc rạ cứng, gã có thể lập ra được một cái danh hào trong khu Tây, thủ hạ thu được hơn mười người, trên lưng kẻ nào kẻ nấy đều cõng không ít sinh mạng. Sao gã có thể vì dăm ba câu mà bị hù sợ được? Trong lúc thế cục còn chưa rõ ràng, Phỉ lão tam vẫn cứ coi Từ Ngôn là lão đại. Thế nhưng một khi Từ Ngôn thực sự bị phế, cũng không biết chừng gã đành phải ăn nói khép nép tìm Độc Nhãn Long cầu hoà.

"Ranh con, chờ hắn đi ra, ta sẽ cùng hắn phân sinh tử một trận trên Sát Huyết đài!"

Độc Nhãn Long trừng trừng một con mắt, ánh ngoan lệ lập loè. Lần này khí phái lão đại của gã đã đủ mười phần, một thân sát khí càng làm cho Phỉ lão tam hãi hùng khiếp vía. Lại thêm đám chính là thủ hạ xung quanh nhao nhao quát mắng phụ họa, Phỉ lão tam cùng hơn mười người đi theo cũng đã bắt đầu thấy sợ hãi.

Loảng xoảng một tiếng...

Cửa lớn bị người đá văng ra. Từ Ngôn một tay dìu Lưu Khuê, tay kia kéo lê Chấn Thiên Hổ chậm rãi đi ra.

Giao Lưu Khuê cho một tên thủ hạ của Phỉ lão tam, Từ Ngôn lạnh nhạt nhìn về phía Độc Nhãn Long, lạnh lẽo nói: "Đi thôi, Độc Nhãn Long, theo ta lên Sát Huyết đài phân chia một trận sinh tử!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.