Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 490: Hang rắn



Dịch: Hoangtruc

Hang rắn ở sâu bên trong biển cát, từ xa nhìn tới nơi đó như một cái vòng xoáy trên rộng dưới hẹp lại, bên rìa của vòng xoáy là vòng cầu thang dẫn xuống bên dưới.

Cầu thang rất dài, không trông rõ phần cuối.

Đi theo sau lưng quỷ sứ tổng cộng có chín đệ tử bao gồm cả Trương Mậu. Từ Ngôn đi cuối cùng, dù sao dưới mí mắt cường giả Hư Đan thì có trốn cũng khó mà thoát được. Nếu đã như vậy, Từ Ngôn cũng không định chạy trốn. Ánh mắt hắn càng lúc càng bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại ngày càng giá lạnh.

Phối hợp Tự Linh đường trộm trứng rắn chẳng qua là thêm cái lí do phải chết mà thôi. Từ Ngôn đã sớm nhìn ra Hứa gia âm hiểm, cho nên hắn căn bản sẽ không tin rằng đám tân đệ tử này sẽ toàn mạng đi ra.

Nếu hắn đã không thể đi ra được, thì đừng hòng có ai đi ra được, kẻ cả quỷ sứ đi nữa!

Trong lúc Từ Ngôn nảy sinh ngoan lệ, Trác Thiên Ưng cũng đang nổi điên không kém.

Biết được Kim Sơn suýt nữa bị nổ chết trong lúc canh chừng Từ Ngôn, Trác Thiên Ưng giận dữ trực tiếp đến tìm sư tôn mình. Gã định cầu vị sư tôn là quỷ sứ ra mặt, đến tìm Khâu Hàn Lễ đòi người.

Sư tôn của Trác Thiên Ưng tên là Tào Thiên Lượng, cũng là một trong ba mươi sáu vị quỷ sứ.

Tại Thiên Quỷ tông này, kỳ thật giữa sư tôn và đệ tử cũng không có mối quan hệ thâm sâu. Nói là thầy trò, chẳng qua cũng chỉ là một đám đệ tử hạch tâm cùng đeo bám dưới chân một cường giả Hư Đan mà thôi. Loại đệ tử hạch tâm quanh năm trú đóng bên ngoài như Trác Thiên Ưng này chỉ là một thủ đoạn vơ vét của cải của các trưởng lão Hư Đan. Các môn phái giang hồ thu thập tài liệu linh thảo tương đối dễ dàng, cho nên mỗi năm Trác Thiên Ưng cũng phải bỏ ra không ít chỗ tốt mới có thể an ổn ngồi vững trên vị trí môn chủ Quỷ Vương môn kia đấy.

Lần trước tổn thất gần vạn môn nhân, Trác Thiên Ưng đã bị Tào Thiên Lượng khiển trách một trận. Chỉ vì nể tình Trác Thiên Ưng làm việc luôn cẩn trọng cho nên Quỷ Vương môn mới không đổi môn chủ. Lần này nếu không vì Từ Ngôn chọc giận đến điên cuồng thì Trác Thiên Ưng cũng không định tìm sư tôn mình nhờ hỗ trợ.

Biết được kẻ thù của đệ tử được Khâu Hàn Lễ bảo hộ, Tào Thiên Lượng cũng đầy bất đắc dĩ.

"Khâu lão đầu tính tình cổ quái, tuy không phải là quỷ sứ nhưng trong tông môn cũng không có mấy người nguyện ý trêu chọc lão.”

Đối mặt với Trác Thiên Ưng cầu khẩn, Tào Thiên Lượng thờ ơ nói: "Nếu kẻ thù của ngươi ở trong viện tử của Khâu lão đầu thì cứ chờ hắn ra khỏi đó rồi ra tay. Quân tử báo thù mười năm không muộn, gấp gáp cái gì. Chỉ là giết một tên đệ tử bình thường, tốt nhất nên tránh Khâu lão đầu ra. Lúc đó ai dám nói ngươi không đúng, ta sẽ chống đỡ cho ngươi."

Dứt lời, Tào Thiên Lượng phất tay đuổi Trác Thiên Ưng rời đi. Lão cũng chẳng muốn ra mặt mấy chuyện nhỏ nhặt này.

"Sư tôn, Từ Ngôn kia không chỉ là kẻ thù không đợi trời chung với đệ tử, hắn còn là người bên chính phái Đại Phổ. Đệ tử có thể đảm bảo, hắn nhất định là gian tế do Kim Tiền tông phái tới!"

Trác Thiên Ưng nhìn ra sư tôn không muốn để ý tới đại thù giữa lão và Từ Ngôn, đành phải tiết lộ toàn bộ điều cơ mật mà mình biết.

Nghe nói có chính phái trà trộn vào trong tà phái, Tào Thiên Lượng lập tức hiếu kỳ. Đến lúc Trác Thiên Ưng nói đến quá khứ của Từ Ngôn, lão ta mới trầm giọng hỏi: "Ngươi đã điều tra qua? Con rể của Bàng gia, Từ Ngôn Từ Chỉ Kiếm kia thật sự là người Đại Phổ? Không phải là người Tề Quốc?"

"Bẩm báo sư tôn, đệ tử điều tra rõ ràng rồi. Từ Ngôn quả thật là người Đại Phổ, hơn nữa đệ tử còn điều tra được con gái Bàng Vạn Lý ở Bàng gia đã bái nhập vào Kim Tiền tông. Nhất định tên Từ Ngôn này cũng đã đi theo bái nhập chính phái rồi. Lần này hắn trà trộn vào Thiên Quỷ tông tất có chuyện cơ mật không người biết!"

Không chỉ báo hết những tin tức thực tế mình dò xét ra được, Trác Thiên Ưng còn nêu ra cả phán đoán của mình. Mục đích của lão chỉ nhằm khiến sư tôn mình coi trọng chuyện này, nhanh chóng bắt lấy Từ Ngôn giúp lão báo thù rửa hận.

"Người của Kim Tiền tông trà trộn vào Thiên Quỷ tông chúng ta..."

Tào Thiên Lượng đeo theo chiếc mặt nạ của riêng quỷ sứ, cho nên không ai nhìn ra được nét mặt lão. Chỉ nhìn thấy hai con mắt chớp động lóe lên tia nhìn âm hiểm.

"Nói như vậy, chẳng phải là Khâu Hàn Lễ đang che chở cho đệ tử chính phái? Xem ra có người sắp xui xẻo rồi đây. Khâu Hàn Lễ gặp xui xẻo mà nói, pháp bảo Lưu Kim đỉnh của lão..."

Tào Thiên Lượng tự nói thầm, đến Trác Thiên Ưng cũng không nghe được. Sau đó, Tào Thiên Lượng nhanh chóng trầm giọng phân phó: "Thiên Ưng a, ngươi đi xuống trước đi. Lần này sư phụ muốn nghĩ kĩ một phen, ta đảm bảo kẻ thù của ngươi không trốn thoát được đâu. Ngươi đừng vội, cũng đừng đánh rắn động cỏ, nghe rõ chứ?"

Trác Thiên Ưng có chút không rõ ràng cho lắm, thế nhưng sư tôn ra mặt vì mình khiến lão hết sức cao hứng. Rồi lão lại không rõ vì sao sư tôn lại bảo lão đừng đi đánh rắn động cỏ.

Trác Thiên Ưng quả thật đủ cay độc, thế nhưng địa vị của lão căn bản không dám tính kế một vị trưởng lão Hư Đan, cho nên nhất thời không nhìn thấu dụng ý của sư tôn mình. Lão đành cung kính lui ra ngoài.

Trong đại điện không người, nụ cười khẽ vô cùng âm hiểm của Tào Thiên Lượng dần vang lên. Từ Ngôn đang chuẩn bị một cuộc tính kế và sát phạt, không biết rằng trong lòng vị quỷ sứ này cũng đang không ngừng tính kế.

....

Đi dọc theo cầu thang bên mép hang rắn một lúc lâu, cuối cùng mọi người mới xuống tới đất bằng. Trước mắt là một động quật cực lớn. Trước mặt Từ Ngôn lúc này là một động quật với bốn phía là những cái lồng như từng gian phòng giam, bên trong không có phạm nhân mà chỉ nhốt lấy từng con quái xà thuôn dài, lớn có bé có.

Trên người quái xà trải rộng đốm đen, có vài đốm đen có những hình nửa vòng tròn đỏ sậm bao bọc xung quanh. Nếu những vòng đó hình thành vòng tròn bao quanh đốm đen, nhìn qua sẽ thấy như hoa văn hình con mắt đầy cổ quái.

Có rất nhiều Thiên Nhãn xà bị nhốt trong hang rắn này, hơn nữa phần lớn chúng đều có khí tức của Yêu vật cả. Chỉ có vài con rắn cực kì nhỏ yếu mới không đạt tới Yêu vật mà thôi.

Vừa đi vào động quật không lâu, lập tức có hai tên đệ tử hạch tâm ra nghênh đón, miệng hô quỷ sứ đại nhân rồi dẫn đoàn người đi vào trong một đại điện rộng rãi.

Đại điện này được kiến lập trong trong động quật dưới lòng đất, là chỗ ở của trưởng lão Hư Đan trấn thủ hang rắn, cũng là một vị quỷ sứ.

"Quách trưởng lão, hặc hặc, đến đến đến, vừa lúc đang nghiền chơi cờ. Bán Thành à, ngươi đến đây thật hợp ý ta."

Trong đại điện, quỷ sứ tên là La Vân Long đứng dậy cười nói. Ông ta là quỷ sứ trưởng lão trấn thủ hang rắn, quanh năm phải tọa trấn trong động quật dưới lòng đất này.

Qua lời nói của đối phương, Từ Ngôn biết được quỷ sứ dẫn đường bọn họ đến đây tên là Quách Bán Thành. Nhìn qua có vẻ Quách Bán Thành này hết sức thân quen với đối phương.

"Lâu ngày không gặp, không rõ kỳ nghệ của La trưởng lão có nâng tầm lên phần nào hay không đây? Nếu vẫn là nước cờ mèo cào kia thì đừng trách bản trưởng lão đại khai sát giới đấy." Quách Bán Thành cũng vừa cười vừa nói, đầy ý vui đùa.

"Đừng có giỏi khua môi múa mép nữa, hôm nay La mỗ xác định sẽ đại chiến với ngươi ba trăm hiệp, ha ha, người đâu, bày cờ ra, dâng trà!"

La Vân Long này cực kỳ ưa thích đánh cờ, kỳ nghệ lại không cao. Trong tông môn cũng chỉ có Quách Bán Thành là có thể phụng bồi ông ta được một ngày, còn mấy trưởng lão khác không ai có đủ kiên nhẫn như vậy cả.

"Vừa vặn hang rắn cũng đến thời điểm dọn dẹp rồi, vẫn là Quách trưởng lão làm việc cẩn trọng à."

"Cũng vừa lúc nhớ ra, tiện đường mang theo mấy người tới đây." Quách Bán Thành quay qua phân phó với đám người Từ Ngôn: "Mấy người các ngươi, nhanh tới phụ dọn dẹp hang rắn. Nghe đệ tử nơi đây an bài là được rồi, không nên lộn xộn nhìn loạn, bị Xà yêu nuốt mất thì đừng trách lão phu không nhắc nhở trước."

Dứt lời, lão khoát tay áo. Trương Mậu lập tức ngầm hiểu, mang theo đám người rời khỏi đại điện. Bên ngoài điện đã có sẵn đệ tử đưa bọn họ đi vào sâu trong hang rắn.

Rời khỏi đại điện, Từ Ngôn xem như đã rõ ràng Quách Bán Thành xảo trá thế nào. Một bên chơi cờ nhằm cản chân La Vân Long trấn thủ hang rắn, sau đó để Trương Mậu mang người ra tay trộm lấy trứng rắn.

Đây cũng chưa tính là gì, chỉ cần trứng rắn tới tay, nhất định Trương Mậu sẽ thừa cơ tạo ra chút ít sự cố khiến tám tên đệ tử này phải chết oan uổng ngay tại đây.

Về phần lý do vì sao Từ Ngôn suy tính được ra kế hoạch Quách Bán Thành, đơn giản là vì nếu đổi lại là Từ Ngôn tính kế, hắn cũng sẽ ngoan độc làm ra như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.