Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 499: Thẩm phán (hạ)



Dịch: Hoangtruc

Lần này Trác Thiên Ưng có lòng với môn phái lại bị coi thành lòng lang dạ thú, bị người đạp một phát mặt mày bầm dập, mũi phun máu khiến lão cũng hoàn toàn hồ đồ mất. Lão không rõ vì sao quỷ sứ đứng đầu không đánh chết gian tế Từ Ngôn mà lại đạp môn chủ Quỷ Vương môn trung thành và tận tâm lão.

Quỷ sứ đứng đầu đi vào đại điện, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ. Ba mươi lăm vị quỷ sứ còn lại đều im lặng không nói, đến Tào Thiên Lượng không hiểu mô tê gì nên cũng không dám nhiều lời.

Danh tiếng Khương Đại Xuyên ở Thiên Quỷ tông này còn đáng sợ hơn cả điện chủ cảnh giới Nguyên Anh nhiều.

Ít nhất điện chủ cảnh giới Nguyên Anh sẽ không để ý tới mấy chuyện nhỏ nhặt trong tông môn, thế nhưng quỷ sứ đứng đầu lại khác. Chẳng những người này từng một lời không hợp bèn ra tay đánh chết trưởng lão Hư Đan, mà còn không có đối thủ. Đáng sợ nhất chính là quỷ sứ đứng đầu có giết người trong tông môn cũng không người hỏi đến. Dù ông ta có giết chết quỷ sứ thì dường như những điện chủ Nguyên Anh kia cũng chẳng quan tâm.

Lòng dạ độc ác, hoành hành không sợ, cực hung ở Thiên Quỷ tông chính là những danh xưng dành cho quỷ sứ đứng đầu Khương Đại Xuyên.

Khương Đại Xuyên cũng mặc kệ xung quanh có người phụ họa cùng mình hay không, gã chỉ cười cười cả buổi, sau đó quay mặt lại nhìn Từ Ngôn nói: "Không bị yêu hồ kia nuốt mất, tính ra vận khí tiểu tử ngươi không tệ. Ta đã nói rồi, loại nhân tài như ngươi thích hợp với tà phái nhất. Ngươi đến Kim Tiền tông nhìn náo nhiệt làm cái gì, không nói đến chuyện chịu thiệt, bị khinh bỉ mà còn thiếu chút nữa còn bị hại chết. Ngươi xem, Thiên Quỷ tông chúng ta không tốt sao? Đến đây rồi, muốn giết ai thì giết, đến giới luật tông môn cũng không cần quản nhiều."

Gã vừa nói ra, đám quỷ sứ còn lại đều sửng sốt, nhất là Tào Thiên Lượng. Ông ta chẳng thể nghĩ tới con cờ mà mình dùng để hãm hại Khâu Hàn Lễ kia lại quen biết với quỷ sứ đứng đầu!

"Hắn đúng là đến từ Kim Tiền tông, không cần ngươi nói lão tử cũng biết. Nhưng ngươi nói hắn là chính phái thì lão tử lại không nghe nổi mấy lời này được."

Khương Đại Xuyên chỉ vào Từ Ngôn, nói cho Trác Thiên Ưng còn đang bầm dập mặt mày biết: "Biết rõ hắn làm gì ở chính phái không? Hắn đã giết sư huynh đệ đồng môn, ngủ với nữ đệ tử chân truyền, giúp ta lừa qua trưởng lão chính phái, chọc thêm một đống kẻ thù chính phái, còn bị Kim Tiền tông cho ăn một hạt độc đan suýt chết. Ngươi nói xem hắn mà là chính phái sao? Ngươi dám nói hắn là chính phái? Hắn là con độc trùng trong chính phái, nuôi lớn để gây họa cho thiên hạ!"

Khương Đại Xuyên chế nhạo một phen, còn Trác Thiên Ưng nghe được thì trợn trắng cả mắt. Chẳng những Trác Thiên Ưng choáng váng, mà Từ Ngôn cũng bàng hoàng.

Mình đã hỏng đến vậy rồi sao?

"Hắn... Hắn quả thật là người Đại Phổ, quỷ sứ đại nhân minh xét!" Trác Thiên Ưng cơ hồ kêu thảm.

"Đại Phổ xuất hiện loại người này chính là bi ai của Đại Phổ." Khương Đại Xuyên tức giận nói một câu, rồi chuyển hướng qua hỏi Từ Ngôn: "Độc Dung Cốt đan của ngươi đã giải rồi sao? Vì sao hồ yêu không ăn ngươi?"

"Độc đã giải, tránh thoát được hồ yêu chủ yếu là nhờ may mắn." Từ Ngôn bình tĩnh nói, hơn nữa cũng không nói thật.

"Không chết là tốt rồi, bản trưởng lão đã từng nói qua, chỉ cần ngươi giúp ta lấy được linh đan, ta bảo vệ ngươi bình yên vô sự ở Thiên Quỷ tông." Khương Đại Xuyên cười hắc hắc, không cần tra hỏi mà nói tiếp: "Từ hôm nay trở đi, kẻ nào dám động đến một sợi lông của ngươi, lão tử xé hắn!"

Quỷ sứ đứng đầu hứa hẹn khiến đám quỷ sứ còn lại kinh ngạc không thôi, đến Từ Ngôn cũng cảm thấy bất ngờ.

Từ Ngôn vẫn luôn có một phần kiêng kị sâu đậm với Khương Đại Xuyên này. Không đến mức bất đắc dĩ, hắn căn bản vốn không muốn tiếp xúc với đối phương. Lần này hắn thật sự không còn cách nào khác mới quyết định lộ chuyện Quách Bán Thành là gian tế chính phái, có như vậy mới khiến ba mươi sáu lộ quỷ sứ mở ra thẩm phán. Ít nhất lúc Khương Đại Xuyên nhìn thấy mình, nhất định sẽ không cho rằng mình thật sự là chính phái. Không nghĩ tới quỷ sứ thẩm phán không phải là Quách Bán Thành, mà là Khâu Hàn Lễ.

Từ Ngôn từng đi theo Khương Đại Xuyên làm không ít chuyện xấu, hình tượng hắn trong mắt Khương Đại Xuyên đã sớm là một tên ác nhân. Hơn nữa lại hắn lại tiến vào Kim Tiền tông cùng lúc với Khương Đại Xuyên, cho nên đối phương mới cho rằng Từ Ngôn chính là độc trùng trong chính phái.

Kỳ thật không phải Khương Đại Xuyên xem trọng Từ Ngôn là một nhân tài, mà thật ra trong tích tắc nhìn thấy Từ Ngôn, ánh mắt gã chỉ có một vẻ tham lam âm lãnh. Mà cội nguồn của phần tham lam này là ở chỗ con mắt trái của Từ Ngôn. Gã phải lấy được mắt trái của Từ Ngôn, cho nên nhất định phải trấn an hắn lại, còn cấp cho đối phương chỗ tốt để triệt để lưu hắn lại Thiên Quỷ tông này.

Kỳ thật lần này Khương Đại Xuyên vẫn chưa có tâm tư chiếm lấy mắt trái của Từ Ngôn, bởi gã cần phải nhanh chóng củng cố cảnh giới, nếu không dược hiệu của Uẩn Anh đan sẽ yếu bớt đi. Cho nên việc đầu tiên khi gã trở thành cường giả Nguyên Anh chính là móc mắt trái của Từ Ngôn ra!

Một câu nói của Quỷ sứ đứng đầu đầy nhẹ nhàng linh hoạt, thế nhưng phân lượng lời này lại khiến ai ai cũng phải hít thở không thông.

Nghe được quyết định của Khương Đại Xuyên, Trác Thiên Ưng chỉ cảm thấy ngực nóng bừng, một luồng máu nóng phun ra. Sắc mặt Kim Sơn và Bạch Dương càng trở nên trắng bệch.

Quỷ sứ đứng đầu đã che chở thì ngoài trừ điện chủ Nguyên Anh ra, ở Thiên Quỷ tông này ai dám đụng một ngón tay lên người hắn?

Không chỉ có mặt mày ba người chuyển sang xám tro, mà Khâu Hàn Lễ vốn tưởng rằng mình đã chết chắc cũng chỉ há to miệng, nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn với vẻ mặt không thể tin nổi. Lão chỉ tưởng rằng chẳng qua Từ Ngôn là một tên đệ tử bình thường mà thôi, cùng lắm thì có chút thủ đoạn với luyện khí, ai ngờ người ta còn quen biết với cả quỷ sứ đứng đầu. Nếu hắn sớm nói mình quen biết Khương Đại Xuyên thì còn làm đệ tử bình thường ở khu Tây nữa sao? Đừng nói là đệ tử ở bốn khu cư trú, hắn còn thừa sức đi ngang trước mặt cả đám đệ tử hạch tâm vốn không coi ai ra gì kia đấy.

"Một đám phế vật!"

Lúc này Tào Thiên Lượng đã kịp phản ứng. Ông ta vung tay áo lên, một trận gió bão cuốn tới thổi bay ba người Trác Thiên Ưng đi thật xa, như thể quét sạch rác ra khỏi cửa lớn.

"Thu nhận phải mấy tên đệ tử phế vật khiến cho Khương trưởng lão phải chê cười rồi. Từ hôm nay trở đi, ba người bọn họ không còn là môn hạ của lão phu nữa. Phế vật không phân biệt được chính tà thì không còn gì để nói rồi."

Tào Thiên Lượng rất biết chớp thời cơ. Ông ta vừa nhìn ra Khương Đại Xuyên quyết ý làm chỗ dựa cho Từ Ngôn bèn nhanh chóng trục xuất ba người Trác Thiên Ưng và Kim Sơn, Bạch Dương ra khỏi sư môn, tránh ngày sau liên lụy tới mình.

Tào Thiên Lượng không dám dây vào quỷ sứ đứng đầu. Khương Đại Xuyên người ta muốn giết ông ta dễ như trở bàn tay, thậm chí có giết thì cũng không ai quản tới.

Khương Đại Xuyên lại mặc kệ ba người Trác Thiên Ưng, chỉ đứng cạnh Từ Ngôn, nhe răng cười hỏi: "Nếu như Độc đan đã giải trừ, sau này ngươi không cần phải lo lắng rồi. Chẳng lẽ ngươi không muốn bóp chết con chuột ẩn nấp trong Thiên Quỷ tông ta hay sao?"

"Không nên bóp chết, phải bầm thây vạn đoạn mới được." Khóe miệng Từ Ngôn nhếch lên một tia vui vẻ lạnh lẽo. Những người khác lại không hiểu mẩu đối thoại này của hai người.

"Không có vấn đề, chuyện bề bộn này ta giúp ngươi là được. Hắc hắc hắc." Khương Đại Xuyên cũng nhe răng cười đầy dữ tợn.

"Đa tạ biểu huynh." Từ Ngôn khẽ thi lễ. Đã có đại thụ, hắn ngu sao không ôm chứ.

Một câu biểu huynh không khiến Khương Đại Xuyên để tâm, thế nhưng tất cả quỷ sứ khác đều thầm trong lòng giật mình, thậm chí ba người Trác Thiên Ưng còn đang nằm ở cửa chỉ biết méo mặt.

Đã gọi quỷ sứ đứng đầu là biểu huynh thì chẳng phải hai người là bà con sao?

Tào Thiên Lượng còn khiếp sợ hơn những người khác nhiều, đồng thời ông ta cũng mừng thầm. May phước ông ta phản ứng mau lẹ, trực tiếp trục xuất ba người Trác Thiên Ưng khỏi sư môn, không dính lại chút liên quan gì. Nếu không, chọc phải biểu đệ Khương Đại Xuyên thì đừng nói đệ tử hạch tâm mà trưởng lão cũng đều phải mất mạng.

"Con chuột kia, ở ngay đây." Ánh mắt Từ Ngôn trở nên vô cùng băng lạnh, quét về một phía nói: "Tên của hắn, là Quách Bán Thành!"

Một câu vừa nói ra, Quách Bán Thành ẩn sau mặt nạ đã tái mét mặt mày.

Nếu Tự Linh đường đã có ý gài bẫy tất cả đệ tử Linh Yên các thực hiện nhiệm vụ tông môn lần này thì Từ Ngôn cũng không cần nể tình đồng môn gì nữa. Hơn nữa hắn cũng không có ý định buông tha bất kì người nào của Hứa gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.