Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 481: Phân biệt trùng thú



Dịch: Hoangtruc

Sắc trời lờ mờ, trong biển cát nằm phía tây Thiên Quỷ tông đột nhiên nứt ra một khe hở.

Một tràng ầm ầm trầm đục vang lên, cát đá lăn xuống, khe nứt càng lúc càng lớn. Một lúc sau, một bức tường đá quái dị hiện lên.

Tường đá bị chôn sâu dưới lớp cát vàng, bên trong đó phân bố không ít động quật. Tất cả động quật này đều bị cửa sắt cực lớn phong kín, loáng thoáng có vài bóng người với ánh mắt ngốc chát bên trong.

Cửa Sa lao mở ra, nói rõ lại có đệ tử nô lệ bị nhốt vào nơi này.

“Sa lao số chín, đi vào đi."

Một tên gác cửa Sa lao cao to vạm vỡ đẩy một nữ tử đầu trọc đi vào, mặt mày lạnh như băng nói.

Lâm Vũ không muốn cất bước, ánh mắt mang theo vô tận sợ hãi.

Những ánh mắt ngốc chát của đám đệ tử nô lệ trong nhà giam trước mặt kia nhìn nàng tựa như sói đói nhìn thấy con mồi, mắt kẻ nào kẻ nấy sáng rỡ. Thậm chí vài tên còn chảy nước miếng.

Một khi bị nhốt vào trong, cả đời này đừng mong còn sống đi ra được.

“Vương sư huynh, Phỉ lão tam bên khu Tây tìm ngươi." Trên cầu thang dọc vách đá, có một đệ tử đi tới cạnh họ, thấp giọng nói: "Phỉ lão tam đến kiếm người, hình như là ả trọc này."

“Phỉ lão tam?"

Tráng hán kia khẽ do dự, rồi phất tay ý bảo đóng cửa thiết lao lại, còn nữ nhân đầu trọc vẫn để bên ngoài lao.

"Ta qua đó xem sao, trông chừng ả."

Tráng hán nhanh chóng trèo lên cầu thang đi ra ngoài Sa lao. Đã thấy Phỉ lão tam cúi đầu khom lưng chào hỏi rồi.

Hai người thì thầm cả ngày, không rõ cả hai hứa hẹn gì với nhau mà kẻ được gọi là Vương sư huynh trông coi Sa lao kia mới cầm lấy túi trữ vật Phỉ lão tam đưa tới, rồi lập tức cười lớn vỗ vỗ vai đối phương. Phỉ lão tam tức thì cười đùa tí tửng nịnh nọt.

Hai người lại nói vài câu, rồi tráng hán kia rời đi. Lúc gã quay lại đã thấy dẫn theo một nữ nhân đầu trọc đi cùng.

Phỉ lão tam liên tục cảm tạ, sau đó dẫn nữ nhân kia quay trở về khu Tây.

Trên đường đi, nghĩ tới bản thân phải bỏ thêm vào hơn mười linh thạch nữa, mí mắt Phỉ lão tam liên tục giật giật. Thế nhưng nhớ tới Từ Ngôn đầy ngoan độc, gã lập tức hết sạch cả đau lòng.

So với mạng nhỏ này thì linh thạch tính là gì chứ? Lỡ như khiến Từ gia mất hứng, không chừng đầu của Phỉ lão tam gã cũng khó mà giữ lại được.

Phỉ lão tam đưa mắt liếc nhìn nữ tử đầu trọc, không nhìn ra đối phương có chỗ nào mê người, lòng thầm nhủ khẩu vị của Từ gia qua nhiên đặc biệt, lại đi ưa thích không có tóc. Khu Tây cũng có vài nữ đệ tử tướng mạo duyên dáng, nhưng Từ gia lại chưa từng ghé mắt nhìn qua.

Đến khu Tây rồi, Phỉ lão tam còn đích thân đưa Lâm Vũ đến chỗ Từ Ngôn.

Gặp lại người thanh niên ở Tàng Thư điện lúc trước rồi, Lâm Vũ rốt cuộc cũng yên tâm lại. Mà Từ Ngôn cũng thở phào một hơi.

Phỉ lão tam đã sớm đi ra ngoài, còn Từ Ngôn cũng đi tới cửa sổ, quét mắt nhìn bên ngoài không có ai mới mang giải độc đan ra, bày trên bàn.

"Nhìn thấy trong hạt đan dược này có thứ gì khác lạ không?"

Lâm Vũ nhìn hồi lâu, lắc đầu nói: "Không nhìn ra, chẳng qua có thể cảm giác được khí tức của một loài thú. Hạt đan này có cổ quái."

Từ Ngôn phải dùng đến mắt trái mới nhìn ra con trùng màu đen nên đối phương không nhìn ra cũng không tính là lạ. Có điều nghe đối phương xác nhận cảm giác được khí tức của một loại thú, Từ Ngôn vốn còn đang kinh hỉ vì chuyện quả nhiên Lâm Vũ này trời sinh đã có cảm giác với dã thú lại nhanh chóng nhăn hàng mày lại.

“Khí tức của loài thú?" Từ Ngôn trầm giọng hỏi: "Đan dược nhỏ như vậy, làm sao có dã thú ẩn nấp được?"

Từ Ngôn nhìn thấy là loại trùng màu đen, mà Lâm Vũ lại cảm giác là dã thú. Cách nhìn của hai người hoàn toàn bất đồng.

“Thật sự là loại thú, sẽ không sai đâu."

Lâm Vũ ngẩng đầu khỏi mặt bàn, ngưng trọng nói: "Ngươi giúp ta thoát khỏi Sa lao, tính ra ta thiếu nợ ngươi một mạng, ta sẽ không lừa ngươi. Ta có thể dùng mạng mình bảo đảm, hạt đan này có khí tức của loại thú."

Lẳng lặng nhìn vào hai mắt đối phương, ánh mắt Từ Ngôn đầy trong trẻo mà lạnh lùng. Nữ tử đầu trọc kia không chút né tránh, mắt không chớp nhìn thẳng vào mắt Từ Ngôn.

Đối phương không nói dối...

Từ Ngôn lâm vào trầm ngâm. Hắn mới quen biết Lâm Vũ hôm qua, hai người không cừu không oán, mà bản thân hắn còn bỏ ra ngàn khối linh thạch cứu nàng ta ra khỏi Sa lao. Đối phương sẽ không nói dối mới đúng.

“Có thể nhìn ra là loại dã thú nào không?" Từ Ngôn lại đưa mắt nhìn về giải độc đan, hỏi: "Chẳng lẽ không phải không phải loại trùng?"

"Loại trùng?"

Lâm Vũ khẽ ngẩn người, lại cúi xuống lần nữa, cẩn thận lắng nghe, nghe tới nghe lui vẫn lắc đầu nói: "Tuyệt đối không phải loại trùng, năng lực cảm giác của ta không tính là mạnh mẽ, nhưng gần như vậy sẽ không nhầm lẫn."

"Có thể dẫn dụ nó ra không?" Từ Ngôn trầm giọng hỏi.

“Trước hết phải xác định xem là loại dã thú nào mới được. Sau đó mới nghĩ cách dẫn dụ ra ngoài."

Lâm Vũ đưa mắt nhìn Từ Ngôn, phát hiện sắc mặt đối phương không tốt lắm bèn vội nói: "Ta có thể câu thông với dã thú bình thường, nhưng chưa hẳn triệt để khống chế được chúng nó. Trong thâm sơn, ta có thể đối mặt với hổ báo mà không bị chúng nó tấn công, thậm chí có thể để các loại dã thú như sói, cáo dò đường thay mình. Kỳ thật năng lực của ta có thể tính là thiên phú thân cận với dã thú, thỉnh thoảng mới khống chế chúng, không cường đại như ngươi nghĩ đâu."

"Còn về mấy con trùng? Có thể khống chế được không?" Từ Ngôn không nhiều lời mà hỏi thẳng vào mấu chốt vấn đề.

“Câu thông với loại trùng là khó nhất, ta không dám cam đoan có thể khống chế được một con sâu lông bình thường nữa. Bởi vì thần trí loại trùng quá thấp, không có suy nghĩ."

Bỗng nhiên Lâm Vũ đưa mắt nhìn Từ Ngôn hỏi: "Vì sao ngươi cho rằng bên trong đan dược là loại trùng?"

Từ Ngôn không giải thích, chỉ trầm mặc một lúc, rồi mới nói: "Ta có cách của ta. Ta có thể xác định bên trong đan dược này không phải là dã thú, mà là loại trùng."

"Không thể!" Lâm Vũ phản bác: "Tuyệt đối không phải loại trùng. Có lẽ năng lực của ta không cường đại, nhưng chưa bao giờ phân biệt sai chủng loại trùng hay thú cả. Rõ ràng khí tức trên đan dược là của loại thú, không thể là loại trùng được."

Nhìn thấy Lâm Vũ kiên quyết như vậy, Từ Ngôn không khỏi kinh ngạc.

Nếu như cảm giác của Lâm Vũ không sai, vậy không lẽ mắt trái mình đã nhìn lầm? Chẳng lẽ quái trùng màu đen nhỏ xíu bên trong đan dược kia là loại thú nào đấy?

Dã thú nhỏ hơn cả sợi tóc? Từ Ngôn thật sự chưa từng nghe nói qua. Trừ chuyện loại trùng có thân thể rất nhỏ ra, thì không có loại thú nào có bản thể nhỏ xíu như vậy được.

Mặc dù là thú con cũng không mảnh như sợi tóc được.

Nghĩ đến đủ loại dã thú và các ghi chép về Yêu vật trên sách mà mình biết, Từ Ngôn chợt cảm thấy đầu mình to như cái đấu.

Suy tư một lúc lâu, Từ Ngôn mở miệng hỏi: “Nếu đã nhỏ hơn cả sợi tóc thì chẳng lẽ là trứng của loại dã thú nào sao? Đuôi nó còn như đang hít thở nữa."

Từ Ngôn nói ra manh mối lại khiến Lâm Vũ trợn mắt há hốc mồm.

"Có cái đuôi biết hít thở? Trứng thú?"

Nữ tử cúi đầu, cẩn thận lục tung trí nhớ của mình. Có lẽ tu vi nàng không tính là cao, thế nhưng lại rất quen thuộc với những chủng loại dã thú. Có điều nhất thời nàng cũng không nghĩ ra có trứng thú nào hình thù như con tiểu trùng nữa.

Đệ tử hạch tâm tu luyện trong hang rắn ở mật địa Thiên Quỷ tông có thể không tinh thông pháp môn ngự thú, thế nhưng chắc chắn phải hiểu rõ các loại dã thú Yêu thú đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.