Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 493: Thiên Nhãn vương xà



Dịch: Hoangtruc

Không nghĩ tới ngự kiếm lại bị Từ Ngôn cản được, Trương Mậu thẹn quá hoá giận, lại thêm đau nhức truyền từ ngón tay đến khiến gã càng thêm điên cuồng, nhanh chóng thúc giục pháp khí.

Phi kiếm lóe sáng xoay tròn giữa không trung, chém nát một hòn phi thạch rồi vọt nhanh đi. Một khắc sau, một tiếng nổ trầm đục vang lên, phi kiếm của Trương Mậu trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Thần Võ đạn rời tay đã nói rõ Từ Ngôn có ý quyết tâm giết chết Trương Mậu. Thế nhưng ngay lúc kiếm khí trong tay hắn gào thét tiến tới thì trước người đối phương đã xuất hiện một tấm thuẫn.

Uy lực của pháp khí phòng ngự rốt cuộc đã khiến Từ Ngôn phải giật mình.

Thần Võ đạn nổ tung trước người Trương Mậu, thế nhưng lực nổ tung lại bị tấm thuẫn ngăn cản hoàn toàn. Ngoại trừ bụi đất thì Trương Mậu căn bản không hao tổn lông tóc gì cả.

Giao phong trong chớp mắt thế nhưng đủ khiến tên đệ tử còn lại trợn tròn cả mắt. Y không thể nghĩ ra vì sao trứng rắn đã tới tay mà người một nhà lại chém giết lẫn nhau thế này.

Có rất nhiều chuyện không làm sao nghĩ thông được, như tên đệ tử thứ ba không nghĩ ra làm sao đồng môn lại tương tàn, còn Trương Mậu cũng không nghĩ ra vì sao ám khí Từ Ngôn ném ra lại có uy lực đến vậy. Gã cũng càng không nghĩ ra vì sao đối phương vừa ném ám khí xong đã phi nước đại phóng đi.

Bỏ chạy trước cả khi ám khí đánh tới, chẳng lẽ có uy lực rất lớn sao?

Một bóng đen xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Trương Mậu đã giải đáp đầy đủ nghi vấn của gã.

Rốt cuộc gã đã biết vì sao Từ Ngôn phải bỏ chạy rồi. Bởi vì cự thú bên cạnh đã tỉnh lại.

Rặc rặc!!!

Trương Mậu ngẩng đầu nhìn lên Thiên Nhãn vương xà trên đỉnh đầu cũng là lúc Đại yêu há to miệng nhanh như chớp táp xuống. Nó cắn cả người lẫn pháp khí phòng ngự trước người Trương Mậu thành một ngụm nát bấy.

Tuy rằng bị trói, nhưng Đại yêu cũng không phải không động đậy được. Một khi nó tỉnh giấc, tức thì nổi giận, một ngụm táp chết Trương Mậu.

Nhìn hai cái đùi còn sót lại của Trương Mậu bị Đại yêu nuốt vào trong miệng, tên đệ tử thứ ba mềm nhũn cả tay chân, không nói đến chạy mà đứng còn không vững nữa.

Thần Võ đạn vừa vang lên, Từ Ngôn đã biết Đại yêu tất sẽ tỉnh dậy. Hắn đã sớm trốn xa khỏi Đại yêu, nhưng cũng không dám chạy quá xa khỏi đó. Lúc này nhìn thấy toàn bộ thân thể Trương Mậu bị Đại yêu nuốt sạch, Từ Ngôn cũng đầy kinh hãi.

Đến lúc này, La Vân Long đang đánh cờ với Quách Bán Thành đã nghe được tiếng ồn, Quách Bán Thành cũng lập tức nheo mắt lại.

Trong kế hoạch của ông ta sẽ không xuất hiện động tĩnh như thế, nhất định có sai lầm.

"Tiếng gì vậy?"

Bỗng nhiên La Vân Long ngẩng đầu, bất chấp ván cờ mà nhanh chóng chạy ra ngoài điện. Quách Bán Thành rơi vào đường cùng đành phải đi theo sau.

Hai vị quỷ sứ vừa đi ra khỏi đại điện đã có một đệ tử phụ trách hang rắn báo lại, bên trong xuất hiện đầy rẫy yêu xà. Có rất nhiều yêu xà thoát khỏi lồng giam trốn ra bên ngoài.

Nghe được tin này, La Vân Long lập tức kinh hãi, xông thẳng về phía sâu trong hang rắn.

La Vân Long trấn thủ hang rắn, nếu xuất hiện hỗn loạn, vậy thì mọi hậu quả đều dồn lên lưng ông ta cả.

Hai vị quỷ sứ ra tay, gần như tất cả yêu xà trên đường đều không chịu nổi một kích, tất cả đều bị bắt vào lồng giam trở lại. La Vân Long mang theo một đám đệ tử hạch tâm không ngừng tới gần chỗ sâu trong hang rắn.

Chỉ cần Thiên Nhãn vương xà không gây ra chuyện gì ngoài ý thì chút ít yêu xà chết mất, thậm chí là có đệ tử chết đi với quỷ sứ như bọn họ cũng không tính là gì cả.

Lúc này sắc mặt Từ Ngôn đã trở nên tái nhợt.

Đại yêu kia nuốt lấy Trương Mậu xong lại càng thêm táo bạo, tiếp tục lao qua nuốt thêm tên đệ tử kia. Lúc này trong trong động quật chỉ còn lại một mình Từ Ngôn. Trong tình cảnh cái chết trước mắt, Từ Ngôn còn nhìn thấy có vài con yêu xà cao vài trượng ở lối đi ra hang động, kinh sợ hơn cả là con yêu xà ngăn chặn đường lui của hắn lại có hai vòng huyết luân trong mắt.

Yêu linh!

Tuy rằng trên đường đi bọn họ mở cửa rất nhiều lồng giam, thả ra hơn mười con yêu xà, thế nhưng Từ Ngôn có thể chắc chắn không có Yêu linh nào trốn ra. Lúc này nhìn thấy Yêu linh, nói rõ con Yêu linh này có năng lực khống chế đám yêu xà khác, sai khiến chúng nó mở cửa lồng giam cho mình.

Đường lui bị chặn đứng, Từ Ngôn chỉ có thể ở lại động quật của Đại yêu. Thế nhưng Thiên Nhãn vương xà vừa tỉnh lại, Từ Ngôn đã hiểu rõ sào huyệt này nguy hiểm đến thế nào rồi.

Tám sợi xích sắt đỏ thẫm quả thật có thể trói được Đại yêu lại. Thế nhưng cổ của con Thiên Nhãn vương xà này vẫn có thể vươn dài ra vài trượng nữa, như thể tám sợi xích đỏ kia chỉ có thể trói được một tầng da bên trên người nó mà thôi.

Nghĩ đến da rắn, ánh mắt Từ Ngôn khẽ động.

Trong mắt trái của hắn, từng con mắt quái dị trên thân con Đại yêu đang dựng cao đầu này đều mơ hồ mờ ảo. Đó không phải là do thân rắn vặn vẹo, mà là lớp hoa văn trên da rắn xuất hiện bóng chồng.

Đại yêu đã lột da!

Đột nhiên, Từ Ngôn cảm thấy lòng mình lạnh lẽo.

Mắt trái của hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Con Thiên Nhãn vương xà này đã lột một lớp da, có điều nó không chui ra ngoài mà vẫn đắp lớp da cũ phía bên trên, tựa như đang mặc một lớp áo khoác da rắn bên ngoài thân thể vậy.

Không để Từ Ngôn nghĩ ngợi nhiều, đỉnh đầu hắn đã nổi lên một luồng gió tanh, cự thú dữ tợn há to miệng đớp tới hắn.

Đường lui đã bị Yêu linh cực lớn chắn mất, coi như khỏi cần nghĩ tới dùng Sơn Hà đồ thoát ra ngoài. Nhất thời Từ Ngôn cũng không tìm ra lối thoát nào cả. Với tu vi của hắn, đối mặt với Đại yêu chỉ có thể chết không nghi ngờ gì. Rơi vào đường cùng, Từ Ngôn đang giơ tay ném quả trứng rắn ra.

Quả nhiên, nhìn thấy trứng rắn bay đi, Đại yêu đưa lưỡi cuốn lấy, nuốt vào trong miệng. Có điều nhìn như nó nuốt trứng rắn thế nhưng lại không nuốt hẳn xuống mà chỉ giấu dưới hàm dưới. Chỉ có thị lực của Từ Ngôn mới phát hiện kỳ quặc này, đổi lại người khác căn bản không nhìn ra được.

Từ Ngôn có thể cản được một lần nuốt giết, có điều hắn lại không có quả trứng rắn thứ hai nữa. Dù có hai vị quỷ sứ đang tới đây thì bọn họ cũng không thể đến ngay lập tức được.

Có lẽ động thủ với Trương Mậu hơi sớm rồi...

Từ Ngôn cắn răng, tâm tư hối hận còn chưa kịp dâng lên thì Đại yêu đã đánh tới lần nữa.

Từ Ngôn run tay đánh ra ba hạt Thần Võ đạn, đồng thời Sơn Hà đồ cũng được trải ra, chở Từ Ngôn bay lên trên.

Động quật Đại yêu nghỉ lại tương đối rộng rãi, nếu muốn tránh thoát khỏi Đại yêu cắn nuốt thì chỉ có thể kiếm một nơi nơi hẻo lánh mà Thiên Nhãn vương xà không vươn tới được.

Vừa mới bay lên, khóe mắt Từ Ngôn chợt thấy một bóng đen quét tới. Hắn vội kinh hãi hạ thấp pháp khí phi hành xuống, đồng thời liều mạng cúi sát đầu tránh né.

Vù!

Tiếng gió rít từ phía sau ào tới, là phần đuôi rắn của Đại yêu đánh tới!

Lâm vào hiểm cảnh kinh người, tâm thần Từ Ngôn lại càng tỉnh táo. Tránh né được đuôi rắn xong, Sơn Hà đồ cũng nhanh chóng lượn ra phía ngoài, rồi đáp xuống một góc hẻo lánh trong động quật.

Rặc rặc rặc rặc.

Tiếng hàm răng cắn phập xuống vang lên sau lưng khiến cả da đầu hắn phải run lên, nếu vừa rồi tốc độ Sơn Hà đồ không nhanh chóng thì chắc chắn cả quyển họa này cũng bị Đại yêu cắn thành hai nửa.

Nhờ có pháp khí phi hành mà cuối cùng Từ Ngôn đã tránh thoát được Đại yêu đuổi giết. Hắn nép người vào sát góc, mồ hôi lạnh còn chảy ròng.

Tám sợi dây xích trói đầu Đại yêu bị kéo căng hết cỡ, có điều miệng nó còn cách Từ Ngôn hơn một trượng, đã không thể nào cắn được tới chỗ hắn.

Thật may...

Đáy lòng Vừa mới nổi lên một tia may mắn, ánh mắt của Từ Ngôn là bị một tầng mây đen phủ kín.

Ở trước mặt hắn, con Thiên Nhãn vương xà cực lớn đang há to miệng. Trong miệng Đại yêu, có một cái miệng khác lại chậm rãi hiện ra. Không phải con Đại yêu này có pháp môn yêu dị gì cả, mà là nó đang chui ra khỏi da rắn vọt tới phía trước mặt hắn.

Không xong!

Vừa rồi quá mức mạo hiểm, nên dù Từ Ngôn phát hiện ra bên ngoài Thiên Nhãn vương xà chỉ là một tầng da đã lột bao quanh thì hiện tại mới nhớ ra có lẽ tầng da rắn kia đã sớm lột xong xuôi, có lẽ con Đại yêu này sẽ tùy thời chui ra khỏi da rắn ra ngoài.

Đối mặt với cái miệng khổng lồ đang há to, Từ Ngôn trừng lớn mắt trái lên. Tinh văn mắt trái lóe lên, một khí tức ngoan lệ xuất hiện.

Quả nhiên tinh văn trong mắt trái đã uy hiếp được Đại yêu. Thừa cơ hội hiếm hoi này, Từ Ngôn đã quả quyết hành động.

Hắn thu lại Sơn Hà đồ, một bước nhảy lên đầu Đại yêu rồi sau đó nhanh chóng trượt dọc xuống thân rắn bên dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.